Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 644: .1: Tôi Không Nỡ Để Cô Ấy Phải Tiếp Tục Đau Khổ Nữa
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Câu đầu tiên anh nói khi tỉnh lại, không nói bất kì chuyện gì khác, chỉ nói là đừng đưa bọn trẻ trở về.
Ánh mắt Quý Tư Thần khẽ nheo lại, Hạ Thủy Thủy mím chặt môi, luống cuống nhìn về phía Tần Luật. Cô không ngờ Lục tổng đã tỉnh, cứ nghĩ là anh hôn mê nên mới nói nhiều về Khanh Khanh như vậy.
Lục tổng đã nghe thấy hết, thật là đau lòng.
Tần Luật đè người đàn ông lồng ngực đang kịch liệt dâng trào lại, anh vẫn chưa thể nào bỏ máy thở ra quá lâu. Tần Luật nhanh chóng đeo lại cho Lục Mặc Trầm một lần nữa.
Lục Mặc Trầm lật tay nắm chặt lấy tay Tần Luật, ngón tay yếu ớt không có sức lực, vô cùng nặng nề. Tần Luật cúi đầu, ánh mắt Lục Mặc Trầm không hề dao động, thấp giọng lặp lại: “Không được cho bọn trẻ trở về.”
“Tôi nghe thấy rồi, Mặc Trầm.”
“Anh hai đừng vội! Chúng em muốn để cho hai cháu trở về cũng là bởi vì...”
Lục Mặc Trầm chậm rãi híp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi không muốn để cô ấy phải tiếp tục chịu đau khổ nữa, cô ấy đã đau khổ như thế rồi, đã đau khổ như vậy...”
Mọi người đều bàng hoàng, không hình dung nổi cảm giác đau đớn như bị dao đâm vào tim như thế.
Nhìn vào gương mặt anh, đó là một gương mặt lạnh lùng vô cảm, mạnh mẽ và cương nghị. Nhưng vào lúc này đây nhìn cũng đầy sự buồn bã, mỏng manh và yếu đuối.
Trái tim Hạ Thủy Thủy nhói một cái. Tất cả mọi người đều hiểu, anh không muốn đưa hai đứa trẻ trở về, cũng không muốn để hai đứa trẻ làm vướng bận Vân Khanh, ràng buộc là thống khổ.
Anh không nỡ để cô phải đau khổ thêm một lần nào nữa, mọi suy nghĩ đều đã tiến vào bước đường cùng. Bây giờ đã sắp mất đi cô, nhưng cô vẫn luôn ở trong lòng anh, vẫn không hết lòng bảo vệ.
Nếu như một giây trước Hạ Thủy Thủy cảm thấy căm hận Lục Mặc Trầm đến thấu xương thì ngay lúc này chỉ còn lại nỗi buồn sâu sắc và sự chua xót đau nhức.
Người đau khổ nhất ngoại trừ Khanh Khanh thì chính là anh, không biết anh đã nói câu này với tâm trạng như thế nào.
Quý Tư Thần nắm chặt tay, lông mày nhíu chặt lại, cắn răng nói: “Được rồi, lão nhị, tôi hiểu ý của cậu.”
Thẩm Thanh Diệp cẩn thận nhìn anh, quan sát một lúc vẫn không biết trong lòng anh hai đang có suy nghĩ gì. Đây chẳng lẽ là… Quên đi sao? Từ bỏ sao?
Mấy người an hem bọn họ sợ nhất là nhìn thấy Lục Mặc Trầm như thế, buông tha chính bản thân mình, nhận lấy nỗi buồn và sự đau thương.
Tần Luật là người bình tĩnh nhất, yên lặng điều chỉnh máy theo dõi, làm kiểm tra sơ bộ sau khi tỉnh lại, kiểm tra tất cả xong xuôi, Tần Luật ra ngoài gặp bác sĩ và y tá trưởng, nói lát nữa muốn tiến hành châm cứu màng tim cho Lục Mặc Trầm. Tình thế bây giờ rất cấp bách, các bộ phận của anh có dấu hiệu suy kiệt, nguyên nhân từ bên trong cơ thể, cần phải nhanh chóng tiến hành chụp MRI. Mục đích của chuyện này là quan sát và theo dõi não bộ của anh.
