Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 681: .1. Cô Để Lại Cho Vân Dật Một Tờ Giấy.
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Vân Khanh run rẩy, nghe tiếng cha muốn đi vào, vệ sĩ muốn lục soát người.
Cô vội vã từ cửa hông bám vào tường đi vào, thở hổn hển, cô nhanh chóng lau sạch khuôn mặt, sửa sang xong tất cả mới từ phòng khách đi ra.
Cách một hàng vệ sĩ, Vân Khanh nở nụ cười, hướng về phía Vân Thừa Thư gọi, “Cha, con ở bên này.”
Vân Thừa Thư ngẩn người, thị lực của ông ấy hơi kém, nhưng vừa vặn có thể nhìn rõ được, ông nheo mắt lại, nhìn thấy cô, yết hầu chuyển động hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Ông ấy nhẫn nại nhiều ngày như thế, không phải là để nhìn thấy cô trong bộ dạng này…
Hạ Thủy Thủy đưa tay ra sau theo bản năng như muốn đỡ lấy ông, cô ấy biết rõ trong lòng ông là khó chịu nhất.
Cha Vân vẫn thường nói, con gái mình, chỉ có mình xót.
Thương đến dứt ruột, lại đau thành cái bộ dạng này… Rốt cuộc là tại sao?
“Cha…” Vân Khanh thấy bộ dạng của ông, bản thân cũng không cười nổi nữa.
Vân Thừa Thư xông qua mấy người vệ sĩ, chạy tới, ôm cô vào lòng, ngón tay ông ấy khẽ run, chạm lên khuôn mặt cô, sâu trong mắt lấp lánh ánh nước, môi run run cả nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể dè dặt cười với cô, “Tốt rồi tốt rồi, cha nhớ con, tới thăm con.”
“Dạ.” Cô cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, cúi thấp đầu.
Vân Thừa Thư nắm tay cô, ngay cả bả vai cũng không dám ôm, gió thổi qua, làn váy cô tung bay.
Cô từ trước như vậy, ông ấy không thích gầy, hiện tại khiến ông chấn động.
Trong lòng ông ấy như có một con dao đục khoét bản thân, ông tự trách mình, rất hối hận, trước đây không nên mềm lòng, nhìn thấy con, nghĩ cô thân gái một mình, nhớ con, cho cô tự lựa chọn. Nếu như lúc đó ông cương quyết can thiệp, vậy biết đâu mọi chuyện ngày hôm nay sẽ không khó khăn như vậy?
Nhưng có lẽ trong ngàn vạn phán đoán, ông ấy cũng không bao giờ nghĩ sáu năm trước chính Lục Mặc Trầm đã dùng cách cực đoan nhất, thê thảm nhất, tàn nhẫn nhất làm hại con gái ông.
Giống như một tên súc sinh.
“Cha, cha ngồi đi, đừng để ý nơi này.” Vân Khanh kéo tay ông ấy ngồi xuống.
Vân Thừa Thư dần lấy lại tinh thần, giấu cảm xúc của mình trong đáy mắt, nhìn xung quanh căn biệt thự, biệt thự của nhà họ Cố, cũng là cái gai trong mắt trong lòng ông. Nếu như mười năm trước không đưa con gái tuổi còn nhỏ đến đây cùng học, có lẽ sẽ không có cuộc hôn nhân năm năm đầy u ám bi thương.
Một Cố Trạm Vũ, một Lục Mặc Trầm, đều không phải người tốt.
Vân Thừa Thư thở dài, bây giời còn quan tâm gì đến nhà họ Cố chứ.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cô sống tốt, cái gì ông cũng sẵn lòng.
“Ngồi xuống với cha, nói cho cha biết tình hình thể trạng của con hiện tại rốt cuộc là như thế nào?”
Vân Khanh chậm rãi ngồi xuống, nở nụ cười với ông, “Thủy Thủy không nói cho cha biết sao, con vẫn ổn.”
Cô không nói thật! Tiểu Hạ nói hai ngày trước cô lại phải nằm viện, đã chịu kích thích rất lớn. Vân Thừa Thư cũng đọc báo, biết hiện tại báo chí đưa tin đầy trời, đều là những bài báo thật thật giả giả suy đoán thân phận của cô.
Cô không ra khỏi nhà, như vậy cũng tốt.
Hai cha con ngồi nói chuyện, Vân Thừa Thư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt cô, quan sát ánh mắt cô. Tiểu Hạ nói đôi lúc tinh thần cô sẽ bị hốt hoảng, nói cô bị mất ngủ từ rất lâu rồi.
Hôm nay nhìn cô, cảm thấy vẫn ổn, cũng có thể do hôm nay ông đến nên cô kiên cường chống đỡ mà thôi.
Trong đáy mắt Vân Thừa Thư là một nỗi buồn đau thê thảm, ông nhìn sắc trời, đứng dậy, dịu dàng nhìn cô, “Cha thật sự rất vô dụng, điều có thể làm cho con đã ít lại càng ít. Tiểu Khanh, phải kiên cường. Con phải ở lại nơi này, tuy cha không thích Cố Trạm Vũ, nhưng cũng không phản đối nữa, chỉ cần con cảm thấy an toàn, trong lòng thấy tự tại. Hôm nay cha đến đây làm cho con bữa cơm nhé, Tiểu Hạ nói hiện tại con chỉ ăn cháo, như vậy sao được chứ, cha làm cho con món mà hồi nhỏ con thích nhất, cá hấp xì dầu này, còn cả canh xương hầm nữa nhé?”
