Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 680: .3. Ngoại Trừ Cậu, Bất Kể Ai Cũng Không Làm Anh Ấy Tổn Thương Được, Khanh Khanh!
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Sau cửa kính lớn, Cố Trạm Vũ và Giang Thành Vũ đi xuống, nhìn thấy Hạ Thủy Thủy, Cố Trạm Vũ sải bước chạy tới, “Cô lại tới quấy rầy cô ấy làm gì!”
“Trạm Vũ.” Vân Khanh ngơ ngác lên tiếng.
Hạ Thủy Thủy cố chấp nhìn cô, muốn chờ một đáp án.
Vân Khanh rủ mi mắt, dưới ánh nắng chói chang, ánh mắt cô mê muội, bình tĩnh lên tiếng, “Tớ không hồ đồ, tớ chỉ muốn có một kết cục, anh ta phải trả giá cho những chuyện mà anh ta đã làm, đây là đạo lý… Tớ đã quyết định rồi, không cần khuyên tớ nữa.”
Hạ Thủy Thủy chậm rãi buông tay, lùi về sau hai bước, trong mắt ầng ậc nước, lắc đầu, “Nhưng anh ta không còn là anh ta của trước kia nữa! Sau buổi tối hôm đó, chủ tịch Lục chỉ còn lại thân xác, bất kể ai cũng không làm anh ấy tổn thương được, chỉ có cậu thôi…”
“Đừng nói bất kỳ chuyện gì của anh ta với tớ nữa, tớ không muốn nghe.” Vân Khanh nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
Hạ Thủy Thủy tức cười, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Giang Thành Vũ nhướn mày, huýt sáo, lúc này xem như hoàn toàn xác thực rồi.
Hạ Thủy Thủy buồn bực trong lòng rất lâu, không biết làm thế nào dể có thể xoay chuyển cục diện này, Vân Khanh đã cố chấp như thế, cô ấy chỉ có thể nói, “Được… Tớ không nói nữa, vậy tớ còn có thế đến gặp cậu không?”
Vân Khanh kéo vành mũ xuống, gật đầu.
…
Hai ngày sau, Vân Khanh nhận được điện thoại của Hạ Thủy Thủy, nói cha bị đau tim, rất muốn gặp cô.
Vân Khanh thở dài, đại khái đoán được cuộc gọi này của Hạ Thủy Thủy có gì,ánh mắt cô suy xét mà bình tính, đồng ý.
Lúc này Cố Trạm Vũ chưa về, cô buông điện thoại bàn xuống, tiếp tục đi dạo quanh biệt thự.
Đi mấy vòng, người giúp việc cũng không hiểu tại sao lúc cô Vân đi đến đằng sau biệt thự, sẽ thỉnh thoảng nhìn lên trên.
Người giúp việc ngẩng đầu, là nhìn trời sao? Sắc trời hai ngày nay rất giống nhau mà, thật ra các phòng trên lầu đều trang trí giống nhau, chính là phòng ngủ, phòng xem phim và phòng đọc sách, ngoài ban công cũng không trồng hoa, chẳng có gì để xem cả.
Nhưng mà bọn họ đều biết cô Vân bị bệnh rất nặng, có một số hành động không thể giải thích được.
Vân Khanh nhìn rất lâu, ánh mắt dại ra, rũ mắt xuống, hai ngày nay cô có liên lạc với Tiểu Đào Tử, mua chuộc được bác sĩ chăm sóc Tiểu Đào Tử, đưa Tiểu Đào Tử đến gần phòng làm việc của Giang Thành Vũ đi dạo nhiều một chút, cô lại giao cho Tiểu Đào Tử nhiệm vụ mới, tiếp xúc nhiều với Giang Thành Vũ.
Không biết kết quả giám định của bên phía Tần Luật thế nào rồi, chỉ là, Vân Khanh biết bây giờ chưa phải lúc để qua đó.
Phía bên ngoài truyền tới tiếng động cơ xe, Vân Khanh lập tức xoay người, ra khỏi phía sau biệt thự, đi vòng về theo phía bên kia vườn hoa.
Nhưng không phải là Cố Trạm Vũ về, mà là cha đến rồi.
Cô cũng rất nhớ cha, vô cùng nhớ, ban đêm mất ngủ, lúc đau đớn nhất là lúc nhớ nhất.
Không kiềm chế được, vành mắt tái nhợt của cô đã nhòe nước mắt, Vân Khanh dừng lại, giơ tay áo lên, chưa kịp lau đã nghe thấy tiếng mở cửa xe, giọng nói gấp gáp của Vân Thừa Thư, “Con gái? Cha đến thăm con đây, con gái!”