Trong phòng bệnh, y tá nói đã hết giờ thăm hỏi.
Quý Tư Thần và Thẩm Thanh Diệp nghe vậy thì đi ra ngoài, Hạ Thủy Thủy cũng cẩn thận đi đằng sau.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh đang nhắm mắt đột nhiên lại mở mắt ra, dùng ngón tay ra hiệu cho Hạ Thủy Thủy.
Hạ Thủy Thủy chỉ vào chính mình: “Lục tổng?”
Ánh mắt người đàn ông đen kịt không gì sánh được, mái tóc ngắn khẽ lay động, sau đó gật đầu một cái.
Hạ Thủy Thủy hiểu ý, anh muốn cô ở lại, nhưng mà… Cô quay đầu, nhìn về Quý Tư Thần với ánh mắt dò hỏi.
Quý Tư Thần nhíu mày: “lão nhị, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi! Cậu muốn hỏi cô ấy cái gì, tôi hỏi giúp cậu.”
Lục Mặc Trầm híp mắt, thần sắc kiên định, đưa tay rút chiếc ống trong cổ họng ra. Quý Tư Thần nhất thời luống cuống, quay đầu nhìn Tần Luật vẫn còn chưa trở lại thì vội vàng hét lên: “Cậu làm cái gì đấy!”
“Được rồi được rồi được rồi, tôi ở lại thì ở lại, Lục tổng, anh đừng động đậy.” Hạ Thủy Thủy nhìn anh, hơi sợ hãi trước người đàn ông cứng rắn như sắt thép này.
Lục Mặc Trầm nhìn về phía Quý Tư Thần và Thẩm Thanh Diệp, ý bảo hai người này ra ngoài. Cũng may cửa ở đây là cửa thủy tinh, có thể nhìn vào bên trong.
Ánh mắt Quý Tư Thần khẽ nheo lại, Hạ Thủy Thủy mím chặt môi, luống cuống nhìn về phía Tần Luật. Cô không ngờ Lục tổng đã tỉnh, cứ nghĩ là anh hôn mê nên mới nói nhiều về Khanh Khanh như vậy.
Lục tổng đã nghe thấy hết, thật là đau lòng.
Tần Luật đè người đàn ông lồng ngực đang kịch liệt dâng trào lại, anh vẫn chưa thể nào bỏ máy thở ra quá lâu. Tần Luật nhanh chóng đeo lại cho Lục Mặc Trầm một lần nữa.
Lục Mặc Trầm lật tay nắm chặt lấy tay Tần Luật, ngón tay yếu ớt không có sức lực, vô cùng nặng nề. Tần Luật cúi đầu, ánh mắt Lục Mặc Trầm không hề dao động, thấp giọng lặp lại: “Không được cho bọn trẻ trở về.”
“Tôi nghe thấy rồi, Mặc Trầm.”
“Anh hai đừng vội! Chúng em muốn để cho hai cháu trở về cũng là bởi vì...”
Lục Mặc Trầm chậm rãi híp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi không muốn để cô ấy phải tiếp tục chịu đau khổ nữa, cô ấy đã đau khổ như thế rồi, đã đau khổ như vậy...”
Mọi người đều bàng hoàng, không hình dung nổi cảm giác đau đớn như bị dao đâm vào tim như thế.
Nhìn vào gương mặt anh, đó là một gương mặt lạnh lùng vô cảm, mạnh mẽ và cương nghị. Nhưng vào lúc này đây nhìn cũng đầy sự buồn bã, mỏng manh và yếu đuối.
