Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 509: .2: Bảo Bối, Ở Bên Anh 2
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Những khớp xương của anh kêu lên, đôi mắt thâm quầng, không ngừng liếm đôi môi mỏng nứt nẻ, giọng nói lạnh đi “ Nếu như, bức ảnh là thật... em sẽ làm gì?”
Vân Khanh dừng tay trên ngực anh.
Khuôn mặt cô ấy trở nên trầm lặng và tái đi.
Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt nheo lại, sắc bén và bao trùm lên sự sợ hãi.
Dường như muốn nhìn thấu anh, nhưng khuôn mặt anh, từ trước đến nay luôn không thể hiểu rõ được.
Cô cười nhẹ nhìn anh "Anh đang nói gì vậy?"
Lục Mặc Trầm giơ tay nắm lấy tay cô, tay cô rất lạnh, vừa rồi không phải như thế này.
Cô ấy như vậy, giống như một rào cản, dồn anh vào góc, khiến anh không thể thoát ra, lại không thể thú nhận, nó chẳng khác nào giết chết cô ấy”
Anh cũng đau đớn, nhưng vẫn phải mỉm cười "Đừng sợ, nếu là thật thì phải làm sao?"
Trái tim của Vân Thanh tựa như đang đánh trống, như có mưa to gió lớn.
Qua nhịp đập của cổ tay, cô nghĩ anh chắc đã cảm nhận được.
Anh nói đừng sợ, cô có chút yên tâm, nghĩ đến bức ảnh đó, ánh mắt cô lạnh lẽo, làm sao có thể tưởng tượng được bàn tay đó là của anh?
Không có khả năng, không thể tưởng tượng nổi!
Cô lắc đầu, lại lắc đầu, cơ thể co lại, sắc mặt tái nhợt và căng thẳng, giọng nói run run “Nếu đó là thật, vậy chúng ta... sau tất cả, viễn viễn không bao giờ gặp lại là khoan dung rồi, ngược đãi là bạo hành, hành vi cầm thú thì phải ngồi tù. Chỉ cần người phụ nữ có nhân cách và lý trí cơ bản thì đều không thể như Stockholm sống cùng với kẻ bạo hành được, đó là một ví dụ dành cho những người phụ nữ báng bổ tâm hồn mình. Ở Mỹ, có rất nhiều trường hợp bị bỏ tù, Những người phụ nữ em nghiên cứu hồi đó, họ đều sống trong bóng tối, cả đời đau đớn, không phải một hai câu nói, một hai năm là có thể hồi phục được, Tổn thương là tổn thương, lỗ hổng trong tim, máu trong cơ thể, họ không còn có thể gần gũi với mọi người, cô độc một đời và thường bị bệnh tâm thần, thậm chí có người chết trong nỗi đau hư ảo.”
Cô nói rất nhẹ, nhưng nó tác động vào anh ấy vô cùng sâu.
Cô ấy chỉ đang mô tả vụ án, nhưng Lục Mặc Trầm đã nghĩ về bộ dạng của cô ấy sau khi biết sự thật và lấy lại trí nhớ.
Trái tim đập mạnh, trái tim của một người đàn ông vô cùng cứng rắn, đang đập nhanh.
Anh sợ.
Thái độ của cô thăm dò một cách tuyệt đối.
Cô sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật như vậy, cũng không thể chịu đựng được, một khi cô biết được, đối với cô ấy mà nói, thì lại là một đống đổ nát.
Cô không những sẽ không ở bên anh, ngay cả chia tay cũng không phải là kết thúc.
Cô sẽ một đời đau khổ.
Trong lòng Lục Mặc Trầm như có một dòng suối, chảy trong băng giá, từ từ thu về hết những thúc giục từ bên ngoài.
Nói với cô ấy, đó sự sự tôn trọng, đó là sự giải thích dành cho nhau, là sự thẳng thắn, như thể họ sẽ có một tương lai?
Nhưng cô nói rồi, không.
Cô sẽ không chấp nhận anh, cô sợ hãi anh từ trong sâu thẳm, hận anh, nỗi hận này cô cũng đã nói, chỉ cần còn nhân cách và lý trí, nó sẽ không biến mất.