Vân Khanh mấp máy đôi môi hanh khô, giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Trạm Vũ.” Vân Khanh ngơ ngác lên tiếng.
Hạ Thủy Thủy cố chấp nhìn cô, muốn chờ một đáp án.
Vân Khanh rủ mi mắt, dưới ánh nắng chói chang, ánh mắt cô mê muội, bình tĩnh lên tiếng, “Tớ không hồ đồ, tớ chỉ muốn có một kết cục, anh ta phải trả giá cho những chuyện mà anh ta đã làm, đây là đạo lý… Tớ đã quyết định rồi, không cần khuyên tớ nữa.”
Hạ Thủy Thủy chậm rãi buông tay, lùi về sau hai bước, trong mắt ầng ậc nước, lắc đầu, “Nhưng anh ta không còn là anh ta của trước kia nữa! Sau buổi tối hôm đó, chủ tịch Lục chỉ còn lại thân xác, bất kể ai cũng không làm anh ấy tổn thương được, chỉ có cậu thôi…”
“Đừng nói bất kỳ chuyện gì của anh ta với tớ nữa, tớ không muốn nghe.” Vân Khanh nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
Hạ Thủy Thủy tức cười, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Giang Thành Vũ nhướn mày, huýt sáo, lúc này xem như hoàn toàn xác thực rồi.
Hạ Thủy Thủy buồn bực trong lòng rất lâu, không biết làm thế nào dể có thể xoay chuyển cục diện này, Vân Khanh đã cố chấp như thế, cô ấy chỉ có thể nói, “Được… Tớ không nói nữa, vậy tớ còn có thế đến gặp cậu không?”
Vân Khanh kéo vành mũ xuống, gật đầu.
…
Hai ngày sau, Vân Khanh nhận được điện thoại của Hạ Thủy Thủy, nói cha bị đau tim, rất muốn gặp cô.
Vân Khanh thở dài, đại khái đoán được cuộc gọi này của Hạ Thủy Thủy có gì,ánh mắt cô suy xét mà bình tính, đồng ý.
Lúc này Cố Trạm Vũ chưa về, cô buông điện thoại bàn xuống, tiếp tục đi dạo quanh biệt thự.
Đi mấy vòng, người giúp việc cũng không hiểu tại sao lúc cô Vân đi đến đằng sau biệt thự, sẽ thỉnh thoảng nhìn lên trên.
Người giúp việc ngẩng đầu, là nhìn trời sao? Sắc trời hai ngày nay rất giống nhau mà, thật ra các phòng trên lầu đều trang trí giống nhau, chính là phòng ngủ, phòng xem phim và phòng đọc sách, ngoài ban công cũng không trồng hoa, chẳng có gì để xem cả.
Nhưng mà bọn họ đều biết cô Vân bị bệnh rất nặng, có một số hành động không thể giải thích được.
Vân Khanh nhìn rất lâu, ánh mắt dại ra, rũ mắt xuống, hai ngày nay cô có liên lạc với Tiểu Đào Tử, mua chuộc được bác sĩ chăm sóc Tiểu Đào Tử, đưa Tiểu Đào Tử đến gần phòng làm việc của Giang Thành Vũ đi dạo nhiều một chút, cô lại giao cho Tiểu Đào Tử nhiệm vụ mới, tiếp xúc nhiều với Giang Thành Vũ.
Không biết kết quả giám định của bên phía Tần Luật thế nào rồi, chỉ là, Vân Khanh biết bây giờ chưa phải lúc để qua đó.
Phía bên ngoài truyền tới tiếng động cơ xe, Vân Khanh lập tức xoay người, ra khỏi phía sau biệt thự, đi vòng về theo phía bên kia vườn hoa.
Nhưng không phải là Cố Trạm Vũ về, mà là cha đến rồi.
Cô cũng rất nhớ cha, vô cùng nhớ, ban đêm mất ngủ, lúc đau đớn nhất là lúc nhớ nhất.
Không kiềm chế được, vành mắt tái nhợt của cô đã nhòe nước mắt, Vân Khanh dừng lại, giơ tay áo lên, chưa kịp lau đã nghe thấy tiếng mở cửa xe, giọng nói gấp gáp của Vân Thừa Thư, “Con gái? Cha đến thăm con đây, con gái!”
Vân Khanh mấp máy đôi môi hanh khô, giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.