Chương 139
Vô Ưu 95
19/01/2024
Cô vừa định trả lời đột nhiên Mộ Tùng Nam ở phía trước gọi một tiếng: “Ninh Ninh, cô đang xem gì thế, cười vui vẻ như vậy.”
Tay của Lê Nhất Ninh khựng lại, chậm chạp cất điện thoại đi: “Không xem gì cả.” Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nhìn thấy một chuyện cười trên weibo thôi.”
Phó Mộng đang ngủ ở bên cạnh nghe xong cũng mơ màng hỏi: “Chuyện cười gì vậy.”
Lê Nhất Ninh: “Lát nữa nói với chị.”
” Ờ.”
Cô nhìn Mộ Tùng Nam một cái, vừa định thu mắt lại thì phát hiện Trang Lam và Dịch Tử Mặc cũng đang nhìn cô.
Lê Nhất Ninh mỉm cười, cúi đầu tiếp tục trò chuyện với Hoắc Thâm.
Có điều lần này nụ cười trên mặt cô đã thu bớt đi rất nhiều.
Bởi vì mọi người muốn cùng đi cho nên không có mua vé máy bay trực tiếp lái xe bốn năm tiếng tới đó.
Sau khi tới khu vực thành phố, lễ cồng chiếu cũng gần sắp bắt đầu fôi.
Bọn họ ai cầm vé của người nấy đương nhiên là muốn lặng lẽ đi vào.
Nhưng mà lúc này còn chưa tới giờ, xung quanh nơi diễn ra buổi công chiếu đã có không ít fan và truyền thông ngồi xổm chờ ở đó rồi.
Mộ Tùng Nam nhìn một cái, chủ động dề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, thời gian còn chưa tới nữa.”
“Được đây.”
Lê Nhất Ninh hơi phiền muộn, cô nhìn mọi người, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi không đi ăn cơm cùng với mọi người được rồi?”
“Tại sao?”
Lê Nhất Ninh cười khẽ: “Bữa cơm hôm nay tôi mời, tồi về nhà lấy chút đồ.”
Nghe xong, Phó Mộng nhìn cô: “Tới kịp chứ?”
“Tới kịp mà.” Lê Nhất Ninh nhỏ giọng nói: “Ngày mai em chỉ có một cảnh quay vào buổi tối, tối mai em sẽ trở về.”
Mọi người không có ý kiến, dẫu sao ai cũng có công việc riêng của mình. Ngày mai Dịch Tử Mặc cũng phải tham gia một hoạt động đấy thôi.
“Được, vậy em về tới nhà rồi nói trong nhóm chat một tiếng.”
‘Vâng ạ.”
Lê Nhất Ninh dần theo Tiểu Ngọc xuống xe.
Mộ Tùng Nam còn vẫy tay tạm biệt cô rồi đám người họ đi ngay.
Tiếu Ngọc hơi kinh ngạc: “Chị Ninh Ninh, nếu chị muốn về nhà, vậy em ”
Lê Nhất Ninh ho một tiếng: “Em về nhà đi.”
“Em đưa chị về ạ.”
“Không cần đâu.”
Lê Nhất Ninh nhìn chiếc xe dừng ở đối diện, nhớ tới tin nhắn nhận được, đỏ mặt nói: “Người nhà chị tới đón chị rồi.”
“A?”
Lê Nhất Ninh chỉ chiếc xe đối diện: “Chị qua đó đây, em gọi xe về nhà đi.”
Tiểu Ngọc sững người đứng tại chổ nhìn Lê Nhất Ninh chạy bước nhỏ tới đối diện, sau đó kéo cửa xe sau rồi lên xe.
Khóe môi Lê Nhất Ninh cong lên, trong mắt đầy ánh sao chạy tới bên chiếc xe con màu đen.
Cô hít sâu một hơi, vừa định mở cửa sau ngồi vào thì cửa đã bị người bên trong đấy ra rồi.
Cô khựng lại cúi đầu nhìn, thuận tiện ngồi vào.
Cô ngước mắt chạm phải đôi mắt như giếng cổ không có sóng của Hoắc Thâm. Con ngươi Lê Nhất Ninh lóe sáng, cô ho một tiếng: “Đợi lâu rồi phải
không.”
Hoắc Thâm liếc nhìn tài xế phía trước.
Tài xế lái xe rời khỏi, lúc này anh mới thấp giọng đáp: “Không lâu lắm.”
Lê Nhất Ninh nhìn anh, đột nhiên có một cảm
giác xa lạ:” Anh không đi chuẩn bị sao?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Bây giờ đi.”
Lê Nhất Ninh trợn to mắt: “Anh muốn dần em theo?”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Không có vấn đề gì đâu.”
Lê Nhất Ninh: ” Ờ.”
Cô ngồi trong xe, sinh ra một chút tâm tư giận dồi.
Cô còn cho rằng Hoắc Thâm sẽ rất kinh ngạc đấy. kết quả lại bình tĩnh như vậy, cô nhìn cái tay
đặt bên cạnh của người đàn ông, nghĩ ngợi một chút bèn lặng lẽ dịch tới bên đó.
