Chương 78: Hạo! Hôm nay em rất vui
Quỷ Quỷ
06/03/2021
Trong không khí sôi nổi, náo nhiệt tại buổi tiệc lớn trong Thành phố A, nơi diễn ra lễ đính hôn của Chu Hạo.
Dưới bục hàng trăm vị khách mời đang vui vẻ, cười đùa nói chuyện giao lưu với nhau về các dự án sắp tới hay những đối tác làm ăn có dịp gặp mặt mà hỏi thăm.
Tống Lệ nhìn khung cảnh xung quanh cảm thấy đây mới đúng là bữa tiệc mà bà mong đợi nhất đó giờ.
Chu Hạo từ lúc bước ra đã có thái độ không vui trong lòng, anh đứng yên nơi đó không bước chân đi đến chào hỏi một ai.
Uyển Nhi thấy anh đứng tại chỗ cũng tự động đi lại, cô ta sắp được bước chân vào Chu gia một gia đình quyền thế thì cô ta còn sợ gì nữa, huống hồ anh lại rất yêu thương cô ta.
"Hạo! Hôm nay em rất vui."
Chu Hạo cúi đầu xuống ánh mắt thoáng lướt qua khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô ta, miệng hơi nâng khóe môi lên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
"Em vui là được rồi.”
Tiểu A thấy Uyển Nhi đi tới, thái độ ghét bỏ hiện rõ trên mặt. Dù cho Uyển Nhi sắp trở thành phu nhân của Tổng giám đốc đi nữa cậu vẫn nhất quyết không tôn trọng, vì trong thâm tâm của Tiểu A luôn nghĩ chỉ có An Hạ mới xứng đáng có được sự yêu quý của mọi người.
Ba tiếng Chu phu nhân chỉ có cô mới xứng đáng được nhận nó.
Còn Uyển Nhi không xứng.
Tổng giám đốc có thể không nhận ra bộ mặt giả tạo của Uyển Nhi nhưng người ngoài như cậu lại thấy rất rõ. Bởi vì không có anh ở bên cạnh cô ta đã tỏ thái độ kiêu ngạo như thế nào với nhân viên trong công ty cũng chỉ có mọi người mới biết.
Lãnh Thần mặc dù cũng không có thiện cảm với Uyển Nhi và không mong muốn đến dự buổi lễ này, nhưng Hàn Thiên đã không đến mà cậu cũng không đến luôn thì không hay cho lắm.
Cậu nhấc chân chậm rãi đi về phía anh, nói giọng giễu cợt.
"Tao không ngờ mày lại gấp gáp như vậy, em dâu..à không đúng An Hạ vừa mới cùng mày kí đơn ly hôn chưa được bao lâu mày đã vội vàng rước cô tình nhân bé bỏng của mày về nhà rồi."
Chu Hạo nhíu chặt hai đầu lông mày lại nhìn Lãnh Thần.
Từ ngày cậu biết chuyện đã cùng Hàn Thiên gần như tuyệt giao với anh.
Chu Hạo thở ra một hơi, bất đắc dĩ lên tiếng.
"Hàn Thiên đâu sao tao không thấy nó?"
"Nó làm sao có thể chấp nhận một bữa tiệc mà nó không thích được, nó bay qua Mỹ rồi."
Uyển Nhi thấy cậu, cô ta có chút lo lắng mà lùi về sau mấy bước. Đối diện với đám bạn của Chu Hạo cô ta chưa bao giờ có can đảm đứng ngang hàng hay song song với họ.
Vì căn bản khí thế trên người bọn họ rất là áp bức khiến cô không thể nào thoải mái với cái nhìn không có thiện cảm từ họ dành cho cô.
Cuộc trò chuyện khích bác nhau vẫn tiếp tục diễn ra và cho đến khi Tổng Lệ đứng trên sân khấu lên tiếng mới dừng lại.
Chu Hạo và Uyển Nhi cùng bước lên sàn đứng cạnh Tổng Lệ nhìn xuống mọi người đều dừng lại cuộc nói chuyện của mình mà đồng loạt hướng ánh mắt nhìn lên chỗ họ đang đứng.
