Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 750: .2: Cái Thai Này Khó Mà Giữ Được
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
“Tại sao vẫn chưa kết thúc?!”
“Chỉ huy, anh đợi chút! Hiện tại chỉ có một mình bác sĩ Tần với hai cánh tay thôi! Anh ấy đang chạy đua với thời gian rồi. Bả vai của anh đã rụng rời, trên người còn mấy vết đạn bắn nữa...”
“Thật may là tôi đã chuẩn bị một chiếc trực thăng y tế đặc biệt! Cũng thật may là tôi đã để A Luật cùng theo anh ta đi trước! Ông trời phù hộ! Cô ấy đâu?”
“Bây giờ chỉ có thầy lang địa phương thôi. Chúng tôi không biết tình hình của cô này...Bệnh viện gần nhất ở huyện Đạo Thành. Nhưng người của chúng ta vẫn đang gấp rút dọn dẹp hiện trường. Nhất định trước lúc trời sáng phải trả về hiện trạng như bình thường, rửa sạch sẽ mọi thứ.”
“Báo cáo chỉ huy, có vẻ như số lượng thi thể bên địch bị thiếu mất hai người.
“Ai? Mau đi kiểm tra!”
Ồn ào, hấp tấp, quay cuồng, đổ mồ hôi và không ngừng nghỉ.
Vân Khanh như đang lang thang vô định giữa không trung. Thân thể cô lơ lửng ở trong đó.
Thi thể mất tích?
Đầu cô đau nhói, có chuyện này, có chuyện này....
Những ngón tay khẽ run lên trong vô thức.
Thầy lang bên cạnh hét lên bằng tiếng địa phương, không biết nói cái gì.
Có người lại gần cô.
Miệng Vân Khanh phát ra tiếng, chính cô cũng không biết mình đang nói gì.
Quý Tư Thần cúi người xuống, ánh mắt sắc bén trắng bạch, im lặng nghe thấy cô nói: “sông Nộ Giang, Nộ...Giang. “
“Vân Khanh!” Quý Tư Thần gọi cô, đôi lông mày rậm nhíu lại, cố đoán xem cô đang muốn ám chỉ điều gì.
Một lúc lâu sau, có vẻ như anh đã đoán ra.
Anh ta quay đầu lại, hét lên ra lệnh cho binh sĩ phía sau, “Mau điều động đội tìm kiếm cứu nạn đường thủy, mau lên, mau lên!”
... ....
Chiếc đèn trắng trên đầu, ánh sáng trắng xuyên qua mắt, quấy rầy giấc ngủ.
Nếu không phải nó cứ lắc đi lắc lại thì cô nghĩ rằng mình đã chìm vào giấc ngủ bình yên.
Người mệt mòi, rất muốn cứ ngủ mãi như vậy.
Nhưng bên tai luôn có một giọng nói kéo cô lại, gọi tên cô và cố gắng kéo cô quay lại.
Hai ngày sau, Vân Khanh chính thức tỉnh lại.
Sau khi tỉnh, thứ cô nhìn thấy toàn một màu trắng, mơ màng. Cô không biết mình đang ở đâu.
Sau đó, cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc suốt mười mấy năm qua.
Bệnh viện? Chắc là bệnh viện... ....
Mí mắt khép lại một cách yếu ớt, cố gắng từ từ mở mắt ra.
“Vân Khanh... ....” Bên tai cô, giọng nói phụ nữ cực kỳ nhẹ nhàng vang lên, kìm nén sự ngạc nhiên, tỏ ra cự kỳ thận trọng.
Vân Khanh từ từ mở mắt, tầm mắt lúc xa lúc gần, xuyên qua một màn sương mù dày đặc, âm thanh rung động trong màng nhĩ như từng đợt sóng cuộn.
Hình như ngón tay bị người ta nắm chặt rồi.
Cô nhìn xuống dưới.
Là tay của phụ nữ.
Ánh mắt cô lại nhìn lên.
Hạ Thủy Thủy nghiêng đầu trước mặt cô, “có nhận ra mình không? Thủy Thủy đây. Khanh Khanh à, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, hu hu...”
Cô nhìn cô ấy, đồng tử mơ, im lặng không nhúc nhích.
Hạ Thủy Thủy lau đi những giọt nước mắt vô cùng đau xót, nhìn ánh mắt cô ấy lập tức hiểu ra âm thanh trong vô thức mà cô nghe được, “cậu đang ở bệnh viện...chúng ta về đến thành phố S rồi, ở thành phố S rồi...”
Vân Khanh từ từ chớp mắt, sương mù bao phủ đầu óc cô tan đi, sóng cuộn trào dâng. Cuối cùng thì cô cũng vượt qua được những ký ức trước đây trong tâm trí.
