Chương 102
Vô Ưu 95
19/01/2024
Lê Nhất Ninh rất muốn khóc.
Chú Hứa nhìn vẻ mặt của cô bèn vội vàng an ủi: “Bà chủ đừng lo lắng, ông chủ nhất định sẽ có cách thôi.”
Lê Nhất Ninh: “Con không lo lắng.”
Chú Hứa: “Hợp tác nhất định không có vấn đề gì.”
Lê Nhất Ninh ỉu xìu nhìn chú Hứa: “Chuyện này con cũng biết, điều khiến con lo lắng là tiền, nếu phải nhường tỷ lệ phần trăm ra ngoài..... như vậy đã tổn thất biết bao nhiêu là lợi nhuận?”
Chú Hứa: “......"
Khoản tiền đó có thể mua biết bao nhiêu cái túi Hermes, có thể mua mấy tòa biệt thự rồi!!
Lê Nhất Ninh biểu thị rất khó chịu.
Cô đau tiền, tuy khoản tiền đó khẳng định không có cho mình nhưng cô cũng đau.
Cuối cùng thấy chú Hứa còn muốn khuyên, Lê Nhất Ninh xua xua tay đỡ cơ thể yếu ớt của mình về phòng ngủ.
Thở dài, lại thở dài.
Tuy cô có hơi hối hận nhưng vừa nghĩ tới những chuyện Hoắc Thâm vừa làm, cô lại cảm thấy...... vẫn là đừng có quan hệ với tên cẩu nam nhân này nữa.
Tức, tức quá.
Sau khi Hoắc Thâm lên máy bay rồi, Lâm Thuận Bân u chỉ tiết cho anh, thấp giọng nói: “Hoắc tổng, ngoại trừ chúng ta còn có người khác muốn liên hệ với bên này.”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt: “Tôi biết rồi.” Anh lật tài liệu nhìn mấy cái, thập giọng nói: “Cho. người định ra một phần dự toán mới, nhường ra hai phần trăm”
Lâm Thuận Bân sững người, nhìn Hoắc Thâm đầy hoảng hốt: “Hoắc tổng...... một phần......”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn một cái.
“Là vấn đề của chúng ta.” Hoắc Thâm bóp mày: “Lập tức đi làm.”
“Vâng.
Lâm Thuận Bân đi rồi, Hoắc Thâm lấy thêm phần tài liệu khác qua xem.
Bỗng trong đầu xuất hiện một đôi mắt ẩm ướt.
Cổ họng anh lăn lên lăn xuống, anh nới lỏng một chiếc cúc áo sơ mi, sau khi lấy bình nước suối qua uống non nửa bình Hoắc Thâm mới cảm thấy thoải mái không ít.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên điện thoại mấy. giây.
Kết cục vẫn là thu mắt về, đặt lực chú ý lên phần tài liệu này.
Mỹ sắc ngộ quốc - câu này nói không sai chút nào.
Lúc này Lâm Thuận Bân cũng nghĩ như vậy, nếu không vì mỹ sắc..... Hoắc tổng của bọn họ đâu đến mức phải làm thành như vậy không.
Haiz.
Nhìn Hoắc tổng đang đàm phán với đối phương ở cách đó không xa, đây là lần đầu tiên Lâm Thuận Bân nhìn thấy thái độ của Hoäc tổng tốt như vậy, trước kia cho dù đối phương không quan tâm, Hoắc Thâm đều giữ dáng vẻ bình thản chưa từng gấp gáp bao giờ.
Tuy lúc này cũng nhìn không ra nhưng thân làm trợ lý nhiều năm của Hoäc Thâm, Lâm Thuận Bân vẫn nhìn ra được.
Đột nhiên, Hoắc Thâm thấy đối phương vẫn hùng hổ hăm dọa như cũ, sắc mặt nặng nề đi.
Anh cho Lâm Thuận Bân một ánh mắt, Lâm Thuận Bân hiểu ngầm nói: “Quân tổng, nếu ngay cả điều kiện này cũng không làm hài lòng mọi người, vậy bên chúng tôi chỉ có thể tìm đối tác mới để hợp tác thôi.”
Anh ta mỉm cười, nói từng câu từng chữ: “Tuy nói đối tác khác không sánh bằng Quân tổng nhưng chung quy không tới mức tệ, hy vọng Quân tổng suy nghĩ kỹ.”
“Hôm nay Hoắc tổng chúng tôi là vì phu nhân xảy ra chút chuyện nên chậm trễ thời gian, chúng tôi đã dùng phương thức xin lỗi có thành ý nhất, nếu Quân tổng vẫn cảm thấy không hài lòng vậy chúng tôi cũng đã hết cách để tiếp tục đàm phán rồi.”
Anh ta nhìn Hoắc Thâm: “Hoắc tổng, hoặc là hiện tại quay về?”
Anh ta khựng lại nói: “Phu nhân nhất định vẫn đang đợi anh về nhà.”
Vẻ mặt Hoắc Thâm tự nhiên: “Ừm.”
Mà giờ phút này Lê Nhất Ninh ở trong nước thế mà không có đợi Hoắc Thâm về nhà.
Ngày hôm sau thức dậy, Lê Nhất Ninh lập tức chạy rồi.
Nhưng mà lần chạy này không giống những lần khác, là đoàn làm phim bọn họ sắp khai máy rồi, vì để làm quen với hoàn cảnh cô và Tống Tĩnh đã xuất phát tới địa điểm quay phim trước.
Thuận tiện cũng khiến người đàn ông nào đó nhận thua, thật sự cho rằng cô dễ dỗ như vậy sao?