Trái tim Hạ Thủy Thủy nhói một cái. Tất cả mọi người đều hiểu, anh không muốn đưa hai đứa trẻ trở về, cũng không muốn để hai đứa trẻ làm vướng bận Vân Khanh, ràng buộc là thống khổ.
Anh không nỡ để cô phải đau khổ thêm một lần nào nữa, mọi suy nghĩ đều đã tiến vào bước đường cùng. Bây giờ đã sắp mất đi cô, nhưng cô vẫn luôn ở trong lòng anh, vẫn không hết lòng bảo vệ.
Nếu như một giây trước Hạ Thủy Thủy cảm thấy căm hận Lục Mặc Trầm đến thấu xương thì ngay lúc này chỉ còn lại nỗi buồn sâu sắc và sự chua xót đau nhức.
Người đau khổ nhất ngoại trừ Khanh Khanh thì chính là anh, không biết anh đã nói câu này với tâm trạng như thế nào.
Quý Tư Thần nắm chặt tay, lông mày nhíu chặt lại, cắn răng nói: “Được rồi, lão nhị, tôi hiểu ý của cậu.”
Thẩm Thanh Diệp cẩn thận nhìn anh, quan sát một lúc vẫn không biết trong lòng anh hai đang có suy nghĩ gì. Đây chẳng lẽ là… Quên đi sao? Từ bỏ sao?
Mấy người an hem bọn họ sợ nhất là nhìn thấy Lục Mặc Trầm như thế, buông tha chính bản thân mình, nhận lấy nỗi buồn và sự đau thương.
Tần Luật là người bình tĩnh nhất, yên lặng điều chỉnh máy theo dõi, làm kiểm tra sơ bộ sau khi tỉnh lại, kiểm tra tất cả xong xuôi, Tần Luật ra ngoài gặp bác sĩ và y tá trưởng, nói lát nữa muốn tiến hành châm cứu màng tim cho Lục Mặc Trầm. Tình thế bây giờ rất cấp bách, các bộ phận của anh có dấu hiệu suy kiệt, nguyên nhân từ bên trong cơ thể, cần phải nhanh chóng tiến hành chụp MRI. Mục đích của chuyện này là quan sát và theo dõi não bộ của anh.
Trong phòng bệnh, y tá nói đã hết giờ thăm hỏi.
Quý Tư Thần và Thẩm Thanh Diệp nghe vậy thì đi ra ngoài, Hạ Thủy Thủy cũng cẩn thận đi đằng sau.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh đang nhắm mắt đột nhiên lại mở mắt ra, dùng ngón tay ra hiệu cho Hạ Thủy Thủy.
Hạ Thủy Thủy chỉ vào chính mình: “Lục tổng?”
Ánh mắt người đàn ông đen kịt không gì sánh được, mái tóc ngắn khẽ lay động, sau đó gật đầu một cái.
Hạ Thủy Thủy hiểu ý, anh muốn cô ở lại, nhưng mà… Cô quay đầu, nhìn về Quý Tư Thần với ánh mắt dò hỏi.
Quý Tư Thần nhíu mày: “lão nhị, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi! Cậu muốn hỏi cô ấy cái gì, tôi hỏi giúp cậu.”
Lục Mặc Trầm híp mắt, thần sắc kiên định, đưa tay rút chiếc ống trong cổ họng ra. Quý Tư Thần nhất thời luống cuống, quay đầu nhìn Tần Luật vẫn còn chưa trở lại thì vội vàng hét lên: “Cậu làm cái gì đấy!”
“Được rồi được rồi được rồi, tôi ở lại thì ở lại, Lục tổng, anh đừng động đậy.” Hạ Thủy Thủy nhìn anh, hơi sợ hãi trước người đàn ông cứng rắn như sắt thép này.
Lục Mặc Trầm nhìn về phía Quý Tư Thần và Thẩm Thanh Diệp, ý bảo hai người này ra ngoài. Cũng may cửa ở đây là cửa thủy tinh, có thể nhìn vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.