Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 749: .1: Cái Thai Này Khó Mà Giữ Được
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Cô không muốn người đứng trước mặt mình phải chết mà, đúng không?
Tự ép mình, tự ép mình.
Cuối cùng thì cô cũng gặp anh, dường như gặp phải rắn độc. Đó rõ ràng là làn da đàn ông cứng như sắt.
Cô bật khóc, đầu ngón tay run lên vì đau đớn.
“Con dao cắm vào tim, phá hủy cơ tim và màng phổi...” Đôi môi tím ngắt run lên, ngón tay di chuyển từ ống tay áo đến vị trí tim dính đầy máu của anh, cán dao rung lên theo nhịp tim đập, từng nhịp từng nhịp.
“Chỉ có phần cán dao là hở ra bên ngoài.”
“Góc, độ lệch dọc...”
“ Tràn khí màng phổi...tràn khí gây xẹp phổi.. làm sao bây giờ...tôi là bác sĩ, bác sĩ...”
Cô không ngừng lẩm bẩm, đầu run lên bần bật và co giật, ngón tay chạm vào xương sườn của anh rồi siết chặt, cố gắng hết sức ngăn máu phun ra ngoại vi tim. Nhiệt độ cơ thể anh hạ rất nhanh. Cô di chuyển đầu gối, ghì chặt lên vị trí đùi trái cũng đang chảy máu của anh. Mồ hôi dọc trên chán của cô rơi xuống.
Tí tách, mồ hôi rơi xuống hốc mắt sâu của anh.
Cô rít lên, run lẩy bẩy. Kim giây trong lòng cô cứ thế lướt qua, lướt một lần, trôi mất một giây...
Cô mở to con ngươi, chỉ lắc đầu, không thể, không thể...nhưng cô cũng không biết phải làm sao.
Xung quanh không có bất cứ thứ gì.
Chỉ có thể dùng vải buộc chặt đùi của anh, dùng tay giữ cán dao trên ngực, không được cử động thêm một chút nào nữa.
“Ai?”
“Ai đến đây đi!”
Cô ngẩng mặt lên trời gào lên. Lòng vỡ vụn.
Cuối cùng, dường như nghe thấy tiếng động nhỏ trên người anh.
Cô bò dưới đất tìm kiếm, tìm thấy một cái nút nhỏ sau tai của anh.
Bên đó có âm thanh.
Cô chộp lấy nó, đưa lên cổ họng gào lên, “Quý Tư Thần, sư huynh...sư huynh... A Quan.. mau đến đây, ai đó hãy đến đây!”
Thực sự có người đã trả lời cô.
Bên đó tiếng súng nổ không ngừng.
Cô không nghe thấy.
Nhưng cô không thể đợi thêm nữa.
Cô nới lỏng tay, bò dậy, kéo lấy hai chân của anh
Ít ra đường cũng khá bằng phẳng
Cô dùng hết sức kéo anh về phía trước
Sột soạt
Đó là tiếng quần áo anh ma sát trên mặt bê tông gồ ghề
Gió đêm thổi tan tiếng thở của cô.
Thậm chí cô còn không biết bản thân mình đang làm gì nữa.
Cứ kéo anh, kéo anh đi như thế.
Dường như nghe thấy tiếng máy bay trực thăng bay đến.
Cô cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Cô mỉm cười, mồ hôi và nước mắt làm mọi thứ nhòe đi, nỗi đau cũng làm mờ cả ý thức.
Lúc Tần Luật đu xuống từ một sợi dây buộc vào trực trăng, nhìn thấy một bóng người đang từ từ di chuyển trên mặt đất.
Cô dừng lại, ngẩng đầu lên.
Trên đầu cô, trăng sáng vằng vặc. Dưới ánh trăng có một người bay xuống.
Hình như cô quen biết người này, nhưng tâm trí đã mơ hồ, không nhận ra là ai nữa, cứ như vậy nhìn anh ta.
