Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 755: .2: Sao Vân Khanh Không Tới Thăm Lão Nhị?
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Cô mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Trần nhà màu trắng, trắng xóa.
Giây sau đó, cô từ từ nhắm mắt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cô siết chặt ngón tay, tự nhủ mình đã thắng vụ cá cược này.
Cô thật tàn nhẫn và dứt khoát. Anh còn tàn nhẫn hơn, càng hận lại càng không can tâm.
Nhưng mà...
Một tiếng sau, Vân Khanh được đưa ra khỏi phòng kiểm tra, nhìn thấy Hạ Thủy Thủy khóc như mưa.
Nhìn thấy cô đi ra, Hạ Thủy Thủy vô cùng sốc, muốn gạt vội nước mắt cũng không kịp nữa, nghẹn ngào tới mức tuyệt vọng,
“Làm sao vậy?” Trái tim Vân Khanh đập loạn xạ, tay ấn chặt vào chiếc xe lăn.
“Khanh Khanh.” Hạ Thủy Thủy cắn chặt môi, đột nhiên ngồi xuống che mắt lại, “Khanh Khanh...”
“Xin lỗi cậu, mình đã thông báo một tin sai sự thật. Mình xin lỗi, mình thật đáng chết!”
Vân Khanh giật mình, lật tay túm lấy cổ áo của cô ấy, kéo cô ấy ngẩng đầu lên. Ánh mắt của cô vô cùng lạnh lùng, “nói đi”
Hạ Thủy Thủy vừa khóc vừa lắc đầu buồn bã.
“Nói!” Vân Khanh hét lên, sắc mặt tái nhợt bỗng chốc đỏ bừng. Bác sĩ bên cạnh trách móc, “bệnh nhân, cô đừng nóng giận!”
Hạ Thủy Thủy sợ hãi, không dám giấu giếm, khóc lóc nói, “mình vừa nhận được điện thoại của A Quan. Bên đó nói...nói Tần Luật đợi mẹ của Lục tổng rời đi rồi mới thông báo. Sự thật là, nói theo lời của chuyên gia não từ nước ngoài là: mảnh vỡ trong não bệnh nhân đã được lấy ra rồi, ca mổ hộp sọ coi như đã thành công. Nhưng anh ấy lại không tỉnh lại như bình thường. Vì vậy ca phẫu thuật này vẫn chưa thành công. Đơn giản là bảo toàn được chức năng hô hấp của cơ thể nhưng không bảo toàn được chức năng nhận thức của não, tức là đã rơi vào hôn mê sâu, cũng có thể nói là người thực vật... ...Khanh Khanh, khả năng tỉnh lại của anh ấy rất thấp...”
Vân Khanh không nói gì, lặng lẽ nghe.
Hơi thở của cô gấp gáp như thể có một lực gì đó bùng lên, dồn dập xuyên qua các mạch máu và từ sâu trong cổ họng bốc ra một mùi tanh.
Cô vương thẳng yết hầu, cố gắng ấn chặt nó xuống.
Lúc nãy tim đập quá dữ dội, dữ dội đến mức khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Đúng là trò đùa của tạo hóa, sống dở chết dở.
Cô lạnh lùng nhếch môi, phủ lên một lớp sương trắng, miệng run bần bật. Cuối cùng, cô nhắm mắt, mỉm cười nhìn bầu trời xanh bên ngoài khung cửa sổ.
Lúc cười còn nói nhỏ, “được rồi.”
“Chưa chết là được.”
Nắm tay thật chật, nặng nề, hai tay bẻ gãy mép của chiếc xe lăn, “mình có thể chấp nhận, có thể chấp nhận được.”
Màn hình cô đeo trên cổ tay phát tiếng báo động.
Bác sĩ tức giận hét lớn, “Bệnh nhân này, cô lập tức bình tĩnh cho tôi, nếu không bên dưới sẽ chảy máu. Cô còn không rõ tình trạng của mình như nào sao? Như này đừng mơ giữ được đứa bé!”
Vân Khanh rùng mình một cái. Cô cảm thấy sợ, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Cô nghiêng đầu quay lại, giọng khàn khàn xin lỗi bác sĩ, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ hợp tác trong mọi việc. Mong bác sĩ nhất định phải cứu lấy đứa bé.”
Hạ Thủy Thủy rơi nước mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng sau đó nghĩ lại mới nhận ra cô vất vả giữ lại đứa bé này, mới có thể giữ lại mạng sống của Lục tổng, giúp anh ấy tỉnh lại.
Khanh Khanh, đây là...Từ hôm qua đến giờ, những hành động đó của cô cứng rắn bao nhiêu thì cũng mềm yếu bấy nhiêu.
Cô không phải người phụ nữ bình thương. Có thể nói, trong chuyện tình cảm, cô mạnh mẽ như một con quái vật, gồng mình như thế có mệt mỏi không?
Hạ Thủy Thủy ôm tim đau đớn.
... ...
Sau khi Lục Mặc Trầm được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt, đã ba ngày trôi qua và Tần Luật vẫn luôn canh chừng.
Anh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Bởi vì tình trạng của anh đã như thế này rồi, không tỉnh lại thì tình hình vẫn ổn định, chỉ là không biết sẽ hôn mê đến bao giờ.