Đáng lý ra người đứng thông báo với mọi người theo lẽ phải là Chu lão phu nhân, nhưng bà đã thờ ơ và không để chuyện của anh vào lòng nữa.
Trước khi bà nói tiếng đồng ý hôn sự này bà đã nói với anh một câu rằng: “Sẽ có ngày con sẽ hối hận.”
Câu nói ấy anh vẫn luôn không giữ trong lòng vì anh nghĩ về sau anh sẽ không bao giờ gặp tình trạng như thế.
"Xin chào các vị đã bỏ chút thời gian đến đây dự buổi lễ đính hôn của con trai tôi, Chu Hạo. Vì lý do bận đột xuất nên mẹ chồng tôi không thể đứng đây tuyên bố mà phận con dâu như tôi đứng đây thay bà làm nhiệm vụ này.”
“Mong mọi người bỏ qua sự thất lễ này, tiệc đính hôn của con trai tôi Chu Hạo và cô Tiêu Uyển Nhi chính thức bắt đầu."
Bên dưới một loạt tràn pháo tay vang lên, Uyển Nhi hai tay siết chặt lại giả vờ bộ dáng vui mừng cười đến nổi híp cả mắt.
Riêng Chu Hạo vẫn đứng bình tĩnh nơi đó không vui cũng không buồn vì căn bản trong lòng anh chẳng có tí cảm xúc nào về chuyện ngày hôm nay.
[...]
Trong khi đó bên nước Mỹ trong một căn nhà nhỏ nào đó không khí lại yên ắng, ngột ngạt đến lạ.
Giữa phòng khách, Hàn Thiên ngồi đối diện An Hạ và Dĩ Nhã nhìn hai cô chăm chăm đợi họ trả lời câu hỏi của cậu.
An Hạ bối rối, hai tay đan vào nhau, mắt đảo lia lịa tránh cái nhìn chăm chú của cậu. Mặc dù không phải chuyện của mình nhưng trong hoàn cảnh bây giờ Di Nhã cũng hồi hộp không kém, cứ như bản thân đang bị bắt gian.
“Em định bao giờ mới trả lời câu hỏi của anh đây?”
Hàn Thiên đợi không được nữa mà lên tiếng nhắc nhở cô, cậu như đang ngồi trên đống lửa khi bản thân phát hiện cô như đang mang thai. Nếu là sự thật thì phải làm sao đây? Chu Hạo hiện giờ ở bên kia lại đang tổ chức đính hôn, còn cô ở bên Mỹ thì mang thai con của nó.
“Em...em dĩ nhiên là không có rồi, anh nghĩ sao mà em có thể có con với anh ta được. Anh đừng quên em hận Chu Hạo đến nhường nào."
"Anh không thích người ta nói dối anh.”
Cậu không khách khí nói lời hăm dọa.
Xin lỗi em An Hạ, anh không muốn làm vậy với em nhưng anh thật sự chỉ muốn tốt cho em mà thôi.
“Này, anh đừng có mà quá đáng nha. Anh lấy thân phận gì mà bắt ép cậu ấy phải nói cái này cái nọ cho anh biết.”
Di Nhã thấy cô dường như gấp đến độ ngồi không vững nữa rồi mà lên tiếng giải vây cho cô.
Cô ấy cứ nghĩ với tính cách cứng rắn của mình sẽ làm khó được Hàn Thiên và bắt cậu phải bỏ cái suy nghĩ đó đi, nhưng Di Nhã đã đánh giá thấp cậu rồi. Khi cậu bắt đầu nghiêm túc làm một chuyện gì đó thì trông cậu lúc đấy rất là đáng sợ.
"Tôi lấy thân phận là bạn của cô ấy được chưa? Cô nên nhớ tôi và em ấy quen biết nhau trước cả cô luôn đấy."