Cô vội vã từ cửa hông bám vào tường đi vào, thở hổn hển, cô nhanh chóng lau sạch khuôn mặt, sửa sang xong tất cả mới từ phòng khách đi ra.
Cách một hàng vệ sĩ, Vân Khanh nở nụ cười, hướng về phía Vân Thừa Thư gọi, “Cha, con ở bên này.”
Vân Thừa Thư ngẩn người, thị lực của ông ấy hơi kém, nhưng vừa vặn có thể nhìn rõ được, ông nheo mắt lại, nhìn thấy cô, yết hầu chuyển động hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Ông ấy nhẫn nại nhiều ngày như thế, không phải là để nhìn thấy cô trong bộ dạng này…
Hạ Thủy Thủy đưa tay ra sau theo bản năng như muốn đỡ lấy ông, cô ấy biết rõ trong lòng ông là khó chịu nhất.
Cha Vân vẫn thường nói, con gái mình, chỉ có mình xót.
Thương đến dứt ruột, lại đau thành cái bộ dạng này… Rốt cuộc là tại sao?
“Cha…” Vân Khanh thấy bộ dạng của ông, bản thân cũng không cười nổi nữa.
Vân Thừa Thư xông qua mấy người vệ sĩ, chạy tới, ôm cô vào lòng, ngón tay ông ấy khẽ run, chạm lên khuôn mặt cô, sâu trong mắt lấp lánh ánh nước, môi run run cả nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể dè dặt cười với cô, “Tốt rồi tốt rồi, cha nhớ con, tới thăm con.”
“Dạ.” Cô cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, cúi thấp đầu.
Vân Thừa Thư nắm tay cô, ngay cả bả vai cũng không dám ôm, gió thổi qua, làn váy cô tung bay.
Cô từ trước như vậy, ông ấy không thích gầy, hiện tại khiến ông chấn động.
Trong lòng ông ấy như có một con dao đục khoét bản thân, ông tự trách mình, rất hối hận, trước đây không nên mềm lòng, nhìn thấy con, nghĩ cô thân gái một mình, nhớ con, cho cô tự lựa chọn. Nếu như lúc đó ông cương quyết can thiệp, vậy biết đâu mọi chuyện ngày hôm nay sẽ không khó khăn như vậy?
Nhưng có lẽ trong ngàn vạn phán đoán, ông ấy cũng không bao giờ nghĩ sáu năm trước chính Lục Mặc Trầm đã dùng cách cực đoan nhất, thê thảm nhất, tàn nhẫn nhất làm hại con gái ông.
Giống như một tên súc sinh.
“Cha, cha ngồi đi, đừng để ý nơi này.” Vân Khanh kéo tay ông ấy ngồi xuống.
Vân Thừa Thư dần lấy lại tinh thần, giấu cảm xúc của mình trong đáy mắt, nhìn xung quanh căn biệt thự, biệt thự của nhà họ Cố, cũng là cái gai trong mắt trong lòng ông. Nếu như mười năm trước không đưa con gái tuổi còn nhỏ đến đây cùng học, có lẽ sẽ không có cuộc hôn nhân năm năm đầy u ám bi thương.
Một Cố Trạm Vũ, một Lục Mặc Trầm, đều không phải người tốt.
Vân Thừa Thư thở dài, bây giời còn quan tâm gì đến nhà họ Cố chứ.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cô sống tốt, cái gì ông cũng sẵn lòng.
“Ngồi xuống với cha, nói cho cha biết tình hình thể trạng của con hiện tại rốt cuộc là như thế nào?”
Vân Khanh chậm rãi ngồi xuống, nở nụ cười với ông, “Thủy Thủy không nói cho cha biết sao, con vẫn ổn.”
Cô không nói thật! Tiểu Hạ nói hai ngày trước cô lại phải nằm viện, đã chịu kích thích rất lớn. Vân Thừa Thư cũng đọc báo, biết hiện tại báo chí đưa tin đầy trời, đều là những bài báo thật thật giả giả suy đoán thân phận của cô.
Cô không ra khỏi nhà, như vậy cũng tốt.
Hai cha con ngồi nói chuyện, Vân Thừa Thư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt cô, quan sát ánh mắt cô. Tiểu Hạ nói đôi lúc tinh thần cô sẽ bị hốt hoảng, nói cô bị mất ngủ từ rất lâu rồi.
Hôm nay nhìn cô, cảm thấy vẫn ổn, cũng có thể do hôm nay ông đến nên cô kiên cường chống đỡ mà thôi.
Trong đáy mắt Vân Thừa Thư là một nỗi buồn đau thê thảm, ông nhìn sắc trời, đứng dậy, dịu dàng nhìn cô, “Cha thật sự rất vô dụng, điều có thể làm cho con đã ít lại càng ít. Tiểu Khanh, phải kiên cường. Con phải ở lại nơi này, tuy cha không thích Cố Trạm Vũ, nhưng cũng không phản đối nữa, chỉ cần con cảm thấy an toàn, trong lòng thấy tự tại. Hôm nay cha đến đây làm cho con bữa cơm nhé, Tiểu Hạ nói hiện tại con chỉ ăn cháo, như vậy sao được chứ, cha làm cho con món mà hồi nhỏ con thích nhất, cá hấp xì dầu này, còn cả canh xương hầm nữa nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.