Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 645: .2: Tôi Không Nỡ Để Cô Ấy Phải Tiếp Tục Đau Khổ Nữa
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Hạ Thủy Thủy lúng túng bước đến bên giường, ánh mắt người đàn ông giống như nhìn xuyên thấu suy nghĩ của cô. Ánh mắt mang theo khí chất lạnh lẽo xám xịt, nhìn khiến người ta sợ hãi. Hạ Thủy Thủy nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Lục tổng, anh muốn hỏi tôi cái gì?”
Hạ Thủy Thủy đoán nhất định là về Vân Khanh.
Lục Mặc Trầm cầm chiếc ống, giọng nói khàn khàn khó nghe rõ: “Cô và cô ấy… Đã nói với nhau những gì, có thể lặp lại một lần nữa cho tôi nghe không?”
Lòng bàn tay Hạ Thủy Thủy run lên, đầy mồ hôi. Quả nhiên anh hỏi về hanh Khanh, thực ra thì khi nghe Khanh Khanh kể những chuyện đó thì cô cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lặng lẽ lôi điện thoại ra ghi âm. Có lẽ vì đó là chuyện của sáu năm trước nên lúc đó Hạ Thủy Thủy đã nghĩ ghi âm lại rồi đưa cho tên cặn bã Lục Mặc Trầm nghe!
Bây giờ anh lại chủ động hỏi, nhưng Hạ Thủy Thủy cũng hiểu được, Lục tổng đang ở trước mặt cô đây không phải là Lục Mặc Trầm của sáu năm trước.
Cô cuối cùng cũng không đành lòng, nhanh chóng lắc đầu: “Lục tổng, thể chất hiện giờ của anh không thích hợp để biết những điều này. Anh trước tiên cứ dưỡng bệnh đi đã, cho dù là người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ như sắt thép thì cũng chỉ là làm bằng xương bằng thịt mà thôi…”
“Cô ấy nhắc tới chuyện sáu năm trước?” Ánh mắt Lục Mặc Trầm sắc bén.
Hạ Thủy Thủy sững sờ, giờ mới phản ứng lại kịp câu nói kia của mình giống như đã tiết lộ ra điều gì đó.
Cô nhanh chóng lui về sau một bước, người đàn ông này cho dù đang bị bệnh nhưng cũng phản ứng rất nhanh. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay của cô, mặc dù không có sức lực gì nhưng đối với cô mà nói cũng giống như gông cùm xiềng xích khiến cô không phản kháng được.
Hạ Thủy Thủy thấy Lục Mặc Trầm cố chấp như thế, anh cứ giằng co mãi thì càng khó hít thở, càng dễ gặp chuyện không may.
Ánh mắt đầy sự đau khổ, Hạ Thủy Thủy nhìn thấy được, anh rất gấp gáp, cuối cùng, cô không kiên trì nổi nữa.
Cúi đầu lôi điện thoại di động trong túi ra, tìm đoạn ghi âm, thấp thỏm đặt điện thoại lên tai anh.
Giọng nói khàn khàn của Khanh Khanh phát ra từ điện thoại, gương mặt người đàn ông dần dần đông cứng lại.
Hạ Thủy Thủy cụp mắt xuống, không dám nhìn vẻ mặt của Lục Mặc Trầm, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh trong không khí ngột ngạt và yên tĩnh này.
Đoạn ghi âm rất ngắn, Khanh Khanh thực ra cũng không nói được nhiều, chỉ khoảng nửa phút đã nghe xong.
Hạ Thủy Thủy cầm điện thoại di động, một lúc lâu sau cũng không nghe được động tĩnh gì, lòng cô như trùng xuống. Cô biết rằng lúc này anh nhất định rất không thoải mái, trong lòng đau đớn muốn chết. Bởi vì tất cả kí ức sáu năm trước của Khanh Khanh đều là những hành động tàn ác hung bạo của anh…
Hạ Thủy Thủy quay đầu lại, cảm giác điện thoại trong tay mình bị một chất lỏng nóng rực rơi xuống, bầu không khí bỗng dưng phảng phất mùi máu tanh.
Hạ Thủy Thủy nhanh chóng mở mắt ra, thấy tay đầy máu, cô hoảng hốt cúi đầu đè chặt lấy người đàn ông dường như đang co giật, máu từ khóe miệng vẫn còn đang chảy ra, cả gương mặt tái nhợt như tờ giấy, hai con ngươi như một chiếc động không đáy, vô cùng yên tĩnh.
“Lục tổng? Lục tổng…”
Quý Tư Thần đang đứng hút thuốc bên ngoài, nghe thấy tiếng động thì hai tay run lên, mạnh mẽ xoay người lại, Thẩm Thanh Diệp cũng vội vã chạy vào bên trong.
Trong hành lang, Tần Luật và các bác sĩ đang kiểm tra thiết bị không khí thì nghe thấy tiếng động. Anh ta mặc biến sắc, nhanh chóng chạy đến, khiển trách: “Không được kích thích cậu ấy vào lúc này! Vẫn còn chưa tiến hành châm cứu màng tim, trong ngực còn tụ máu! Có phải là cậu ấy đã nghe được cái gì không?”
Hạ Thủy Thủy sợ hãi, luống cuống giơ chiếc điện thoại dính đầy máu trong tay lên, đoạn ghi âm đang được phát lặp đi lặp lại.
