Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 756: .3: Sao Vân Khanh Không Tới Thăm Lão Nhị?
Gia Tuấn Mỹ
01/05/2021
Tần Luật đã dùng khoản tiền lương khổng lồ giữ chuyên gia chuyên khoa não đã thực hiện ca phẫu thuật cho anh ở lại. Anh ta vốn dĩ là bác sĩ hàng đầu ở bệnh viện Hopkins. Đương nhiên khoản tiền khổng lồ đó là do Thịnh Thế chi trả, cũng chẳng nhiều đến mức Thịnh Thế không trả nổi. Mấy anh em mỗi người góp một chút là đủ.
Chuyên gia não bộ sẽ ghi chép lại tình hình chức năng thể chết hàng ngày của Lục Mặc Trầm, đợi đến lúc thích hợp sẽ lại làm một bản kế hoạch để kích thích não bộ của anh.
Cứ như vậy, từng bước từng bước một. Cũng có thể không có tác dụng, hoặc có thể dần dần sẽ chuyển biến tốt hơn.
Tuy nhiên, người có thể mang đến cho anh khả năng chuyển biến tốt nhất vẫn chưa xuất hiện, thậm chí không có một chút tin tức nào.
Quý Tư Thần nhất thời không thể ngồi yên, mấy lần xác nhận với A Quan, “cậu rốt cục đã nói tình hình thực tế của lão nhị cho Hạ Thủy Thủy chưa? Hạ Thủy Thủy đã nói với Tiểu Khanh chưa thế?”
A Quan đau khổ, mấy ngày nay khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, sưng húp lại, “báo rồi, em thực sự đã báo cho cô ấy rồi! Anh Quý à, em đã nói với cô Hạ ít nhất cả trăm lần rồi, nói đến mức cô ấy cũng liệt cảm giác luôn rồi. Cô ấy thề là đã nhắc cô Vân rất nhiều lần nhưng bên phía cô Vân thì.. ...anh cũng biết đó, chẳng có phản ứng gì vả. Hạ Thủy Thủy nói rằng cô ấy không những không hỏi mà cũng không có ý định tới thăm. Cô ấy đến cả cái giường của bệnh viện sản nhi cũng chưa từng rời khỏi nữa.”
“Người phụ nữ này sao có thể tàn nhẫn đến như vậy cơ chứ! Mẹ kiếp... ...” Quý Tư Thần tức đến ung cả đầu, “A Luật à, sao anh có thể quen biết một sư muội.
Tần Luật quy đầu lại liếc một cái, nhìn anh ta như muốn bốc hỏa.
Sao anh ta có thể biết được ý định của Vân Khanh.
Hôm đó, anh đẩy Lục Mặc Trầm vào phòng phẫu thuật thì cô liền xuất viện. Cô ấy thực sự đã chuyển viện như thế, không nhìn lấy một lần. Cô ấy thực sự có thể chịu đựng được ư.
Bây giờ nghĩ lại, vào đêm phẫu thuật, áp lực nội sọ của Lục Mặc Trầm luôn ở mức cao nhưng lại đột nhiên giảm xuống vào lúc rạng sáng. Chuyện kỳ lạ này chắc chắn có liên quan đến những điều mà sư muội đã nói với cậu ấy.
Trong tận sâu đáy lòng, Tần Luật thực sự bất lực , chẳng còn cách nào khác, thậm chí chẳng có gì để nói.
“Không tiến thêm một bước nữa cũng là lựa chọn của cô ấy. Dù sao thì cô ấy cũng đã nói trước là sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Tần Luật thở dài đầy ác ý.
Vào ngày thứ tư, Quý Tư Thần đang ở trong phòng bệnh thì đột nhiên nhận được điện thoại của Vân Khanh.
Anh ta nói thẳng luôn vào vấn đề.
Anh ta cuộn bàn tay thành nắm đấm, rùng mình giật lấy chiếc điện thoại ở đầu giường bệnh, vội vã cầm lên, “alo!”
Giọng nói của Vân Khanh vẫn như thường lệ, che giấu đi điều gì đó đang trào dâng, “anh Quý, anh cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa? Hôm nay tôi gọi điện là muốn hỏi anh, Cố Trạm Vũ... ... đàn em của anh đã tìm được Cố Trạm Vũ chưa?”
Điều mà cô hỏi là Cố Trạm Vũ!
Từ đáy lòng, Quý Tư Thần vô cùng thất vọng và muốn bùng cháy, nhưng lại không thể nói ra được.
Cố Trạm Vũ vì cứu cô mà chết, cô hỏi về anh ta cũng là lẽ đương nhiên.
Quý Tư Thần cau mày, cố gắng hết sức an ủi cô bằng giọng nói trầm ổn, “Vân Khanh à, sớm đã có kết quả rồi. Tốc độ xử lý của quân đội vô cùng nhanh chóng. Trận gió đẫm máu đêm hôm ấy đã được che giấu không dấu vết. Vì vậy ngay đêm đó và ngày hôm sau liền có đội tìm kiếm đường thủy tiến vào khúc cua ở sông Nộ Giang. Đúng là có hai thi thể, một nam một nữ đang được đưa về đây. Vì phải lén lút chở về đây bằng xe tang nên chờ khi nào về đến nhà xác, tôi sẽ thông báo cho cô đến xác nhận.
Vân Khanh nắm chặt điện thoại trong tay, lòng vô cùng đau đớn, lông mày nhíu lại, đau nhói, chậm rãi ừ một tiếng.