Đúng, tổn thương thì chính là tổn thương.
Anh hại cô năm năm, lại nói cho cô biết sự thật, cô nhất định sẽ rời xa anh, cả đời này cô phải làm sao?
Bản thân không thể gần gũi cô ấy nữa, vậy ai có thể đối tốt với cô ấy?
Không quan tâm cô ấy? Khiến cô đau đớn, cô độc, cả đời không chỗ dựa? Không ai bảo vệ?
Anh muốn quan tâm, cũng không thể quan tâm, chỉ cần nghĩ đến cô lang thang một mình, toàn thân anh cảm thấy đau đớn.
Anh phải bảo vệ cô ấy.
Anh phải bảo vệ cô ấy.
Cứ như cuộc sống hiện tại, không biết gì cả, đầu không thống khổ, tim không đau đớn, sống muột cuộc sống bình thường như thế này.
Còn có thể cười với anh, nụng nịu với anh, vô lo vô nghĩ.
Cũng là sự ích kỷ của bản thân, cho nên một chút cũng không thể rời xa cô, luyến tiếc, thật sự đã không nỡ...
Thật ích kỷ.
Trong tâm trí anh có vô số nhân vật đang đấu tranh dữ dội, vật lộn trong sự xấu hổ với công lý và sự cân nhắc kỹ càng.
Vân Khanh liếm bờ môi khô, nhìn anh chằm chằm, gượng gạo cười “Nói đến chuyện này thật là không vui, tóm lại em tin anh, em sẽ không tin trò yêu ma quỷ quái của Thiên Dạ. Lục, bây giờ anh hãy thẳng thắn nói cho em, kí ức của anh về 6 năm trước là gì? Anh chưa bao giờ nói, nhưng em nghĩ anh cũng nên có ấn tượng chứ, không phải như giấc mộng tồi tệ mà Thiên Dạ đổ vào em, đúng không? Có lẽ, chúng ta chỉ chia xa rồi lại tái hợp như những cặp tình nhân bình thường, em tin trẻ con, là có tình cảm mới tới, nếu không, đối với đứa bé đó là một loại cực hình, anh nói xem, có phải không?”
Muốn anh trả lời thế nào đây.
Vân Khanh dừng tay trên ngực anh.
Khuôn mặt cô ấy trở nên trầm lặng và tái đi.
Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt nheo lại, sắc bén và bao trùm lên sự sợ hãi.
Dường như muốn nhìn thấu anh, nhưng khuôn mặt anh, từ trước đến nay luôn không thể hiểu rõ được.
Cô cười nhẹ nhìn anh "Anh đang nói gì vậy?"
Lục Mặc Trầm giơ tay nắm lấy tay cô, tay cô rất lạnh, vừa rồi không phải như thế này.
Cô ấy như vậy, giống như một rào cản, dồn anh vào góc, khiến anh không thể thoát ra, lại không thể thú nhận, nó chẳng khác nào giết chết cô ấy”
Anh cũng đau đớn, nhưng vẫn phải mỉm cười "Đừng sợ, nếu là thật thì phải làm sao?"
Trái tim của Vân Thanh tựa như đang đánh trống, như có mưa to gió lớn.
Qua nhịp đập của cổ tay, cô nghĩ anh chắc đã cảm nhận được.
Anh nói đừng sợ, cô có chút yên tâm, nghĩ đến bức ảnh đó, ánh mắt cô lạnh lẽo, làm sao có thể tưởng tượng được bàn tay đó là của anh?
Không có khả năng, không thể tưởng tượng nổi!
