Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 202: Quý Tư Thần Buồn Bực ( Ngược Tra)
Gia Tuấn Mỹ
30/04/2021
Cố Trạm Vũ bước về phía gần cửa, bước chân như đóng băng ở chỗ đó.
Ban đêm rất yên tĩnh, trước mặt có một trang trại, bên ngoài có một cánh cửa sắt.
Một nhóm người mặc đồ đen đi theo sau anh ta.
Lúc này, không khí vô cùng u ám và yên tĩnh.
Mấy tiếng động nhỏ trong nhà nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.
Mấy người đàn ông mặc đồ đen nhìn thấy con chó lớn hung dữ đang đứng trong sân, chỉ cần bước lên thêm một chút là con chó sẽ phát hiện ra bọn họ.
Làm sao bây giờ?
Bọn họ nhìn về phía ông chủ của mình, cứu hay không cứu? Nghe động tĩnh thế này thì hình như đã bị đàn ông làm rồi!
Cố Trạm Vũ lòng như lửa đốt, đang định lao vào cứu cô.
Nhưng khi anh ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông không xa lạ gì truyền ra từ trong nhà thì tay chân như đóng băng, cả người lạnh toát không thể động đậy.
Anh ta cứ nghĩ cô rơi vào nguy hiểm, bị đàn ông bắt nạt.
Thế nhưng bên trong rõ ràng không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Trầm.
Bọn họ, còn đang làm chuyện đó.
Cố Trạm Vũ nhíu chặt lông mày, ánh nhìn như côn băng xuyên thấu, từng cái từng cái đâm vào da thịt, lồng ngực, đâm đến chỗ sâu nhất, đến tận khi da thịt nhuốm đầy máu.
Gương mặt anh ta căng thẳng, khóe mắt dần đỏ lên, trong lòng có một nỗi tức giận kinh khủng nhưng lại không thể phát ra ngoài được.
Cứ như một buổi phát sóng trực tiếp.
Anh ta chưa bao giờ biết cô cũng sẽ có thể phát ra những âm thanh tuyệt vời như vậy.
Hai tay siết chặt lại, phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Điện thoại trong túi rung lên.
Cố Trạm Vũ dừng bước, lấy ra trả lời.
Giọng nói của Quý Chỉ Nhã lộ ra sự lạnh lùng và hưng phấn:"Anh vẫn còn luyến tiếc sao? Trạm Vũ, anh đừng ngốc nghếch nữa, anh có biết tiện nhân Vân Khanh kia đang làm gì không?"
Cô ta dừng lại, sau đó là tiếng hít sâu một hơi, Quý Chỉ Nhãtức giận nói tiếp: "Tính toán trăm ngàn lần mà không ngờ lại thành công cốc. Đôi cẩu nam nữ này, ở một nơi như thế mà cũng có thể... Trạm Vũ, anh quay lại đây, để em nói cho anh nghe chuyện này! Em tức chết mất...“
Cố Trạm Vũ mặt không cảm xúc, cúp điện thoại, trong mắt là sự khát máu.
Anh ta nhét điện thoại vào túi, âm thanh mờ ám trong phòng đột nhiên vang lên dồn dập, giống như muốn đâm thủng màng nhĩ anh ta.
Trán Cố Trạm Vũ nổi đầy gân xanh, đang định xông vào thì lại có một nhóm người lao tới, kèm theo tiếng nói chuyện: "Quân trưởng Quý, chắc là họ ở đây. Cảnh khuyển đánh hơi được con chó của Lục tiên sinh ở chỗ này..."
Dưới ánh trăng sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy một đoàn người đông đúng, cầm đèn pin, mặc đồng phục, đi gấp gáp mà chỉnh tề.
Trợ lý của Cố Trạm Vũ lập tức kéo mạnh cánh tay anh ta: "Cố tổng, chúng ta không thể xuất hiện, cảnh sát ở đây, nếu chúng ta xuất hiện thì sẽ xong đời!"
Đáy mắt Cố Trạm Vũ xám xịt, cả người đằng đằng sát khí, cuối cùng cũng phất tay xoay người rời đi.
Mấy người mặc đồ đen nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Quý Tư Thần đứng từ xa hét lên: "Lão nhị? Lão nhị?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Quý Tư Thần xoay người từ trên cây nhảy xuống, cỏ mắc vào áo mà còn không thèm gỡ ra. Anh ta bước nhanh về phía ngôi nhà: "Con mẹ nó, cậu chết rồi à? Sao lại không thấy trả lời..."
