Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 636
Ninh Hải
18/01/2022
“Ngoan nào, ta xử lý xong việc bên này sẽ trở về.” – Tông Chính Ngự nói.
Mộ An An nghiêm túc gật đầu: “Chú Ngự, cháu sẽ nghe lời, chua xử lý việc của chú. Cháu cũng sẽ xử lý chuyện của cháu và Trần Hoa thật tốt.”
“Không được phép ủy khuất.” – Giọng của Tông Chính Ngự nghiêm nghị: “Ta dành nhiều năm như vậy để nuôi cháu lớn lên, ta không cho phép người khác ủy khuất cháu.”
Mộ An An gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Không ủy khuất.”
Có chú ở đây.
Những nỗi bất bình và nỗi buồn đều nhỏ
bé, không có gì đáng kể.
Mặc dù Mộ An An muốn nhìn Thất gia và nói chuyện với anh, Mộ An An không thể chịu được khi nhìn vào sự mệt mỏi giữa hai lông mày của Thất gia.
Mộ An An nói: “Thất gia, chú trước tiên nên nghỉ ngơi đi, cháu phải đi trực đây.”
“ừ.” – Tông Chính Ngự nhẹ nhàng đáp lại, nhưng không có ý tắt video: “Còn một chuyện nữa.”
“Cái gì?”
“Về gói hàng mà mẹ cháu tặng mười năm trước, ta đã nhờ người thu xếp.
Gói hàng đó sẽ được chuyển thẳng đến Ngự Viên Loan trong vài ngày nữa, cháu có thể ký nhận.”
Tông Chính Ngự bình tĩnh nói, cầm điếu thuốc trên tay, cúi đầu châm lửa.
Mộ An An hỏi: “Giang Trấn bên kia không phải đã phát hiện rồi chứ?”
“Không phát hiện.” – Tông Chính Ngự đơn giản nói.
Giang Trấn đã nhìn nhắm vào gói hàng đó để kiểm tra Mộ An An.
Lúc này, gói hàng đã không còn nữa, ông ta càng nghi ngờ thân phận của cô.
Nhưng Thất gia nói tìm không thấy, nghĩa là chuyện đã được sắp xếp, cho nên Mộ An An cũng không hỏi nhiều.
“Ra vậy, Thất gia.”
“Cháu đi trực đây.”
Dù rất miễn cưỡng nhưng Mộ An An vẫn chủ động kết thúc cuộc gọi video.
Vừa cầm điện thoại, Mộ An An vừa thở ra một hơi dài.
Thật kỳ lạ, cô không nói gì, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Ngự Viên Loan.
Trong đêm khuya thanh vắng, bác sĩ cố
vừa tắm rửa xong, thắp đèn thơm trong phòng, dựa vào giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Kết quả là ngay khi có dấu hiệu buồn ngủ, điện thoại trên tủ đầu giường liền vang lên, bác sĩ Cố giật mình mở mắt.
Nhạc chuông này chỉ được đặt cho một người nhất định.
Cuộc gọi đột ngột giữa đêm, tất nhiên là có việc gấp.
Bác sĩ Cố không dám lơ là, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, trả lời điện thoại liền vươn vai nói: “Thất gia!”
“Ngày mai An An tan ca lúc tám giờ rưỡi.” -Trên điện thoại, giọng nói siêu trầm độc của một người đàn ông phát ra, pha chút lười biếng hơn bao giờ hết.
Bác sĩ Cố khó hiểu, hỏi: “Tiểu An An?”
Tám giờ rưỡi tan ca.
Tông Chính Ngự: “Bữa sáng kiểu Hồng Kông được mở tại tòa nhà trung tâm thành phố. Con bé sẽ thích món đấy.”
Bác sĩ Cố bối rối: “Ý ngài là để tôi đón tiểu thư An An, sau đó đưa cô ấy đi ăn sáng?”
“ừ.” – Tông Chính Ngự lạnh lùng đáp lại.
Không đợi bác sĩ cố hỏi thêm, anh lại nói thêm một câu: “ Kiểm tra xem Trần Hoa gần đây đã làm gì.”
