Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội
Chương 637
Ninh Hải
18/01/2022
Sau khi bác sĩ cố nghĩ về điều đó, hình ảnh một cô gái béo liền xuất
hiện trong tâm trí hắn, bạn thân nhất của Mộ An An: “Thất gia, ngài điều tra Trần Hoa là vì…?”
“Chơi không biết tốt xấu.”
“Cái gì?”
“Trước tám giờ rưỡi sáng mai, kiểm tra cho tôi.” – Nói xong câu này, Tông Chính Ngự trực tiếp cắt điện thoại.
Bác sĩ Cố ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Chớp mắt, tiêu hóa nội dung cuộc gọi của Thất gia.
Chớp mắt một lần nữa và tiêu hóa nó một lần nữa.
Chỉ sau đó, mới trở nên rõ ràng ý tứ của cuộc điện thoại Thất gia.
“Hẳn là Mộ An An và Trần Hoa đã xảy ra mâu thuẫn, ủy khuất tới rồi, lại không nghĩ tới Thất gia lại nhúng tay vào chuyện của con gái.”
Bác sĩ Cố lẩm bẩm một mình, sau đó đem mọi chuyện vuốt xuống dưới.
Sau đó chỉ có một tiếng thở dài.
Thở dài vì ngày mai phải dậy sớm.
Ngày hôm sau.
Mộ An An bước ra khỏi bệnh viện tâm thần Lam Thiên lúc 8h30 và vô cùng ngạc nhiên khi thấy bác sĩ cố đang dựa vào một chiếc Lamborghini.
Bác sĩ Cố mặc một bộ vest trắng đang đứng trong ánh ban mai, với hơi ấm ban ngày, giờ đây hắn đang lộ ra vẻ tao nhã.
“Sao anh lại ở đây?” – Mộ An An bước tới.
Bác sĩ Cố thở dài: “Do có người ủy thác.”
Nói xong, bác sĩ cố quay người mở cửa xe cho Mộ An An.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được sau lưng có cái gì không ổn, bất giác nhìn lại…
Hành động này của bác sĩ cố rất đột nhiên. “Sao vậy?”
Mộ An An cảm thấy khó hiểu, xoay đầu nhìn về hướng bác sĩ cố vừa nhìn.
Là vị trí cửa lớn của viện tâm thần mà cô vừa đi ra.
Bác sĩ Cố không lập tức trả lời, khuôn mặt ngày thường thoải mái nhẹ nhàng lúc này trở nên sa sầm xuống.
Nhìn chằm chằm vị trí cửa lớn một lúc, sau đó mới thu tầm mắt lại.
Mộ An An dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Bác sĩ Cố lắc đầu: “Có lẽ do tôi nghĩ nhiều.”
Mộ An An nghe không hiểu: “Có ý gì?”
“Không có gì, tính đa nghi tái phát tưởng đâu sau lưng có người đang nhìn mình.”
Bác sĩ Cố nói: “Nhưng ở chỗ này cũng sẽ không ai dám nhìn chằm chằm cô đâu.”
Mộ An An không nói gì mà chỉ xoay đầu nhìn về phía cổng bệnh viện.
Lúc này trong bệnh viện vừa đi ra hai ba người mới kết thúc trực ban.
Cơ bản đều là những bác sĩ và y tá vừa kết thúc việc chuyển ca.
Bởi vì xe của bác sĩ cố dừng ngay trước cổng, nên một số người lúc đi ra đều nhìn thấy, tầm mắt quét về phía cô mấy lần.
Từ khi thân phận Mộ An An bại lộ thì được xe sang đưa đón là chuyện bình thường, cho nên họ chỉ nhìn một chút rồi rời đi.
“Tiểu thư Mộ An An, lên xe thôi.”
Bác sĩ Cố nhắc nhở.
Mộ An An thu lại tầm mắt leo lên xe.
Bác sĩ Cố sau khi đóng cừa thì vòng về ghế lái khởi động xe rời đi.
Thực hành mệnh lệnh ngày hôm qua của Thất gia, đưa Mộ An An đến ăn sáng ở tiệm ăn sáng kiểu HongKong mới mở.