“Anh...anh”
Lồng ngực Di Nhã vì câu nói của cậu mà phập phồng lên xuống, mắt trừng lớn nhìn cậu nhưng lời nói tiếp theo muốn cãi lại thì nghẹn nơi cổ họng không sao phát ra được.
Hàn Thiên không quan tâm đến cảm xúc của Di Nhã như thế nào mà chỉ chuyên tâm để ý đến An Hạ. Thấy cô vẫn cứng miệng cậu đành dùng chiêu cuối này để bức ép cô.
"Hôm nay Chu Hạo và Uyển Nhi đính hôn với nhau, anh đến đây để thông báo cho em biết một tiếng.”
Sống mũi An Hạ cay cay, khóe môi nâng lên nở nụ cười gượng gạo, đầu lắc một cái thản nhiên nhìn cậu nói:
"Anh đến đây chỉ nói với em như vậy thôi sao? Vậy em cảm ơn anh cất công lặn lội qua tận đây để báo tin cho em."
Nhưng trong lòng cô lại truyền đến từng trận khó chịu không có lý do, nó có cái gì đó nhói nhói trong tim mà cô không thể hiểu được nó đau vì chuyện gì.
Vì Chu Hạo cưới người khác sao?
Không thể nào, cô hận anh ta còn không hết sao lại đau lòng vì anh ta.
Chuyện này không phải bản thân cô đã sớm nghĩ tới rồi sao, có gì mà bất ngờ đâu.
"Nhưng thấy em như vậy anh lại muốn báo cho Chu Hạo biết tình hình của em ngay bây giờ.”
Ánh mắt An Hạ khiếp sợ nhìn cậu xong đứng vội lên đi qua nắm lấy cánh tay cậu thật chặt, giọng nài nỉ van xin.
"Em xin anh, đây là con của mình em không có liên quan gì đến Chu Hạo hết. Nên anh đừng nói với anh ta chuyện của em có được không?"
Hàn Thiên kéo cô ngồi xuống, cậu nhắm chặt mắt lại thở ra một hơi.
Đến cùng đáp án vẫn như cậu nghĩ, chuyện này thật là trở trêu.
"Cuối cùng em cũng thừa nhận mình mang thai rồi.”
Dưới bục hàng trăm vị khách mời đang vui vẻ, cười đùa nói chuyện giao lưu với nhau về các dự án sắp tới hay những đối tác làm ăn có dịp gặp mặt mà hỏi thăm.
Tống Lệ nhìn khung cảnh xung quanh cảm thấy đây mới đúng là bữa tiệc mà bà mong đợi nhất đó giờ.
Chu Hạo từ lúc bước ra đã có thái độ không vui trong lòng, anh đứng yên nơi đó không bước chân đi đến chào hỏi một ai.
Uyển Nhi thấy anh đứng tại chỗ cũng tự động đi lại, cô ta sắp được bước chân vào Chu gia một gia đình quyền thế thì cô ta còn sợ gì nữa, huống hồ anh lại rất yêu thương cô ta.
"Hạo! Hôm nay em rất vui."
Chu Hạo cúi đầu xuống ánh mắt thoáng lướt qua khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô ta, miệng hơi nâng khóe môi lên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
"Em vui là được rồi.”
Tiểu A thấy Uyển Nhi đi tới, thái độ ghét bỏ hiện rõ trên mặt. Dù cho Uyển Nhi sắp trở thành phu nhân của Tổng giám đốc đi nữa cậu vẫn nhất quyết không tôn trọng, vì trong thâm tâm của Tiểu A luôn nghĩ chỉ có An Hạ mới xứng đáng có được sự yêu quý của mọi người.
Ba tiếng Chu phu nhân chỉ có cô mới xứng đáng được nhận nó.
Còn Uyển Nhi không xứng.
Tổng giám đốc có thể không nhận ra bộ mặt giả tạo của Uyển Nhi nhưng người ngoài như cậu lại thấy rất rõ. Bởi vì không có anh ở bên cạnh cô ta đã tỏ thái độ kiêu ngạo như thế nào với nhân viên trong công ty cũng chỉ có mọi người mới biết.