Vậy thì không phải là Lê Nhất Ninh rồi.
Chú Hứa nhìn vẻ mặt của cô bèn vội vàng an ủi: “Bà chủ đừng lo lắng, ông chủ nhất định sẽ có cách thôi.”
Lê Nhất Ninh: “Con không lo lắng.”
Chú Hứa: “Hợp tác nhất định không có vấn đề gì.”
Lê Nhất Ninh ỉu xìu nhìn chú Hứa: “Chuyện này con cũng biết, điều khiến con lo lắng là tiền, nếu phải nhường tỷ lệ phần trăm ra ngoài..... như vậy đã tổn thất biết bao nhiêu là lợi nhuận?”
Chú Hứa: “......"
Khoản tiền đó có thể mua biết bao nhiêu cái túi Hermes, có thể mua mấy tòa biệt thự rồi!!
Lê Nhất Ninh biểu thị rất khó chịu.
Cô đau tiền, tuy khoản tiền đó khẳng định không có cho mình nhưng cô cũng đau.
Cuối cùng thấy chú Hứa còn muốn khuyên, Lê Nhất Ninh xua xua tay đỡ cơ thể yếu ớt của mình về phòng ngủ.
Thở dài, lại thở dài.
Tuy cô có hơi hối hận nhưng vừa nghĩ tới những chuyện Hoắc Thâm vừa làm, cô lại cảm thấy...... vẫn là đừng có quan hệ với tên cẩu nam nhân này nữa.
Tức, tức quá.
Sau khi Hoắc Thâm lên máy bay rồi, Lâm Thuận Bân u chỉ tiết cho anh, thấp giọng nói: “Hoắc tổng, ngoại trừ chúng ta còn có người khác muốn liên hệ với bên này.”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt: “Tôi biết rồi.” Anh lật tài liệu nhìn mấy cái, thập giọng nói: “Cho. người định ra một phần dự toán mới, nhường ra hai phần trăm”
Lâm Thuận Bân sững người, nhìn Hoắc Thâm đầy hoảng hốt: “Hoắc tổng...... một phần......”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn một cái.
“Là vấn đề của chúng ta.” Hoắc Thâm bóp mày: “Lập tức đi làm.”
“Vâng.
Lâm Thuận Bân đi rồi, Hoắc Thâm lấy thêm phần tài liệu khác qua xem.
Bỗng trong đầu xuất hiện một đôi mắt ẩm ướt.
Cổ họng anh lăn lên lăn xuống, anh nới lỏng một chiếc cúc áo sơ mi, sau khi lấy bình nước suối qua uống non nửa bình Hoắc Thâm mới cảm thấy thoải mái không ít.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên điện thoại mấy. giây.
Kết cục vẫn là thu mắt về, đặt lực chú ý lên phần tài liệu này.
Mỹ sắc ngộ quốc - câu này nói không sai chút nào.
Lúc này Lâm Thuận Bân cũng nghĩ như vậy, nếu không vì mỹ sắc..... Hoắc tổng của bọn họ đâu đến mức phải làm thành như vậy không.
Haiz.
Nhìn Hoắc tổng đang đàm phán với đối phương ở cách đó không xa, đây là lần đầu tiên Lâm Thuận Bân nhìn thấy thái độ của Hoäc tổng tốt như vậy, trước kia cho dù đối phương không quan tâm, Hoắc Thâm đều giữ dáng vẻ bình thản chưa từng gấp gáp bao giờ.
Tuy lúc này cũng nhìn không ra nhưng thân làm trợ lý nhiều năm của Hoäc Thâm, Lâm Thuận Bân vẫn nhìn ra được.
Đột nhiên, Hoắc Thâm thấy đối phương vẫn hùng hổ hăm dọa như cũ, sắc mặt nặng nề đi.
Anh cho Lâm Thuận Bân một ánh mắt, Lâm Thuận Bân hiểu ngầm nói: “Quân tổng, nếu ngay cả điều kiện này cũng không làm hài lòng mọi người, vậy bên chúng tôi chỉ có thể tìm đối tác mới để hợp tác thôi.”
Anh ta mỉm cười, nói từng câu từng chữ: “Tuy nói đối tác khác không sánh bằng Quân tổng nhưng chung quy không tới mức tệ, hy vọng Quân tổng suy nghĩ kỹ.”
“Hôm nay Hoắc tổng chúng tôi là vì phu nhân xảy ra chút chuyện nên chậm trễ thời gian, chúng tôi đã dùng phương thức xin lỗi có thành ý nhất, nếu Quân tổng vẫn cảm thấy không hài lòng vậy chúng tôi cũng đã hết cách để tiếp tục đàm phán rồi.”
Anh ta nhìn Hoắc Thâm: “Hoắc tổng, hoặc là hiện tại quay về?”
Anh ta khựng lại nói: “Phu nhân nhất định vẫn đang đợi anh về nhà.”
Vẻ mặt Hoắc Thâm tự nhiên: “Ừm.”
Mà giờ phút này Lê Nhất Ninh ở trong nước thế mà không có đợi Hoắc Thâm về nhà.
Ngày hôm sau thức dậy, Lê Nhất Ninh lập tức chạy rồi.
Nhưng mà lần chạy này không giống những lần khác, là đoàn làm phim bọn họ sắp khai máy rồi, vì để làm quen với hoàn cảnh cô và Tống Tĩnh đã xuất phát tới địa điểm quay phim trước.
Thuận tiện cũng khiến người đàn ông nào đó nhận thua, thật sự cho rằng cô dễ dỗ như vậy sao?
Vậy thì không phải là Lê Nhất Ninh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.