Tim cô co thắt lại, cơ thể dưới lớp chăn run rẩy dữ dội, đôi mắt trắng nhợt vô thức nhìn sang một bên
Nhưng trong phòng bệnh không có giường nào khác. Một vài bác sĩ ở ngoài cửa lao vào.
Vân Khanh lại không nhúc nhích nữa, mắt dần dần nặng trĩu.
Điều trị cho cô là một bác sĩ nữ. Người này bước tới và nhìn vào màn hình, lấy tay mở đồng tử của cô ra kiểm tra rồi lại kéo chăn lên để kiểm tra phần bụng của cô.
Hạ Thủy Thủy không muốn buông những ngón tay lạnh lẽo của cô, bất lực nhìn Vân Khanh chằm chằm rồi lại nhìn về phía bác sĩ.
A Quan và Thẩm Thanh Diệp lao vào ngay sau đó.
Vân Khanh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy họ.
Khoảng hai mươi phút sau, bác sĩ mới buông Vân Khanh ra, gắn lại kẹp huyết áp cho cô, nhỏ tiếng dặn dò trợ lý rất nhiều, mọi thứ phải chờ lát nữa kiểm tra.
Sau đó quay đầu lại nhìn Hạ Thủy Thủy, ánh mắt giao phó, nói “cơ thể yếu quá, lại bị thương, cái thai này khó mà giữ được.”
Mặt Hạ Thủy Thủy bỗng nhiên trắng bệch.
Thẩm Thanh Diệp vội vàng chạy tới, hai tay nắm chặt, cau mày rồi trừng mắt nhìn, “cái thai này bắt buộc phải giữ được! Bác sĩ, cái thai này nhất định phải giữ! Chị dâu nhỏ...”
Anh ta bỗng nhiên chạy tới bên cạnh giường, nắm lấy mép giường, ngồi xổm xuống, ánh mắt phức tạp không nói lên lời nhìn Vân Khanh, nói “Cô Vân, tôi không biết là bây giờ cô có nghe được rõ không...Nhưng mà anh hai, anh ấy có khả năng không qua khỏi. Lúc ở Đào Thành, anh Luật đã xử lý vết đâm dao cho anh ấy rồi, cứ nghĩ sẽ bảo toàn được tính mạng. Nhưng không ngờ vết thương chí mạng không phải ở tim mà là ở đầu. Mảnh đạn cắm vào hộp sọ. Lúc đó có lẽ không để ý, anh Luật nhất thời chỉ có thể bảo toàn được cơ thể, còn chấn thương sọ não đành để cứu chữa sau. Anh ấy được đưa về hai ngày rồi mà vẫn im hơi lặng tiếng, trước mắt vẫn đang bàn bạc phương án phẫu thuật nhưng không ai dám làm, đến anh Luật cũng...Vì vậy đứa con trong bụng cô không cần biết có phải của anh hai không, tôi xin cô, chúng tôi xin cô đó! Có được không?”
Mắt Vân Khanh vẫn không có động tĩnh gì.
Thậm chí còn không biết cô có nghe thấy không nữa, cứ thừ ra ngây dại.
Chỉ là cô nhớ đến vết màu dài trên đầu anh mà cô nhìn thấy đêm hôm đó.
Lúc đó, cô cũng phát hiện ra nó sau cùng.
Ánh mắt cô im lặng, không nói tiếng nào. Bọn họ chỉ có thể đợi, không ai biết trong lòng cô đang nghĩ gì, trong thế giới khép kín của cô có thứ gì.
Cuối cùng, cô hỏi một câu, “khi nào làm phẫu thuật?”
Tay Hạ Thủy Thủy hơi run, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Diệp.
Thẩm Thanh Diệp thở gấp, từ từ nhận ra cô đang hỏi về anh hai.
Cậu ta vội vàng đứng dậy, “anh Luật nói tối hôm nay, đợi chuyên gia về não ở nước ngoài tới... ...”
Vân Khanh nhìn chiếc chăn màu trắng, gật đầu nói, “tôi biết rồi.”
Biết gì cơ? Thẩm Thanh Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta còn muốn nói gì đó nhưng Hạ Thủy Thủy nháy mắt ra hiệu cho cậu ta đừng nói gì nữa. Vân Khanh cũng chỉ còn nửa cái mạng, đừng đè thêm áp lực lên người cô nữa. Tình hình trước mắt đã gay go lắm rồi, không thể tệ hơn được nữa. Nghĩ ý cô đơn giản một chút, cũng tôn trọng ý của cô.
Đến chiều, nhân lúc Hạ Thủy Thủy đi lấy kết quả CT, Vân Khanh rút đầu kim ra.
Cô cũng rút cả ống nối ở cổ họng, uy hiếp y tá lấy cho cô một chiếc xe lăn và một bình ô xy, dìu cô ra khỏi giường, rời khỏi phòng bệnh.
