Chương 101
Vô Ưu 95
19/01/2024
Nổi! Giận! Rồi! Đây!!
Thật!!! Đấy!!!
Lê Nhất Ninh cảm thấy lửa trên người và lửa cảm xúc đều đang tích tụ lại, khiến cô phải tìm một nơi để trút ra hết.
Lê Nhất Ninh: [Nhưng mình vẫn rất tức giận!!!!]
Trương Nhã: [Đừng giận đừng giận, lần sau Hoắc tổng muốn cô, cô không cho anh ấy.]
Giản Viên Viên: [Đúng đúng đúng, đàn ông mà muốn ăn thì chịu chút khổ đi.]
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, nói rất đúng.
Hoäc Thâm có thể làm với mình như vậy thì cô cũng có thể làm với Hoắc Thâm như vậy, vừa nghĩ vậy phút chốc Lê đơn thuần vui vẻ trở lại.
Bỗng ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
“Bà chủ, cô đã ngủ chưa?”
Lê Nhất Ninh sững người, cô kéo quần áo của mình cho ngay ngắn lại: “Chưa ạ, chú Hứa có chuyện gì không.”
Chú Hứa mỉm cười: “Ông chủ nói bà chủ chưa ăn tối, bảo tôi chuẩn bị chút đồ ăn đây.”
Lê Nhất Ninh: “......"
Cẩu nam nhân, coi như còn chút lương tâm.
Lúc Lê Nhất Ninh sửa sang xong ngồi ở trước bàn ăn, chú Hứa đang bưng bữa ăn tinh tế ra.
Vừa nhìn thấy món ăn, mắt Lê Nhất Ninh đều sáng lên, lúc này không còn quan tâm được những thứ khác nữa.
Nói thật, mỗi lần ra ngoài điều khiến cô nhớ nhung nhất nhất nhất chính là những món đầu bếp trong nhà làm, không hổ là mời làm việc với lương cao, mùi vị rất là ngon.
Lê Nhất Ninh đúng là có đói thật, cô vùi đầu ăn lấy ăn để.
Sau khi ăn no bảy tám phần mới từ từ dừng tay.
Chú Hứa ở bên cạnh nhìn thấy cười: “Bà chủ ăn xong rồi?”
“Ừm ừm” Lê Nhất Ninh cười vui vẻ nói: “Vẫn là đồ trong nhà ăn ngon.”
Nghe xong, chú Hứa tủi thân nói: “Vậy mà bà chủ vẫn luôn chạy ra ngoài.”
Lê Nhất Ninh: “......"
Cô nhìn thấy vẻ mặt này của chú Hứa cảm thấy dở khóc dở cười: “Vậy sau này con sẽ cố gắng không chạy ra ngoài nữa.”
Cô nghĩ ngợi, nhìn chú Hứa hỏi: “Chuyện của Hoắc: 'Thâm rất quan trọng sao?”
Chú Hứa gật đầu, khựng lại nói: “Một hợp đồng bàn rất lâu rồi khó lắm mới hẹn gặp mặt được, nhưng ông chủ có chút chuyện đột xuất cho nên lùi thời gian gặp mặt muộn mấy tiếng.”
Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, “Như vậy sao.”
Chú Hứa nhìn cô: “Bà chủ không phải nên hỏi vì ai mà lùi thời gian sao?”
Lê Nhất Ninh giả ngốc: “Con không biết, Hoắc Thâm không muốn nói con cũng ngại hỏi phải không.”
Chú Hứa hận rèn sắt không thành thép: “Bà chủ có thể hỏi! Cô là vợ của ông chủ đương nhiên có thể hỏi thăm.”
Lê Nhất Ninh sờ mũi, có chút chột dạ.
“Hậu quả của việc lùi thời gian có nghiêm trọng không?”
Chú Hứa nghĩ ngợi, an ủi cô: “Có lẽ không đến mức nghiêm trọng lắm, nếu có thành ý hợp tác thì sẽ không để bụng điểm này, nhiều nhất là sẽ bị tổn hại đôi chút.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Hợp tác bao lớn ạ?”
Chú Hứa nói nội dung đại khái, chỉ nói những hạng mục hợp tác lần này.
Lê Nhất Ninh: “...... Cô cúi đầu, sau khi Baidu xong rồi lặng lẽ cất điện thoại đi, làm sao bây giờ, giờ phút này cô rất muốn tự sát tạ tội.
Aaaa aa tại sao cô lại chọn ngay thời điểm này để bướng chứ?!
