Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 508: .1: Bảo Bối, Ở Bên Anh 2
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Vân Khanh mỉm cười “Em không hy vọng em lại bi thảm như vậy, hai người đàn ông từng gặp đều đối xử không tốt với em…”
Anh cảm thấy ngột ngạt, ánh mắt trùng xuống, vết thương lại hành hạ rỉ máu, anh không nói được câu nào.
Vân Thanh lau khóe mắt, hai tay chạm chân anh, sà vào ngực anh, đột nhiên hoàn hồn trở lại “Nói nửa ngày về chuyện của em và Cố Trạm Vũ rồi. Còn anh thì sao? Lục Mặc Trầm? Chuyện của anh và Thiên Dạ, anh cũng nên nói cho em biết, em đã đến gặp cô ta vào ngày hôm kia... Vốn muốn sau khi về nói chuyện nghiêm túc với anh, nhưng anh thậm chí còn không về nhà…”
“Em gặp cô ấy rồi?” Lục Mặc Trầm bất chợt mở to mắt, cao giọng nói.
Vân Khanh cảm thấy anh đang nắm chặt quần áo của mình.
Trong lòng cô dâng lên một loại cảm xúc khó tả, nhìn xuống gương mặt lạnh lùng của anh rồi ngẩng cổ lên “Đúng vậy, sau khi biết rõ em đã đi gặp một chút, biết người biết ta, khí thế không thể thua được. Em làm như vậy, cũng là muốn làm một người phụ nữ xứng đáng với anh. Hơn nữa nếu cô ta không ba lần bảy lượt thách thức em, em cũng sẽ không liều lĩnh như vậy.”
Anh nhìn cô chăm chú.
Cô đến gặp Thiên Dạ, vậy có phải kí ức của cô… đã được Thiên Dạ thôi miên hồi phục lại?
Nhưng nghe ngữ khí của cô, anh lại thất thần, không!
Vân Thanh nói tiếp: "Cô ấy vừa cao vừa xinh đẹp, năm đó rất hợp với anh, nhưng em cảm thấy lòng dạ của cô ta không bằng một nửa anh. Không biết sau này cô ấy thay đổi tính cách hay trước đây anh… mù quáng.”
Cô nó không hề nể mặt.
“Hóa ra cô ấy là người giả mạo bác sĩ Q, thật may là em phát kiện kịp thời. Rất nhiều việc em thấy tựa như từ trên trời rơi xuống, email trong những ngày đó, sự nghi hoặc và lo lắng của em, tất cả đều do người phụ nữ này tạo nên. Em thậm chí còn nghĩ đến một khả năng, vì cô ta nói rằng mình là nhà thôi miên giỏi nhất, có thể thôi miên chặn trí nhớ của người khác, hôm qua em đã kiểm tra một số thông tin, mặc dù không có bằng chứng nào chứng minh điều đó, nhưng dường như có những ví dụ về trí nhớ được cấy ghép. Em đang nghĩ… cảnh trong mơ bị trói trong tâm trí của em, có phải là trò quỷ quái cô ấy làm không?”
“Cô ta cố ý thôi miên vào em những ác mộng, ám chỉ anh đã ngược đãi với em.”
“Vân Khanh” Lục Mặc Trầm gọi cô, ánh mắt anh hiện lên vẻ phức tạp và tự trách.
"Em biết cô ta đã thôi miên ký ức năm nào của em, em bỗng thấy nhẹ lòng. Em nghĩ, có lẽ mình không muốn vướng bận và khám phá những ký ức đó nữa. Giữa cô ta và anh, em nhất định sẽ chọn tin tưởng anh, điều này không làm em dao động, em không tin bất cứ điều gì cô ta nói, vì mục đích của cô ta quá rõ ràng. Cô ta thậm chí còn cho tôi xem bức ảnh tôi bị chết ngạt do bị đẩy vào bể nước, cô ta muốn nói với em rằng em đã bị ngược đãi, bàn tay bạo lực của người đàn ông trong lức ảnh, là của anh... Trái tim em thực sự đau đớn khi xem nó, cảm giác rất chân thực và đáng sợ, nhưng em nghĩ lại, anh làm sao có thể đối xử với em như vậy? Mặc dù bình thường anh ngang ngược, nhưng bản chất của anh là người tốt. Anh là một người sáng suốt, em yêu anh, em biết, như vậy, bức ảnh đó không phải là thật...”
Lục Mặc Trầm không thể nói ra những cảm xúc trong lòng, rất đau, lời nói của cô kiên định, ánh mặt trong veo nhìn anh.
Thật ra, trong lòng cô vẫn còn chút khúc mắc, không chắc chắn, đó là lý do tại sao cô lại nhìn anh với vẻ mong đợi như vậy.
Anh không thể nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo và trái tim ấm áp của cô.