Nhưng cô còn nói, “anh Quý, làm phiền anh cho quân đội tìm lại ở những thôn xóm, làng mạc dọc theo bờ sông, làm phiền anh rồi!”
Qúy Tư Thần biết cô vẫn không muốn tin vào điều đó nên đã đồng ý.
Chuyên gia não bộ sẽ ghi chép lại tình hình chức năng thể chết hàng ngày của Lục Mặc Trầm, đợi đến lúc thích hợp sẽ lại làm một bản kế hoạch để kích thích não bộ của anh.
Cứ như vậy, từng bước từng bước một. Cũng có thể không có tác dụng, hoặc có thể dần dần sẽ chuyển biến tốt hơn.
Tuy nhiên, người có thể mang đến cho anh khả năng chuyển biến tốt nhất vẫn chưa xuất hiện, thậm chí không có một chút tin tức nào.
Quý Tư Thần nhất thời không thể ngồi yên, mấy lần xác nhận với A Quan, “cậu rốt cục đã nói tình hình thực tế của lão nhị cho Hạ Thủy Thủy chưa? Hạ Thủy Thủy đã nói với Tiểu Khanh chưa thế?”
A Quan đau khổ, mấy ngày nay khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, sưng húp lại, “báo rồi, em thực sự đã báo cho cô ấy rồi! Anh Quý à, em đã nói với cô Hạ ít nhất cả trăm lần rồi, nói đến mức cô ấy cũng liệt cảm giác luôn rồi. Cô ấy thề là đã nhắc cô Vân rất nhiều lần nhưng bên phía cô Vân thì.. ...anh cũng biết đó, chẳng có phản ứng gì vả. Hạ Thủy Thủy nói rằng cô ấy không những không hỏi mà cũng không có ý định tới thăm. Cô ấy đến cả cái giường của bệnh viện sản nhi cũng chưa từng rời khỏi nữa.”
“Người phụ nữ này sao có thể tàn nhẫn đến như vậy cơ chứ! Mẹ kiếp... ...” Quý Tư Thần tức đến ung cả đầu, “A Luật à, sao anh có thể quen biết một sư muội.
Tần Luật quy đầu lại liếc một cái, nhìn anh ta như muốn bốc hỏa.
Sao anh ta có thể biết được ý định của Vân Khanh.
Hôm đó, anh đẩy Lục Mặc Trầm vào phòng phẫu thuật thì cô liền xuất viện. Cô ấy thực sự đã chuyển viện như thế, không nhìn lấy một lần. Cô ấy thực sự có thể chịu đựng được ư.
Bây giờ nghĩ lại, vào đêm phẫu thuật, áp lực nội sọ của Lục Mặc Trầm luôn ở mức cao nhưng lại đột nhiên giảm xuống vào lúc rạng sáng. Chuyện kỳ lạ này chắc chắn có liên quan đến những điều mà sư muội đã nói với cậu ấy.
Trong tận sâu đáy lòng, Tần Luật thực sự bất lực , chẳng còn cách nào khác, thậm chí chẳng có gì để nói.
“Không tiến thêm một bước nữa cũng là lựa chọn của cô ấy. Dù sao thì cô ấy cũng đã nói trước là sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Tần Luật thở dài đầy ác ý.
Vào ngày thứ tư, Quý Tư Thần đang ở trong phòng bệnh thì đột nhiên nhận được điện thoại của Vân Khanh.
Anh ta nói thẳng luôn vào vấn đề.
Anh ta cuộn bàn tay thành nắm đấm, rùng mình giật lấy chiếc điện thoại ở đầu giường bệnh, vội vã cầm lên, “alo!”
Giọng nói của Vân Khanh vẫn như thường lệ, che giấu đi điều gì đó đang trào dâng, “anh Quý, anh cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa? Hôm nay tôi gọi điện là muốn hỏi anh, Cố Trạm Vũ... ... đàn em của anh đã tìm được Cố Trạm Vũ chưa?”
Điều mà cô hỏi là Cố Trạm Vũ!
Từ đáy lòng, Quý Tư Thần vô cùng thất vọng và muốn bùng cháy, nhưng lại không thể nói ra được.
Cố Trạm Vũ vì cứu cô mà chết, cô hỏi về anh ta cũng là lẽ đương nhiên.
Quý Tư Thần cau mày, cố gắng hết sức an ủi cô bằng giọng nói trầm ổn, “Vân Khanh à, sớm đã có kết quả rồi. Tốc độ xử lý của quân đội vô cùng nhanh chóng. Trận gió đẫm máu đêm hôm ấy đã được che giấu không dấu vết. Vì vậy ngay đêm đó và ngày hôm sau liền có đội tìm kiếm đường thủy tiến vào khúc cua ở sông Nộ Giang. Đúng là có hai thi thể, một nam một nữ đang được đưa về đây. Vì phải lén lút chở về đây bằng xe tang nên chờ khi nào về đến nhà xác, tôi sẽ thông báo cho cô đến xác nhận.
Vân Khanh nắm chặt điện thoại trong tay, lòng vô cùng đau đớn, lông mày nhíu lại, đau nhói, chậm rãi ừ một tiếng.
Nhưng cô còn nói, “anh Quý, làm phiền anh cho quân đội tìm lại ở những thôn xóm, làng mạc dọc theo bờ sông, làm phiền anh rồi!”
Qúy Tư Thần biết cô vẫn không muốn tin vào điều đó nên đã đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.