Ban đêm rất yên tĩnh, trước mặt có một trang trại, bên ngoài có một cánh cửa sắt.
Một nhóm người mặc đồ đen đi theo sau anh ta.
Lúc này, không khí vô cùng u ám và yên tĩnh.
Mấy tiếng động nhỏ trong nhà nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.
Mấy người đàn ông mặc đồ đen nhìn thấy con chó lớn hung dữ đang đứng trong sân, chỉ cần bước lên thêm một chút là con chó sẽ phát hiện ra bọn họ.
Làm sao bây giờ?
Bọn họ nhìn về phía ông chủ của mình, cứu hay không cứu? Nghe động tĩnh thế này thì hình như đã bị đàn ông làm rồi!
Cố Trạm Vũ lòng như lửa đốt, đang định lao vào cứu cô.
Nhưng khi anh ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông không xa lạ gì truyền ra từ trong nhà thì tay chân như đóng băng, cả người lạnh toát không thể động đậy.
Anh ta cứ nghĩ cô rơi vào nguy hiểm, bị đàn ông bắt nạt.
Thế nhưng bên trong rõ ràng không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Trầm.
Bọn họ, còn đang làm chuyện đó.
Cố Trạm Vũ nhíu chặt lông mày, ánh nhìn như côn băng xuyên thấu, từng cái từng cái đâm vào da thịt, lồng ngực, đâm đến chỗ sâu nhất, đến tận khi da thịt nhuốm đầy máu.
Gương mặt anh ta căng thẳng, khóe mắt dần đỏ lên, trong lòng có một nỗi tức giận kinh khủng nhưng lại không thể phát ra ngoài được.
Cứ như một buổi phát sóng trực tiếp.
Anh ta chưa bao giờ biết cô cũng sẽ có thể phát ra những âm thanh tuyệt vời như vậy.
Hai tay siết chặt lại, phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Điện thoại trong túi rung lên.
Cố Trạm Vũ dừng bước, lấy ra trả lời.
Giọng nói của Quý Chỉ Nhã lộ ra sự lạnh lùng và hưng phấn:"Anh vẫn còn luyến tiếc sao? Trạm Vũ, anh đừng ngốc nghếch nữa, anh có biết tiện nhân Vân Khanh kia đang làm gì không?"
Cô ta dừng lại, sau đó là tiếng hít sâu một hơi, Quý Chỉ Nhãtức giận nói tiếp: "Tính toán trăm ngàn lần mà không ngờ lại thành công cốc. Đôi cẩu nam nữ này, ở một nơi như thế mà cũng có thể... Trạm Vũ, anh quay lại đây, để em nói cho anh nghe chuyện này! Em tức chết mất...“
Cố Trạm Vũ mặt không cảm xúc, cúp điện thoại, trong mắt là sự khát máu.
Anh ta nhét điện thoại vào túi, âm thanh mờ ám trong phòng đột nhiên vang lên dồn dập, giống như muốn đâm thủng màng nhĩ anh ta.
Trán Cố Trạm Vũ nổi đầy gân xanh, đang định xông vào thì lại có một nhóm người lao tới, kèm theo tiếng nói chuyện: "Quân trưởng Quý, chắc là họ ở đây. Cảnh khuyển đánh hơi được con chó của Lục tiên sinh ở chỗ này..."
Dưới ánh trăng sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy một đoàn người đông đúng, cầm đèn pin, mặc đồng phục, đi gấp gáp mà chỉnh tề.
Trợ lý của Cố Trạm Vũ lập tức kéo mạnh cánh tay anh ta: "Cố tổng, chúng ta không thể xuất hiện, cảnh sát ở đây, nếu chúng ta xuất hiện thì sẽ xong đời!"
Đáy mắt Cố Trạm Vũ xám xịt, cả người đằng đằng sát khí, cuối cùng cũng phất tay xoay người rời đi.
Mấy người mặc đồ đen nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Quý Tư Thần đứng từ xa hét lên: "Lão nhị? Lão nhị?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Quý Tư Thần xoay người từ trên cây nhảy xuống, cỏ mắc vào áo mà còn không thèm gỡ ra. Anh ta bước nhanh về phía ngôi nhà: "Con mẹ nó, cậu chết rồi à? Sao lại không thấy trả lời..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.