Vốn dĩ Mộ An An không có khẩu vị gì, nhưng nghe là Thất gia cố tình căn dặn nên cố gắng hoàn thành bữa ăn sáng này.
Thủ đô, gia tộc Tông Chính.
***
“Chơi không biết tốt xấu.”
“Cái gì?”
“Trước tám giờ rưỡi sáng mai, kiểm tra cho tôi.” – Nói xong câu này, Tông Chính Ngự trực tiếp cắt điện thoại.
Bác sĩ Cố ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Chớp mắt, tiêu hóa nội dung cuộc gọi của Thất gia.
Chớp mắt một lần nữa và tiêu hóa nó một lần nữa.
Chỉ sau đó, mới trở nên rõ ràng ý tứ của cuộc điện thoại Thất gia.
“Hẳn là Mộ An An và Trần Hoa đã xảy ra mâu thuẫn, ủy khuất tới rồi, lại không nghĩ tới Thất gia lại nhúng tay vào chuyện của con gái.”
Bác sĩ Cố lẩm bẩm một mình, sau đó đem mọi chuyện vuốt xuống dưới.
Sau đó chỉ có một tiếng thở dài.
Thở dài vì ngày mai phải dậy sớm.
Ngày hôm sau.
Mộ An An bước ra khỏi bệnh viện tâm thần Lam Thiên lúc 8h30 và vô cùng ngạc nhiên khi thấy bác sĩ cố đang dựa vào một chiếc Lamborghini.
Bác sĩ Cố mặc một bộ vest trắng đang đứng trong ánh ban mai, với hơi ấm ban ngày, giờ đây hắn đang lộ ra vẻ tao nhã.
“Sao anh lại ở đây?” – Mộ An An bước tới.
Bác sĩ Cố thở dài: “Do có người ủy thác.”
Nói xong, bác sĩ cố quay người mở cửa xe cho Mộ An An.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được sau lưng có cái gì không ổn, bất giác nhìn lại…
Hành động này của bác sĩ cố rất đột nhiên. “Sao vậy?”
Mộ An An cảm thấy khó hiểu, xoay đầu nhìn về hướng bác sĩ cố vừa nhìn.
Là vị trí cửa lớn của viện tâm thần mà cô vừa đi ra.
Bác sĩ Cố không lập tức trả lời, khuôn mặt ngày thường thoải mái nhẹ nhàng lúc này trở nên sa sầm xuống.
Nhìn chằm chằm vị trí cửa lớn một lúc, sau đó mới thu tầm mắt lại.
Mộ An An dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Bác sĩ Cố lắc đầu: “Có lẽ do tôi nghĩ nhiều.”
Mộ An An nghe không hiểu: “Có ý gì?”
“Không có gì, tính đa nghi tái phát tưởng đâu sau lưng có người đang nhìn mình.”
Bác sĩ Cố nói: “Nhưng ở chỗ này cũng sẽ không ai dám nhìn chằm chằm cô đâu.”
Mộ An An không nói gì mà chỉ xoay đầu nhìn về phía cổng bệnh viện.
Lúc này trong bệnh viện vừa đi ra hai ba người mới kết thúc trực ban.
Cơ bản đều là những bác sĩ và y tá vừa kết thúc việc chuyển ca.
Bởi vì xe của bác sĩ cố dừng ngay trước cổng, nên một số người lúc đi ra đều nhìn thấy, tầm mắt quét về phía cô mấy lần.
Từ khi thân phận Mộ An An bại lộ thì được xe sang đưa đón là chuyện bình thường, cho nên họ chỉ nhìn một chút rồi rời đi.
“Tiểu thư Mộ An An, lên xe thôi.”
Bác sĩ Cố nhắc nhở.
Mộ An An thu lại tầm mắt leo lên xe.
Bác sĩ Cố sau khi đóng cừa thì vòng về ghế lái khởi động xe rời đi.
Thực hành mệnh lệnh ngày hôm qua của Thất gia, đưa Mộ An An đến ăn sáng ở tiệm ăn sáng kiểu HongKong mới mở.
Vốn dĩ Mộ An An không có khẩu vị gì, nhưng nghe là Thất gia cố tình căn dặn nên cố gắng hoàn thành bữa ăn sáng này.
Thủ đô, gia tộc Tông Chính.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.