Trần Hoa?
***
Mộ An An nghiêm túc gật đầu: “Chú Ngự, cháu sẽ nghe lời, chua xử lý việc của chú. Cháu cũng sẽ xử lý chuyện của cháu và Trần Hoa thật tốt.”
“Không được phép ủy khuất.” – Giọng của Tông Chính Ngự nghiêm nghị: “Ta dành nhiều năm như vậy để nuôi cháu lớn lên, ta không cho phép người khác ủy khuất cháu.”
Mộ An An gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Không ủy khuất.”
Có chú ở đây.
Những nỗi bất bình và nỗi buồn đều nhỏ
bé, không có gì đáng kể.
Mặc dù Mộ An An muốn nhìn Thất gia và nói chuyện với anh, Mộ An An không thể chịu được khi nhìn vào sự mệt mỏi giữa hai lông mày của Thất gia.
Mộ An An nói: “Thất gia, chú trước tiên nên nghỉ ngơi đi, cháu phải đi trực đây.”
“ừ.” – Tông Chính Ngự nhẹ nhàng đáp lại, nhưng không có ý tắt video: “Còn một chuyện nữa.”
“Cái gì?”
“Về gói hàng mà mẹ cháu tặng mười năm trước, ta đã nhờ người thu xếp.
Gói hàng đó sẽ được chuyển thẳng đến Ngự Viên Loan trong vài ngày nữa, cháu có thể ký nhận.”
Tông Chính Ngự bình tĩnh nói, cầm điếu thuốc trên tay, cúi đầu châm lửa.
Mộ An An hỏi: “Giang Trấn bên kia không phải đã phát hiện rồi chứ?”
“Không phát hiện.” – Tông Chính Ngự đơn giản nói.
Giang Trấn đã nhìn nhắm vào gói hàng đó để kiểm tra Mộ An An.
Lúc này, gói hàng đã không còn nữa, ông ta càng nghi ngờ thân phận của cô.
Nhưng Thất gia nói tìm không thấy, nghĩa là chuyện đã được sắp xếp, cho nên Mộ An An cũng không hỏi nhiều.
“Ra vậy, Thất gia.”
“Cháu đi trực đây.”
Dù rất miễn cưỡng nhưng Mộ An An vẫn chủ động kết thúc cuộc gọi video.
Vừa cầm điện thoại, Mộ An An vừa thở ra một hơi dài.
Thật kỳ lạ, cô không nói gì, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Ngự Viên Loan.
Trong đêm khuya thanh vắng, bác sĩ cố
vừa tắm rửa xong, thắp đèn thơm trong phòng, dựa vào giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Kết quả là ngay khi có dấu hiệu buồn ngủ, điện thoại trên tủ đầu giường liền vang lên, bác sĩ Cố giật mình mở mắt.
Nhạc chuông này chỉ được đặt cho một người nhất định.
Cuộc gọi đột ngột giữa đêm, tất nhiên là có việc gấp.
Bác sĩ Cố không dám lơ là, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, trả lời điện thoại liền vươn vai nói: “Thất gia!”
“Ngày mai An An tan ca lúc tám giờ rưỡi.” -Trên điện thoại, giọng nói siêu trầm độc của một người đàn ông phát ra, pha chút lười biếng hơn bao giờ hết.
Bác sĩ Cố khó hiểu, hỏi: “Tiểu An An?”
Tám giờ rưỡi tan ca.
Tông Chính Ngự: “Bữa sáng kiểu Hồng Kông được mở tại tòa nhà trung tâm thành phố. Con bé sẽ thích món đấy.”
Bác sĩ Cố bối rối: “Ý ngài là để tôi đón tiểu thư An An, sau đó đưa cô ấy đi ăn sáng?”
“ừ.” – Tông Chính Ngự lạnh lùng đáp lại.
Không đợi bác sĩ cố hỏi thêm, anh lại nói thêm một câu: “ Kiểm tra xem Trần Hoa gần đây đã làm gì.”
Trần Hoa?
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.