Trần nhà màu trắng, trắng xóa.
Giây sau đó, cô từ từ nhắm mắt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cô siết chặt ngón tay, tự nhủ mình đã thắng vụ cá cược này.
Cô thật tàn nhẫn và dứt khoát. Anh còn tàn nhẫn hơn, càng hận lại càng không can tâm.
Nhưng mà...
Một tiếng sau, Vân Khanh được đưa ra khỏi phòng kiểm tra, nhìn thấy Hạ Thủy Thủy khóc như mưa.
Nhìn thấy cô đi ra, Hạ Thủy Thủy vô cùng sốc, muốn gạt vội nước mắt cũng không kịp nữa, nghẹn ngào tới mức tuyệt vọng,
“Làm sao vậy?” Trái tim Vân Khanh đập loạn xạ, tay ấn chặt vào chiếc xe lăn.
“Khanh Khanh.” Hạ Thủy Thủy cắn chặt môi, đột nhiên ngồi xuống che mắt lại, “Khanh Khanh...”
“Xin lỗi cậu, mình đã thông báo một tin sai sự thật. Mình xin lỗi, mình thật đáng chết!”
Vân Khanh giật mình, lật tay túm lấy cổ áo của cô ấy, kéo cô ấy ngẩng đầu lên. Ánh mắt của cô vô cùng lạnh lùng, “nói đi”
Hạ Thủy Thủy vừa khóc vừa lắc đầu buồn bã.
“Nói!” Vân Khanh hét lên, sắc mặt tái nhợt bỗng chốc đỏ bừng. Bác sĩ bên cạnh trách móc, “bệnh nhân, cô đừng nóng giận!”
Hạ Thủy Thủy sợ hãi, không dám giấu giếm, khóc lóc nói, “mình vừa nhận được điện thoại của A Quan. Bên đó nói...nói Tần Luật đợi mẹ của Lục tổng rời đi rồi mới thông báo. Sự thật là, nói theo lời của chuyên gia não từ nước ngoài là: mảnh vỡ trong não bệnh nhân đã được lấy ra rồi, ca mổ hộp sọ coi như đã thành công. Nhưng anh ấy lại không tỉnh lại như bình thường. Vì vậy ca phẫu thuật này vẫn chưa thành công. Đơn giản là bảo toàn được chức năng hô hấp của cơ thể nhưng không bảo toàn được chức năng nhận thức của não, tức là đã rơi vào hôn mê sâu, cũng có thể nói là người thực vật... ...Khanh Khanh, khả năng tỉnh lại của anh ấy rất thấp...”
Vân Khanh không nói gì, lặng lẽ nghe.
Hơi thở của cô gấp gáp như thể có một lực gì đó bùng lên, dồn dập xuyên qua các mạch máu và từ sâu trong cổ họng bốc ra một mùi tanh.
Cô vương thẳng yết hầu, cố gắng ấn chặt nó xuống.
Lúc nãy tim đập quá dữ dội, dữ dội đến mức khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Đúng là trò đùa của tạo hóa, sống dở chết dở.
Cô lạnh lùng nhếch môi, phủ lên một lớp sương trắng, miệng run bần bật. Cuối cùng, cô nhắm mắt, mỉm cười nhìn bầu trời xanh bên ngoài khung cửa sổ.
Lúc cười còn nói nhỏ, “được rồi.”
“Chưa chết là được.”
Nắm tay thật chật, nặng nề, hai tay bẻ gãy mép của chiếc xe lăn, “mình có thể chấp nhận, có thể chấp nhận được.”
Màn hình cô đeo trên cổ tay phát tiếng báo động.
Bác sĩ tức giận hét lớn, “Bệnh nhân này, cô lập tức bình tĩnh cho tôi, nếu không bên dưới sẽ chảy máu. Cô còn không rõ tình trạng của mình như nào sao? Như này đừng mơ giữ được đứa bé!”
Vân Khanh rùng mình một cái. Cô cảm thấy sợ, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Cô nghiêng đầu quay lại, giọng khàn khàn xin lỗi bác sĩ, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ hợp tác trong mọi việc. Mong bác sĩ nhất định phải cứu lấy đứa bé.”
Hạ Thủy Thủy rơi nước mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng sau đó nghĩ lại mới nhận ra cô vất vả giữ lại đứa bé này, mới có thể giữ lại mạng sống của Lục tổng, giúp anh ấy tỉnh lại.
Khanh Khanh, đây là...Từ hôm qua đến giờ, những hành động đó của cô cứng rắn bao nhiêu thì cũng mềm yếu bấy nhiêu.
Cô không phải người phụ nữ bình thương. Có thể nói, trong chuyện tình cảm, cô mạnh mẽ như một con quái vật, gồng mình như thế có mệt mỏi không?
Hạ Thủy Thủy ôm tim đau đớn.
... ...
Sau khi Lục Mặc Trầm được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt, đã ba ngày trôi qua và Tần Luật vẫn luôn canh chừng.
Anh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Bởi vì tình trạng của anh đã như thế này rồi, không tỉnh lại thì tình hình vẫn ổn định, chỉ là không biết sẽ hôn mê đến bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.