Tần Luật đáp xuống đất, lăn mấy mét, lòng bàn tay chống xuống đất, vội vã chạy tới. Trực thăng nhanh chóng hạ cánh cách đó hai mươi mét, cuốn bụi tung mù mịt.
Vân Khanh chẳng còn chút sức lực nào, ngã quỵ xuống trong chớp mắt.
Trong giây cuối cùng trước khi mắt cô đen sập xuống, cô nghe thấy tiếng thở dốc của Tần Luật. Cô thấy Tần Luật đi tới nâng đầu người đàn ông đang nằm trên đất, khuôn mặt trắng bạch như tuyết.
Mà sau cùng cô cũng nhìn thấy suốt đoạn đường đi có hai dòng máu chảy ra, một từ lưng và một dòng từ đầu của anh.
Tai cô không còn nghe được thấy bất cứ âm thanh nào nữa, hai tay văng ra. Lúc cơ thể ngã gục xuống, cô cảm thấy như ảo giác.
Cô nhìn thấy ở chỗ mà mình vừa đi hết một đoạn đường để tới đây, xác chết la liệt, Thiên Dạ cũng ở đó. Một chiếc xe xuất hiện.
Một người xuống xe nhấc một thi thể lên. Nhìn bóng dáng đó hình như là thi thể Thiên Dạ.
Cửa xe mở ra để lộ bóng người màu trắng, trong bóng tối trông rất bắt mắt.
Khuôn mặt đó, hình như...hình như là một người phụ nữ. Người phụ nữ đó, hình như cũng nhìn thấy cô.
Cửa xe đóng lại rất nhanh. Trong bóng tối, chiếc xe cũng lao đi ở khoảng cách ba trăm mét.
Vân Khanh rất muốn nhắc nhở Tần Luật. Không biết anh có chú ý đến điều đó không. Nhưng hơi thở của cô đứt đoạn, ngất lịm.
“Sư muội!” Tần Luật gào thét vang cả thung lũng.
... ...
Tự ép mình, tự ép mình.
Cuối cùng thì cô cũng gặp anh, dường như gặp phải rắn độc. Đó rõ ràng là làn da đàn ông cứng như sắt.
Cô bật khóc, đầu ngón tay run lên vì đau đớn.
“Con dao cắm vào tim, phá hủy cơ tim và màng phổi...” Đôi môi tím ngắt run lên, ngón tay di chuyển từ ống tay áo đến vị trí tim dính đầy máu của anh, cán dao rung lên theo nhịp tim đập, từng nhịp từng nhịp.
“Chỉ có phần cán dao là hở ra bên ngoài.”
“Góc, độ lệch dọc...”
“ Tràn khí màng phổi...tràn khí gây xẹp phổi.. làm sao bây giờ...tôi là bác sĩ, bác sĩ...”
Cô không ngừng lẩm bẩm, đầu run lên bần bật và co giật, ngón tay chạm vào xương sườn của anh rồi siết chặt, cố gắng hết sức ngăn máu phun ra ngoại vi tim. Nhiệt độ cơ thể anh hạ rất nhanh. Cô di chuyển đầu gối, ghì chặt lên vị trí đùi trái cũng đang chảy máu của anh. Mồ hôi dọc trên chán của cô rơi xuống.
Tí tách, mồ hôi rơi xuống hốc mắt sâu của anh.
Cô rít lên, run lẩy bẩy. Kim giây trong lòng cô cứ thế lướt qua, lướt một lần, trôi mất một giây...
Cô mở to con ngươi, chỉ lắc đầu, không thể, không thể...nhưng cô cũng không biết phải làm sao.
Xung quanh không có bất cứ thứ gì.
Chỉ có thể dùng vải buộc chặt đùi của anh, dùng tay giữ cán dao trên ngực, không được cử động thêm một chút nào nữa.
“Ai?”
