Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 635
Ninh Hải
18/01/2022
Mặc dù Tông Chính Ngự đã bảo cô không được giả vờ cười, nhưng anh vẫn cảm
thấy đau khổ khi nhìn nụ cười của Mộ An An đột nhiên sụp đổ.
Mộ An An rũ mắt xuống, nói: “Cháu cùng Trần Hoa cãi nhau.”
Tông Chính Ngự không đáp lại, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
“Cô ẩy giảm cân không suôn sẻ, cộng thêm…”
Vốn định nói đến Hoắc Hiển, nhưng Mộ An An lại thay đổi lời nói:
“Cho nên tâm trạng có chút suy sụp, Thất gia.
Mộ An An nhướng mắt nhìn Tông Chính Ngự trong video: “Đôi khi cháu quá tự cho là đúng sao? Cháu tưởng cháu tốt với Trần Hoa nên đưa cho cô ấy, quên hỏi cô ấy có muốn không?”
“Không biết tốt xấu.” – Tông Chính Ngự ánh mắt nguy hiểm.
Nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh cảm thấy xót xa, cuối cùng cũng dịu giọng: “Cháu chưa bao giờ yêu cầu cô ta nhận, tại sao tự cho là đúng?”
“Nhưng cháu đã làm tổn thương cô ấy.”
“Bé con, cháu không sai.”
Cháu vĩnh viễn không sai.
Mộ An An đôi mắt đỏ bừng ngay lập tức.
Bên ngoài cô mạnh mẽ bao nhiêu thì trước mặt Thất gia, cô lại là một đứa bé khóc sưng húp đôi mắt đỏ hoe khi bị làm trái ý mình.
“Bé con, đừng khóc.” – Giọng Tông Chính Ngự dịu đi một chút: “Ta không nên rời đi.”
Mộ An An nhanh chóng lắc đầu: “Cháu không sao, Thất gia, chú đừng có trở vè, cứ nói chuyện với cháu, là được rồi.”
Mộ An An thực sự lo lắng, Thất gia vội vàng trở về qua đêm.
Lúc này, cô đã phần nào hiểu được nỗi bất
bình của Trần Hoa.
Có một Tông Chính Ngự bên cạnh Mộ An An An, người sẽ ngay lập tức hàn gắn mọi khó khăn và bất bình, dù buồn đến đầu, nhìn người đàn ông này, cô cảm thấy nội tâm bình yên và ổn định.
Anh là chú của cô mỗi khi cô bối rối không biết phải làm sao, anh luôn chín chắn, luôn biết cách để an ủi và chỉ bảo cho cô hướng đi của cuộc đời.
Mộ An An rũ mắt xuống, nói: “Cháu cùng Trần Hoa cãi nhau.”
Tông Chính Ngự không đáp lại, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
“Cô ẩy giảm cân không suôn sẻ, cộng thêm…”
Vốn định nói đến Hoắc Hiển, nhưng Mộ An An lại thay đổi lời nói:
“Cho nên tâm trạng có chút suy sụp, Thất gia.
Mộ An An nhướng mắt nhìn Tông Chính Ngự trong video: “Đôi khi cháu quá tự cho là đúng sao? Cháu tưởng cháu tốt với Trần Hoa nên đưa cho cô ấy, quên hỏi cô ấy có muốn không?”
“Không biết tốt xấu.” – Tông Chính Ngự ánh mắt nguy hiểm.
Nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh cảm thấy xót xa, cuối cùng cũng dịu giọng: “Cháu chưa bao giờ yêu cầu cô ta nhận, tại sao tự cho là đúng?”
“Nhưng cháu đã làm tổn thương cô ấy.”
“Bé con, cháu không sai.”
Cháu vĩnh viễn không sai.
Mộ An An đôi mắt đỏ bừng ngay lập tức.
Bên ngoài cô mạnh mẽ bao nhiêu thì trước mặt Thất gia, cô lại là một đứa bé khóc sưng húp đôi mắt đỏ hoe khi bị làm trái ý mình.
“Bé con, đừng khóc.” – Giọng Tông Chính Ngự dịu đi một chút: “Ta không nên rời đi.”
Mộ An An nhanh chóng lắc đầu: “Cháu không sao, Thất gia, chú đừng có trở vè, cứ nói chuyện với cháu, là được rồi.”
Mộ An An thực sự lo lắng, Thất gia vội vàng trở về qua đêm.
Lúc này, cô đã phần nào hiểu được nỗi bất
bình của Trần Hoa.
Có một Tông Chính Ngự bên cạnh Mộ An An An, người sẽ ngay lập tức hàn gắn mọi khó khăn và bất bình, dù buồn đến đầu, nhìn người đàn ông này, cô cảm thấy nội tâm bình yên và ổn định.
Anh là chú của cô mỗi khi cô bối rối không biết phải làm sao, anh luôn chín chắn, luôn biết cách để an ủi và chỉ bảo cho cô hướng đi của cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.