Sự ấm áp đó, tựa như một cái cùm tội lỗi, thiêu đốt anh.
Anh cảm thấy ngột ngạt, ánh mắt trùng xuống, vết thương lại hành hạ rỉ máu, anh không nói được câu nào.
Vân Thanh lau khóe mắt, hai tay chạm chân anh, sà vào ngực anh, đột nhiên hoàn hồn trở lại “Nói nửa ngày về chuyện của em và Cố Trạm Vũ rồi. Còn anh thì sao? Lục Mặc Trầm? Chuyện của anh và Thiên Dạ, anh cũng nên nói cho em biết, em đã đến gặp cô ta vào ngày hôm kia... Vốn muốn sau khi về nói chuyện nghiêm túc với anh, nhưng anh thậm chí còn không về nhà…”
“Em gặp cô ấy rồi?” Lục Mặc Trầm bất chợt mở to mắt, cao giọng nói.
Vân Khanh cảm thấy anh đang nắm chặt quần áo của mình.
Trong lòng cô dâng lên một loại cảm xúc khó tả, nhìn xuống gương mặt lạnh lùng của anh rồi ngẩng cổ lên “Đúng vậy, sau khi biết rõ em đã đi gặp một chút, biết người biết ta, khí thế không thể thua được. Em làm như vậy, cũng là muốn làm một người phụ nữ xứng đáng với anh. Hơn nữa nếu cô ta không ba lần bảy lượt thách thức em, em cũng sẽ không liều lĩnh như vậy.”
Anh nhìn cô chăm chú.
Cô đến gặp Thiên Dạ, vậy có phải kí ức của cô… đã được Thiên Dạ thôi miên hồi phục lại?
Nhưng nghe ngữ khí của cô, anh lại thất thần, không!
Vân Thanh nói tiếp: "Cô ấy vừa cao vừa xinh đẹp, năm đó rất hợp với anh, nhưng em cảm thấy lòng dạ của cô ta không bằng một nửa anh. Không biết sau này cô ấy thay đổi tính cách hay trước đây anh… mù quáng.”
Cô nó không hề nể mặt.
“Hóa ra cô ấy là người giả mạo bác sĩ Q, thật may là em phát kiện kịp thời. Rất nhiều việc em thấy tựa như từ trên trời rơi xuống, email trong những ngày đó, sự nghi hoặc và lo lắng của em, tất cả đều do người phụ nữ này tạo nên. Em thậm chí còn nghĩ đến một khả năng, vì cô ta nói rằng mình là nhà thôi miên giỏi nhất, có thể thôi miên chặn trí nhớ của người khác, hôm qua em đã kiểm tra một số thông tin, mặc dù không có bằng chứng nào chứng minh điều đó, nhưng dường như có những ví dụ về trí nhớ được cấy ghép. Em đang nghĩ… cảnh trong mơ bị trói trong tâm trí của em, có phải là trò quỷ quái cô ấy làm không?”
“Cô ta cố ý thôi miên vào em những ác mộng, ám chỉ anh đã ngược đãi với em.”
“Vân Khanh” Lục Mặc Trầm gọi cô, ánh mắt anh hiện lên vẻ phức tạp và tự trách.
"Em biết cô ta đã thôi miên ký ức năm nào của em, em bỗng thấy nhẹ lòng. Em nghĩ, có lẽ mình không muốn vướng bận và khám phá những ký ức đó nữa. Giữa cô ta và anh, em nhất định sẽ chọn tin tưởng anh, điều này không làm em dao động, em không tin bất cứ điều gì cô ta nói, vì mục đích của cô ta quá rõ ràng. Cô ta thậm chí còn cho tôi xem bức ảnh tôi bị chết ngạt do bị đẩy vào bể nước, cô ta muốn nói với em rằng em đã bị ngược đãi, bàn tay bạo lực của người đàn ông trong lức ảnh, là của anh... Trái tim em thực sự đau đớn khi xem nó, cảm giác rất chân thực và đáng sợ, nhưng em nghĩ lại, anh làm sao có thể đối xử với em như vậy? Mặc dù bình thường anh ngang ngược, nhưng bản chất của anh là người tốt. Anh là một người sáng suốt, em yêu anh, em biết, như vậy, bức ảnh đó không phải là thật...”
Lục Mặc Trầm không thể nói ra những cảm xúc trong lòng, rất đau, lời nói của cô kiên định, ánh mặt trong veo nhìn anh.
Thật ra, trong lòng cô vẫn còn chút khúc mắc, không chắc chắn, đó là lý do tại sao cô lại nhìn anh với vẻ mong đợi như vậy.
Anh không thể nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo và trái tim ấm áp của cô.
Sự ấm áp đó, tựa như một cái cùm tội lỗi, thiêu đốt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.