“Ai đến đây đi!”
Cô ngẩng mặt lên trời gào lên. Lòng vỡ vụn.
Cuối cùng, dường như nghe thấy tiếng động nhỏ trên người anh.
Cô bò dưới đất tìm kiếm, tìm thấy một cái nút nhỏ sau tai của anh.
Bên đó có âm thanh.
Cô chộp lấy nó, đưa lên cổ họng gào lên, “Quý Tư Thần, sư huynh...sư huynh... A Quan.. mau đến đây, ai đó hãy đến đây!”
Thực sự có người đã trả lời cô.
Bên đó tiếng súng nổ không ngừng.
Cô không nghe thấy.
Nhưng cô không thể đợi thêm nữa.
Cô nới lỏng tay, bò dậy, kéo lấy hai chân của anh
Ít ra đường cũng khá bằng phẳng
Cô dùng hết sức kéo anh về phía trước
Sột soạt
Đó là tiếng quần áo anh ma sát trên mặt bê tông gồ ghề
Gió đêm thổi tan tiếng thở của cô.
Thậm chí cô còn không biết bản thân mình đang làm gì nữa.
Cứ kéo anh, kéo anh đi như thế.
Dường như nghe thấy tiếng máy bay trực thăng bay đến.
Cô cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Cô mỉm cười, mồ hôi và nước mắt làm mọi thứ nhòe đi, nỗi đau cũng làm mờ cả ý thức.
Lúc Tần Luật đu xuống từ một sợi dây buộc vào trực trăng, nhìn thấy một bóng người đang từ từ di chuyển trên mặt đất.
Cô dừng lại, ngẩng đầu lên.
Trên đầu cô, trăng sáng vằng vặc. Dưới ánh trăng có một người bay xuống.
Hình như cô quen biết người này, nhưng tâm trí đã mơ hồ, không nhận ra là ai nữa, cứ như vậy nhìn anh ta.
Tần Luật đáp xuống đất, lăn mấy mét, lòng bàn tay chống xuống đất, vội vã chạy tới. Trực thăng nhanh chóng hạ cánh cách đó hai mươi mét, cuốn bụi tung mù mịt.
Vân Khanh chẳng còn chút sức lực nào, ngã quỵ xuống trong chớp mắt.
Trong giây cuối cùng trước khi mắt cô đen sập xuống, cô nghe thấy tiếng thở dốc của Tần Luật. Cô thấy Tần Luật đi tới nâng đầu người đàn ông đang nằm trên đất, khuôn mặt trắng bạch như tuyết.
Mà sau cùng cô cũng nhìn thấy suốt đoạn đường đi có hai dòng máu chảy ra, một từ lưng và một dòng từ đầu của anh.
Tai cô không còn nghe được thấy bất cứ âm thanh nào nữa, hai tay văng ra. Lúc cơ thể ngã gục xuống, cô cảm thấy như ảo giác.
Cô nhìn thấy ở chỗ mà mình vừa đi hết một đoạn đường để tới đây, xác chết la liệt, Thiên Dạ cũng ở đó. Một chiếc xe xuất hiện.
Một người xuống xe nhấc một thi thể lên. Nhìn bóng dáng đó hình như là thi thể Thiên Dạ.
Cửa xe mở ra để lộ bóng người màu trắng, trong bóng tối trông rất bắt mắt.
Khuôn mặt đó, hình như...hình như là một người phụ nữ. Người phụ nữ đó, hình như cũng nhìn thấy cô.
Cửa xe đóng lại rất nhanh. Trong bóng tối, chiếc xe cũng lao đi ở khoảng cách ba trăm mét.
Vân Khanh rất muốn nhắc nhở Tần Luật. Không biết anh có chú ý đến điều đó không. Nhưng hơi thở của cô đứt đoạn, ngất lịm.
“Sư muội!” Tần Luật gào thét vang cả thung lũng.
... ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.