Cô lắc đầu, lại lắc đầu, cơ thể co lại, sắc mặt tái nhợt và căng thẳng, giọng nói run run “Nếu đó là thật, vậy chúng ta... sau tất cả, viễn viễn không bao giờ gặp lại là khoan dung rồi, ngược đãi là bạo hành, hành vi cầm thú thì phải ngồi tù. Chỉ cần người phụ nữ có nhân cách và lý trí cơ bản thì đều không thể như Stockholm sống cùng với kẻ bạo hành được, đó là một ví dụ dành cho những người phụ nữ báng bổ tâm hồn mình. Ở Mỹ, có rất nhiều trường hợp bị bỏ tù, Những người phụ nữ em nghiên cứu hồi đó, họ đều sống trong bóng tối, cả đời đau đớn, không phải một hai câu nói, một hai năm là có thể hồi phục được, Tổn thương là tổn thương, lỗ hổng trong tim, máu trong cơ thể, họ không còn có thể gần gũi với mọi người, cô độc một đời và thường bị bệnh tâm thần, thậm chí có người chết trong nỗi đau hư ảo.”
Cô nói rất nhẹ, nhưng nó tác động vào anh ấy vô cùng sâu.
Cô ấy chỉ đang mô tả vụ án, nhưng Lục Mặc Trầm đã nghĩ về bộ dạng của cô ấy sau khi biết sự thật và lấy lại trí nhớ.
Trái tim đập mạnh, trái tim của một người đàn ông vô cùng cứng rắn, đang đập nhanh.
Anh sợ.
Thái độ của cô thăm dò một cách tuyệt đối.
Cô sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật như vậy, cũng không thể chịu đựng được, một khi cô biết được, đối với cô ấy mà nói, thì lại là một đống đổ nát.
Cô không những sẽ không ở bên anh, ngay cả chia tay cũng không phải là kết thúc.
Cô sẽ một đời đau khổ.
Trong lòng Lục Mặc Trầm như có một dòng suối, chảy trong băng giá, từ từ thu về hết những thúc giục từ bên ngoài.
Nói với cô ấy, đó sự sự tôn trọng, đó là sự giải thích dành cho nhau, là sự thẳng thắn, như thể họ sẽ có một tương lai?
Nhưng cô nói rồi, không.
Cô sẽ không chấp nhận anh, cô sợ hãi anh từ trong sâu thẳm, hận anh, nỗi hận này cô cũng đã nói, chỉ cần còn nhân cách và lý trí, nó sẽ không biến mất.
Đúng, tổn thương thì chính là tổn thương.
Anh hại cô năm năm, lại nói cho cô biết sự thật, cô nhất định sẽ rời xa anh, cả đời này cô phải làm sao?
Bản thân không thể gần gũi cô ấy nữa, vậy ai có thể đối tốt với cô ấy?
Không quan tâm cô ấy? Khiến cô đau đớn, cô độc, cả đời không chỗ dựa? Không ai bảo vệ?
Anh muốn quan tâm, cũng không thể quan tâm, chỉ cần nghĩ đến cô lang thang một mình, toàn thân anh cảm thấy đau đớn.
Anh phải bảo vệ cô ấy.
Anh phải bảo vệ cô ấy.
Cứ như cuộc sống hiện tại, không biết gì cả, đầu không thống khổ, tim không đau đớn, sống muột cuộc sống bình thường như thế này.
Còn có thể cười với anh, nụng nịu với anh, vô lo vô nghĩ.
Cũng là sự ích kỷ của bản thân, cho nên một chút cũng không thể rời xa cô, luyến tiếc, thật sự đã không nỡ...
Thật ích kỷ.
Trong tâm trí anh có vô số nhân vật đang đấu tranh dữ dội, vật lộn trong sự xấu hổ với công lý và sự cân nhắc kỹ càng.
Vân Khanh liếm bờ môi khô, nhìn anh chằm chằm, gượng gạo cười “Nói đến chuyện này thật là không vui, tóm lại em tin anh, em sẽ không tin trò yêu ma quỷ quái của Thiên Dạ. Lục, bây giờ anh hãy thẳng thắn nói cho em, kí ức của anh về 6 năm trước là gì? Anh chưa bao giờ nói, nhưng em nghĩ anh cũng nên có ấn tượng chứ, không phải như giấc mộng tồi tệ mà Thiên Dạ đổ vào em, đúng không? Có lẽ, chúng ta chỉ chia xa rồi lại tái hợp như những cặp tình nhân bình thường, em tin trẻ con, là có tình cảm mới tới, nếu không, đối với đứa bé đó là một loại cực hình, anh nói xem, có phải không?”
Muốn anh trả lời thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.