“Chỉ huy, anh đợi chút! Hiện tại chỉ có một mình bác sĩ Tần với hai cánh tay thôi! Anh ấy đang chạy đua với thời gian rồi. Bả vai của anh đã rụng rời, trên người còn mấy vết đạn bắn nữa...”
“Thật may là tôi đã chuẩn bị một chiếc trực thăng y tế đặc biệt! Cũng thật may là tôi đã để A Luật cùng theo anh ta đi trước! Ông trời phù hộ! Cô ấy đâu?”
“Bây giờ chỉ có thầy lang địa phương thôi. Chúng tôi không biết tình hình của cô này...Bệnh viện gần nhất ở huyện Đạo Thành. Nhưng người của chúng ta vẫn đang gấp rút dọn dẹp hiện trường. Nhất định trước lúc trời sáng phải trả về hiện trạng như bình thường, rửa sạch sẽ mọi thứ.”
“Báo cáo chỉ huy, có vẻ như số lượng thi thể bên địch bị thiếu mất hai người.
“Ai? Mau đi kiểm tra!”
Ồn ào, hấp tấp, quay cuồng, đổ mồ hôi và không ngừng nghỉ.
Vân Khanh như đang lang thang vô định giữa không trung. Thân thể cô lơ lửng ở trong đó.
Thi thể mất tích?
Đầu cô đau nhói, có chuyện này, có chuyện này....
Những ngón tay khẽ run lên trong vô thức.
Thầy lang bên cạnh hét lên bằng tiếng địa phương, không biết nói cái gì.
Có người lại gần cô.
Miệng Vân Khanh phát ra tiếng, chính cô cũng không biết mình đang nói gì.
Quý Tư Thần cúi người xuống, ánh mắt sắc bén trắng bạch, im lặng nghe thấy cô nói: “sông Nộ Giang, Nộ...Giang. “
“Vân Khanh!” Quý Tư Thần gọi cô, đôi lông mày rậm nhíu lại, cố đoán xem cô đang muốn ám chỉ điều gì.
Một lúc lâu sau, có vẻ như anh đã đoán ra.
Anh ta quay đầu lại, hét lên ra lệnh cho binh sĩ phía sau, “Mau điều động đội tìm kiếm cứu nạn đường thủy, mau lên, mau lên!”
... ....
Chiếc đèn trắng trên đầu, ánh sáng trắng xuyên qua mắt, quấy rầy giấc ngủ.
Nếu không phải nó cứ lắc đi lắc lại thì cô nghĩ rằng mình đã chìm vào giấc ngủ bình yên.
Người mệt mòi, rất muốn cứ ngủ mãi như vậy.
Nhưng bên tai luôn có một giọng nói kéo cô lại, gọi tên cô và cố gắng kéo cô quay lại.
Hai ngày sau, Vân Khanh chính thức tỉnh lại.
Sau khi tỉnh, thứ cô nhìn thấy toàn một màu trắng, mơ màng. Cô không biết mình đang ở đâu.
Sau đó, cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc suốt mười mấy năm qua.
Bệnh viện? Chắc là bệnh viện... ....
Mí mắt khép lại một cách yếu ớt, cố gắng từ từ mở mắt ra.
“Vân Khanh... ....” Bên tai cô, giọng nói phụ nữ cực kỳ nhẹ nhàng vang lên, kìm nén sự ngạc nhiên, tỏ ra cự kỳ thận trọng.
Vân Khanh từ từ mở mắt, tầm mắt lúc xa lúc gần, xuyên qua một màn sương mù dày đặc, âm thanh rung động trong màng nhĩ như từng đợt sóng cuộn.
Hình như ngón tay bị người ta nắm chặt rồi.
Cô nhìn xuống dưới.
Là tay của phụ nữ.
Ánh mắt cô lại nhìn lên.
Hạ Thủy Thủy nghiêng đầu trước mặt cô, “có nhận ra mình không? Thủy Thủy đây. Khanh Khanh à, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, hu hu...”
Cô nhìn cô ấy, đồng tử mơ, im lặng không nhúc nhích.
Hạ Thủy Thủy lau đi những giọt nước mắt vô cùng đau xót, nhìn ánh mắt cô ấy lập tức hiểu ra âm thanh trong vô thức mà cô nghe được, “cậu đang ở bệnh viện...chúng ta về đến thành phố S rồi, ở thành phố S rồi...”
Vân Khanh từ từ chớp mắt, sương mù bao phủ đầu óc cô tan đi, sóng cuộn trào dâng. Cuối cùng thì cô cũng vượt qua được những ký ức trước đây trong tâm trí.