Lãnh Thần mặc dù cũng không có thiện cảm với Uyển Nhi và không mong muốn đến dự buổi lễ này, nhưng Hàn Thiên đã không đến mà cậu cũng không đến luôn thì không hay cho lắm.
Cậu nhấc chân chậm rãi đi về phía anh, nói giọng giễu cợt.
"Tao không ngờ mày lại gấp gáp như vậy, em dâu..à không đúng An Hạ vừa mới cùng mày kí đơn ly hôn chưa được bao lâu mày đã vội vàng rước cô tình nhân bé bỏng của mày về nhà rồi."
Chu Hạo nhíu chặt hai đầu lông mày lại nhìn Lãnh Thần.
Từ ngày cậu biết chuyện đã cùng Hàn Thiên gần như tuyệt giao với anh.
Chu Hạo thở ra một hơi, bất đắc dĩ lên tiếng.
"Hàn Thiên đâu sao tao không thấy nó?"
"Nó làm sao có thể chấp nhận một bữa tiệc mà nó không thích được, nó bay qua Mỹ rồi."
Uyển Nhi thấy cậu, cô ta có chút lo lắng mà lùi về sau mấy bước. Đối diện với đám bạn của Chu Hạo cô ta chưa bao giờ có can đảm đứng ngang hàng hay song song với họ.
Vì căn bản khí thế trên người bọn họ rất là áp bức khiến cô không thể nào thoải mái với cái nhìn không có thiện cảm từ họ dành cho cô.
Cuộc trò chuyện khích bác nhau vẫn tiếp tục diễn ra và cho đến khi Tổng Lệ đứng trên sân khấu lên tiếng mới dừng lại.
Chu Hạo và Uyển Nhi cùng bước lên sàn đứng cạnh Tổng Lệ nhìn xuống mọi người đều dừng lại cuộc nói chuyện của mình mà đồng loạt hướng ánh mắt nhìn lên chỗ họ đang đứng.
Đáng lý ra người đứng thông báo với mọi người theo lẽ phải là Chu lão phu nhân, nhưng bà đã thờ ơ và không để chuyện của anh vào lòng nữa.
Trước khi bà nói tiếng đồng ý hôn sự này bà đã nói với anh một câu rằng: “Sẽ có ngày con sẽ hối hận.”
Câu nói ấy anh vẫn luôn không giữ trong lòng vì anh nghĩ về sau anh sẽ không bao giờ gặp tình trạng như thế.
"Xin chào các vị đã bỏ chút thời gian đến đây dự buổi lễ đính hôn của con trai tôi, Chu Hạo. Vì lý do bận đột xuất nên mẹ chồng tôi không thể đứng đây tuyên bố mà phận con dâu như tôi đứng đây thay bà làm nhiệm vụ này.”
“Mong mọi người bỏ qua sự thất lễ này, tiệc đính hôn của con trai tôi Chu Hạo và cô Tiêu Uyển Nhi chính thức bắt đầu."
Bên dưới một loạt tràn pháo tay vang lên, Uyển Nhi hai tay siết chặt lại giả vờ bộ dáng vui mừng cười đến nổi híp cả mắt.
Riêng Chu Hạo vẫn đứng bình tĩnh nơi đó không vui cũng không buồn vì căn bản trong lòng anh chẳng có tí cảm xúc nào về chuyện ngày hôm nay.
[...]
Trong khi đó bên nước Mỹ trong một căn nhà nhỏ nào đó không khí lại yên ắng, ngột ngạt đến lạ.
Giữa phòng khách, Hàn Thiên ngồi đối diện An Hạ và Dĩ Nhã nhìn hai cô chăm chăm đợi họ trả lời câu hỏi của cậu.
An Hạ bối rối, hai tay đan vào nhau, mắt đảo lia lịa tránh cái nhìn chăm chú của cậu. Mặc dù không phải chuyện của mình nhưng trong hoàn cảnh bây giờ Di Nhã cũng hồi hộp không kém, cứ như bản thân đang bị bắt gian.