Mấy người nghe xong thì sắc mặt lập tức tái nhợt, không ngờ sáu năm trước Lục Mặc Trầm lại… tàn khốc như vậy, những chuyện này được nói ra từ chính miệng Vân Khanh lại càng gia tăng sự tàn khốc hơn.
Hạ Thủy Thủy đoán nhất định là về Vân Khanh.
Lục Mặc Trầm cầm chiếc ống, giọng nói khàn khàn khó nghe rõ: “Cô và cô ấy… Đã nói với nhau những gì, có thể lặp lại một lần nữa cho tôi nghe không?”
Lòng bàn tay Hạ Thủy Thủy run lên, đầy mồ hôi. Quả nhiên anh hỏi về hanh Khanh, thực ra thì khi nghe Khanh Khanh kể những chuyện đó thì cô cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lặng lẽ lôi điện thoại ra ghi âm. Có lẽ vì đó là chuyện của sáu năm trước nên lúc đó Hạ Thủy Thủy đã nghĩ ghi âm lại rồi đưa cho tên cặn bã Lục Mặc Trầm nghe!
Bây giờ anh lại chủ động hỏi, nhưng Hạ Thủy Thủy cũng hiểu được, Lục tổng đang ở trước mặt cô đây không phải là Lục Mặc Trầm của sáu năm trước.
Cô cuối cùng cũng không đành lòng, nhanh chóng lắc đầu: “Lục tổng, thể chất hiện giờ của anh không thích hợp để biết những điều này. Anh trước tiên cứ dưỡng bệnh đi đã, cho dù là người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ như sắt thép thì cũng chỉ là làm bằng xương bằng thịt mà thôi…”
“Cô ấy nhắc tới chuyện sáu năm trước?” Ánh mắt Lục Mặc Trầm sắc bén.
Hạ Thủy Thủy sững sờ, giờ mới phản ứng lại kịp câu nói kia của mình giống như đã tiết lộ ra điều gì đó.
Cô nhanh chóng lui về sau một bước, người đàn ông này cho dù đang bị bệnh nhưng cũng phản ứng rất nhanh. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay của cô, mặc dù không có sức lực gì nhưng đối với cô mà nói cũng giống như gông cùm xiềng xích khiến cô không phản kháng được.
Hạ Thủy Thủy thấy Lục Mặc Trầm cố chấp như thế, anh cứ giằng co mãi thì càng khó hít thở, càng dễ gặp chuyện không may.
Ánh mắt đầy sự đau khổ, Hạ Thủy Thủy nhìn thấy được, anh rất gấp gáp, cuối cùng, cô không kiên trì nổi nữa.
Cúi đầu lôi điện thoại di động trong túi ra, tìm đoạn ghi âm, thấp thỏm đặt điện thoại lên tai anh.
Giọng nói khàn khàn của Khanh Khanh phát ra từ điện thoại, gương mặt người đàn ông dần dần đông cứng lại.
Hạ Thủy Thủy cụp mắt xuống, không dám nhìn vẻ mặt của Lục Mặc Trầm, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh trong không khí ngột ngạt và yên tĩnh này.
Đoạn ghi âm rất ngắn, Khanh Khanh thực ra cũng không nói được nhiều, chỉ khoảng nửa phút đã nghe xong.
Hạ Thủy Thủy cầm điện thoại di động, một lúc lâu sau cũng không nghe được động tĩnh gì, lòng cô như trùng xuống. Cô biết rằng lúc này anh nhất định rất không thoải mái, trong lòng đau đớn muốn chết. Bởi vì tất cả kí ức sáu năm trước của Khanh Khanh đều là những hành động tàn ác hung bạo của anh…
Hạ Thủy Thủy quay đầu lại, cảm giác điện thoại trong tay mình bị một chất lỏng nóng rực rơi xuống, bầu không khí bỗng dưng phảng phất mùi máu tanh.
Hạ Thủy Thủy nhanh chóng mở mắt ra, thấy tay đầy máu, cô hoảng hốt cúi đầu đè chặt lấy người đàn ông dường như đang co giật, máu từ khóe miệng vẫn còn đang chảy ra, cả gương mặt tái nhợt như tờ giấy, hai con ngươi như một chiếc động không đáy, vô cùng yên tĩnh.
“Lục tổng? Lục tổng…”
Quý Tư Thần đang đứng hút thuốc bên ngoài, nghe thấy tiếng động thì hai tay run lên, mạnh mẽ xoay người lại, Thẩm Thanh Diệp cũng vội vã chạy vào bên trong.
Trong hành lang, Tần Luật và các bác sĩ đang kiểm tra thiết bị không khí thì nghe thấy tiếng động. Anh ta mặc biến sắc, nhanh chóng chạy đến, khiển trách: “Không được kích thích cậu ấy vào lúc này! Vẫn còn chưa tiến hành châm cứu màng tim, trong ngực còn tụ máu! Có phải là cậu ấy đã nghe được cái gì không?”
Hạ Thủy Thủy sợ hãi, luống cuống giơ chiếc điện thoại dính đầy máu trong tay lên, đoạn ghi âm đang được phát lặp đi lặp lại.
Mấy người nghe xong thì sắc mặt lập tức tái nhợt, không ngờ sáu năm trước Lục Mặc Trầm lại… tàn khốc như vậy, những chuyện này được nói ra từ chính miệng Vân Khanh lại càng gia tăng sự tàn khốc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.