Vụ hợp tác lớn như vậy mà cô lại......
Thật!!! Đấy!!!
Lê Nhất Ninh cảm thấy lửa trên người và lửa cảm xúc đều đang tích tụ lại, khiến cô phải tìm một nơi để trút ra hết.
Lê Nhất Ninh: [Nhưng mình vẫn rất tức giận!!!!]
Trương Nhã: [Đừng giận đừng giận, lần sau Hoắc tổng muốn cô, cô không cho anh ấy.]
Giản Viên Viên: [Đúng đúng đúng, đàn ông mà muốn ăn thì chịu chút khổ đi.]
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, nói rất đúng.
Hoäc Thâm có thể làm với mình như vậy thì cô cũng có thể làm với Hoắc Thâm như vậy, vừa nghĩ vậy phút chốc Lê đơn thuần vui vẻ trở lại.
Bỗng ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
“Bà chủ, cô đã ngủ chưa?”
Lê Nhất Ninh sững người, cô kéo quần áo của mình cho ngay ngắn lại: “Chưa ạ, chú Hứa có chuyện gì không.”
Chú Hứa mỉm cười: “Ông chủ nói bà chủ chưa ăn tối, bảo tôi chuẩn bị chút đồ ăn đây.”
Lê Nhất Ninh: “......"
Cẩu nam nhân, coi như còn chút lương tâm.
Lúc Lê Nhất Ninh sửa sang xong ngồi ở trước bàn ăn, chú Hứa đang bưng bữa ăn tinh tế ra.
Vừa nhìn thấy món ăn, mắt Lê Nhất Ninh đều sáng lên, lúc này không còn quan tâm được những thứ khác nữa.
Nói thật, mỗi lần ra ngoài điều khiến cô nhớ nhung nhất nhất nhất chính là những món đầu bếp trong nhà làm, không hổ là mời làm việc với lương cao, mùi vị rất là ngon.
Lê Nhất Ninh đúng là có đói thật, cô vùi đầu ăn lấy ăn để.
Sau khi ăn no bảy tám phần mới từ từ dừng tay.
Chú Hứa ở bên cạnh nhìn thấy cười: “Bà chủ ăn xong rồi?”
“Ừm ừm” Lê Nhất Ninh cười vui vẻ nói: “Vẫn là đồ trong nhà ăn ngon.”
Nghe xong, chú Hứa tủi thân nói: “Vậy mà bà chủ vẫn luôn chạy ra ngoài.”
Lê Nhất Ninh: “......"
Cô nhìn thấy vẻ mặt này của chú Hứa cảm thấy dở khóc dở cười: “Vậy sau này con sẽ cố gắng không chạy ra ngoài nữa.”
Cô nghĩ ngợi, nhìn chú Hứa hỏi: “Chuyện của Hoắc: 'Thâm rất quan trọng sao?”
Chú Hứa gật đầu, khựng lại nói: “Một hợp đồng bàn rất lâu rồi khó lắm mới hẹn gặp mặt được, nhưng ông chủ có chút chuyện đột xuất cho nên lùi thời gian gặp mặt muộn mấy tiếng.”
Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, “Như vậy sao.”
Chú Hứa nhìn cô: “Bà chủ không phải nên hỏi vì ai mà lùi thời gian sao?”
Lê Nhất Ninh giả ngốc: “Con không biết, Hoắc Thâm không muốn nói con cũng ngại hỏi phải không.”
Chú Hứa hận rèn sắt không thành thép: “Bà chủ có thể hỏi! Cô là vợ của ông chủ đương nhiên có thể hỏi thăm.”
Lê Nhất Ninh sờ mũi, có chút chột dạ.
“Hậu quả của việc lùi thời gian có nghiêm trọng không?”
Chú Hứa nghĩ ngợi, an ủi cô: “Có lẽ không đến mức nghiêm trọng lắm, nếu có thành ý hợp tác thì sẽ không để bụng điểm này, nhiều nhất là sẽ bị tổn hại đôi chút.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Hợp tác bao lớn ạ?”
Chú Hứa nói nội dung đại khái, chỉ nói những hạng mục hợp tác lần này.
Lê Nhất Ninh: “...... Cô cúi đầu, sau khi Baidu xong rồi lặng lẽ cất điện thoại đi, làm sao bây giờ, giờ phút này cô rất muốn tự sát tạ tội.
Aaaa aa tại sao cô lại chọn ngay thời điểm này để bướng chứ?!
Vụ hợp tác lớn như vậy mà cô lại......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.