“Em định bao giờ mới trả lời câu hỏi của anh đây?”
Hàn Thiên đợi không được nữa mà lên tiếng nhắc nhở cô, cậu như đang ngồi trên đống lửa khi bản thân phát hiện cô như đang mang thai. Nếu là sự thật thì phải làm sao đây? Chu Hạo hiện giờ ở bên kia lại đang tổ chức đính hôn, còn cô ở bên Mỹ thì mang thai con của nó.
“Em...em dĩ nhiên là không có rồi, anh nghĩ sao mà em có thể có con với anh ta được. Anh đừng quên em hận Chu Hạo đến nhường nào."
"Anh không thích người ta nói dối anh.”
Cậu không khách khí nói lời hăm dọa.
Xin lỗi em An Hạ, anh không muốn làm vậy với em nhưng anh thật sự chỉ muốn tốt cho em mà thôi.
“Này, anh đừng có mà quá đáng nha. Anh lấy thân phận gì mà bắt ép cậu ấy phải nói cái này cái nọ cho anh biết.”
Di Nhã thấy cô dường như gấp đến độ ngồi không vững nữa rồi mà lên tiếng giải vây cho cô.
Cô ấy cứ nghĩ với tính cách cứng rắn của mình sẽ làm khó được Hàn Thiên và bắt cậu phải bỏ cái suy nghĩ đó đi, nhưng Di Nhã đã đánh giá thấp cậu rồi. Khi cậu bắt đầu nghiêm túc làm một chuyện gì đó thì trông cậu lúc đấy rất là đáng sợ.
"Tôi lấy thân phận là bạn của cô ấy được chưa? Cô nên nhớ tôi và em ấy quen biết nhau trước cả cô luôn đấy."
“Anh...anh”
Lồng ngực Di Nhã vì câu nói của cậu mà phập phồng lên xuống, mắt trừng lớn nhìn cậu nhưng lời nói tiếp theo muốn cãi lại thì nghẹn nơi cổ họng không sao phát ra được.
Hàn Thiên không quan tâm đến cảm xúc của Di Nhã như thế nào mà chỉ chuyên tâm để ý đến An Hạ. Thấy cô vẫn cứng miệng cậu đành dùng chiêu cuối này để bức ép cô.
"Hôm nay Chu Hạo và Uyển Nhi đính hôn với nhau, anh đến đây để thông báo cho em biết một tiếng.”
Sống mũi An Hạ cay cay, khóe môi nâng lên nở nụ cười gượng gạo, đầu lắc một cái thản nhiên nhìn cậu nói:
"Anh đến đây chỉ nói với em như vậy thôi sao? Vậy em cảm ơn anh cất công lặn lội qua tận đây để báo tin cho em."
Nhưng trong lòng cô lại truyền đến từng trận khó chịu không có lý do, nó có cái gì đó nhói nhói trong tim mà cô không thể hiểu được nó đau vì chuyện gì.
Vì Chu Hạo cưới người khác sao?
Không thể nào, cô hận anh ta còn không hết sao lại đau lòng vì anh ta.
Chuyện này không phải bản thân cô đã sớm nghĩ tới rồi sao, có gì mà bất ngờ đâu.
"Nhưng thấy em như vậy anh lại muốn báo cho Chu Hạo biết tình hình của em ngay bây giờ.”
Ánh mắt An Hạ khiếp sợ nhìn cậu xong đứng vội lên đi qua nắm lấy cánh tay cậu thật chặt, giọng nài nỉ van xin.
"Em xin anh, đây là con của mình em không có liên quan gì đến Chu Hạo hết. Nên anh đừng nói với anh ta chuyện của em có được không?"
Hàn Thiên kéo cô ngồi xuống, cậu nhắm chặt mắt lại thở ra một hơi.
Đến cùng đáp án vẫn như cậu nghĩ, chuyện này thật là trở trêu.
"Cuối cùng em cũng thừa nhận mình mang thai rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.