Tim cô co thắt lại, cơ thể dưới lớp chăn run rẩy dữ dội, đôi mắt trắng nhợt vô thức nhìn sang một bên
Nhưng trong phòng bệnh không có giường nào khác. Một vài bác sĩ ở ngoài cửa lao vào.
Vân Khanh lại không nhúc nhích nữa, mắt dần dần nặng trĩu.
Điều trị cho cô là một bác sĩ nữ. Người này bước tới và nhìn vào màn hình, lấy tay mở đồng tử của cô ra kiểm tra rồi lại kéo chăn lên để kiểm tra phần bụng của cô.
Hạ Thủy Thủy không muốn buông những ngón tay lạnh lẽo của cô, bất lực nhìn Vân Khanh chằm chằm rồi lại nhìn về phía bác sĩ.
A Quan và Thẩm Thanh Diệp lao vào ngay sau đó.
Vân Khanh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy họ.
Khoảng hai mươi phút sau, bác sĩ mới buông Vân Khanh ra, gắn lại kẹp huyết áp cho cô, nhỏ tiếng dặn dò trợ lý rất nhiều, mọi thứ phải chờ lát nữa kiểm tra.
Sau đó quay đầu lại nhìn Hạ Thủy Thủy, ánh mắt giao phó, nói “cơ thể yếu quá, lại bị thương, cái thai này khó mà giữ được.”
Mặt Hạ Thủy Thủy bỗng nhiên trắng bệch.
Thẩm Thanh Diệp vội vàng chạy tới, hai tay nắm chặt, cau mày rồi trừng mắt nhìn, “cái thai này bắt buộc phải giữ được! Bác sĩ, cái thai này nhất định phải giữ! Chị dâu nhỏ...”
Anh ta bỗng nhiên chạy tới bên cạnh giường, nắm lấy mép giường, ngồi xổm xuống, ánh mắt phức tạp không nói lên lời nhìn Vân Khanh, nói “Cô Vân, tôi không biết là bây giờ cô có nghe được rõ không...Nhưng mà anh hai, anh ấy có khả năng không qua khỏi. Lúc ở Đào Thành, anh Luật đã xử lý vết đâm dao cho anh ấy rồi, cứ nghĩ sẽ bảo toàn được tính mạng. Nhưng không ngờ vết thương chí mạng không phải ở tim mà là ở đầu. Mảnh đạn cắm vào hộp sọ. Lúc đó có lẽ không để ý, anh Luật nhất thời chỉ có thể bảo toàn được cơ thể, còn chấn thương sọ não đành để cứu chữa sau. Anh ấy được đưa về hai ngày rồi mà vẫn im hơi lặng tiếng, trước mắt vẫn đang bàn bạc phương án phẫu thuật nhưng không ai dám làm, đến anh Luật cũng...Vì vậy đứa con trong bụng cô không cần biết có phải của anh hai không, tôi xin cô, chúng tôi xin cô đó! Có được không?”
Mắt Vân Khanh vẫn không có động tĩnh gì.
Thậm chí còn không biết cô có nghe thấy không nữa, cứ thừ ra ngây dại.
Chỉ là cô nhớ đến vết màu dài trên đầu anh mà cô nhìn thấy đêm hôm đó.
Lúc đó, cô cũng phát hiện ra nó sau cùng.
Ánh mắt cô im lặng, không nói tiếng nào. Bọn họ chỉ có thể đợi, không ai biết trong lòng cô đang nghĩ gì, trong thế giới khép kín của cô có thứ gì.
Cuối cùng, cô hỏi một câu, “khi nào làm phẫu thuật?”
Tay Hạ Thủy Thủy hơi run, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Diệp.
Thẩm Thanh Diệp thở gấp, từ từ nhận ra cô đang hỏi về anh hai.
Cậu ta vội vàng đứng dậy, “anh Luật nói tối hôm nay, đợi chuyên gia về não ở nước ngoài tới... ...”
Vân Khanh nhìn chiếc chăn màu trắng, gật đầu nói, “tôi biết rồi.”
Biết gì cơ? Thẩm Thanh Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta còn muốn nói gì đó nhưng Hạ Thủy Thủy nháy mắt ra hiệu cho cậu ta đừng nói gì nữa. Vân Khanh cũng chỉ còn nửa cái mạng, đừng đè thêm áp lực lên người cô nữa. Tình hình trước mắt đã gay go lắm rồi, không thể tệ hơn được nữa. Nghĩ ý cô đơn giản một chút, cũng tôn trọng ý của cô.
Đến chiều, nhân lúc Hạ Thủy Thủy đi lấy kết quả CT, Vân Khanh rút đầu kim ra.
Cô cũng rút cả ống nối ở cổ họng, uy hiếp y tá lấy cho cô một chiếc xe lăn và một bình ô xy, dìu cô ra khỏi giường, rời khỏi phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.