Lúc ngón tay vừa đụng tới lưng bàn tay của anh, Hoắc Thâm thuận thế chen vào đan mười ngón tay với cồ, còn đặc biệt xoa lòng bàn tay cồ nữa.
“Đợi chút.”
Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn cô, mặt đầy vẻ nghi ngờ: “Không phải muốn nắm tay sao?”
Tay của Lê Nhất Ninh khựng lại, chậm chạp cất điện thoại đi: “Không xem gì cả.” Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nhìn thấy một chuyện cười trên weibo thôi.”
Phó Mộng đang ngủ ở bên cạnh nghe xong cũng mơ màng hỏi: “Chuyện cười gì vậy.”
Lê Nhất Ninh: “Lát nữa nói với chị.”
” Ờ.”
Cô nhìn Mộ Tùng Nam một cái, vừa định thu mắt lại thì phát hiện Trang Lam và Dịch Tử Mặc cũng đang nhìn cô.
Lê Nhất Ninh mỉm cười, cúi đầu tiếp tục trò chuyện với Hoắc Thâm.
Có điều lần này nụ cười trên mặt cô đã thu bớt đi rất nhiều.
Bởi vì mọi người muốn cùng đi cho nên không có mua vé máy bay trực tiếp lái xe bốn năm tiếng tới đó.
Sau khi tới khu vực thành phố, lễ cồng chiếu cũng gần sắp bắt đầu fôi.
Bọn họ ai cầm vé của người nấy đương nhiên là muốn lặng lẽ đi vào.
Nhưng mà lúc này còn chưa tới giờ, xung quanh nơi diễn ra buổi công chiếu đã có không ít fan và truyền thông ngồi xổm chờ ở đó rồi.
Mộ Tùng Nam nhìn một cái, chủ động dề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, thời gian còn chưa tới nữa.”
“Được đây.”
Lê Nhất Ninh hơi phiền muộn, cô nhìn mọi người, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi không đi ăn cơm cùng với mọi người được rồi?”
“Tại sao?”
Lê Nhất Ninh cười khẽ: “Bữa cơm hôm nay tôi mời, tồi về nhà lấy chút đồ.”
Nghe xong, Phó Mộng nhìn cô: “Tới kịp chứ?”
“Tới kịp mà.” Lê Nhất Ninh nhỏ giọng nói: “Ngày mai em chỉ có một cảnh quay vào buổi tối, tối mai em sẽ trở về.”
Mọi người không có ý kiến, dẫu sao ai cũng có công việc riêng của mình. Ngày mai Dịch Tử Mặc cũng phải tham gia một hoạt động đấy thôi.
“Được, vậy em về tới nhà rồi nói trong nhóm chat một tiếng.”
‘Vâng ạ.”
Lê Nhất Ninh dần theo Tiểu Ngọc xuống xe.
Mộ Tùng Nam còn vẫy tay tạm biệt cô rồi đám người họ đi ngay.
Tiếu Ngọc hơi kinh ngạc: “Chị Ninh Ninh, nếu chị muốn về nhà, vậy em ”
Lê Nhất Ninh ho một tiếng: “Em về nhà đi.”
“Em đưa chị về ạ.”
“Không cần đâu.”
Lê Nhất Ninh nhìn chiếc xe dừng ở đối diện, nhớ tới tin nhắn nhận được, đỏ mặt nói: “Người nhà chị tới đón chị rồi.”
“A?”
Lê Nhất Ninh chỉ chiếc xe đối diện: “Chị qua đó đây, em gọi xe về nhà đi.”
Tiểu Ngọc sững người đứng tại chổ nhìn Lê Nhất Ninh chạy bước nhỏ tới đối diện, sau đó kéo cửa xe sau rồi lên xe.
Khóe môi Lê Nhất Ninh cong lên, trong mắt đầy ánh sao chạy tới bên chiếc xe con màu đen.
Cô hít sâu một hơi, vừa định mở cửa sau ngồi vào thì cửa đã bị người bên trong đấy ra rồi.
Cô khựng lại cúi đầu nhìn, thuận tiện ngồi vào.
Cô ngước mắt chạm phải đôi mắt như giếng cổ không có sóng của Hoắc Thâm. Con ngươi Lê Nhất Ninh lóe sáng, cô ho một tiếng: “Đợi lâu rồi phải
không.”
Hoắc Thâm liếc nhìn tài xế phía trước.
Tài xế lái xe rời khỏi, lúc này anh mới thấp giọng đáp: “Không lâu lắm.”
Lê Nhất Ninh nhìn anh, đột nhiên có một cảm
giác xa lạ:” Anh không đi chuẩn bị sao?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Bây giờ đi.”
Lê Nhất Ninh trợn to mắt: “Anh muốn dần em theo?”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Không có vấn đề gì đâu.”
Lê Nhất Ninh: ” Ờ.”
Cô ngồi trong xe, sinh ra một chút tâm tư giận dồi.
Cô còn cho rằng Hoắc Thâm sẽ rất kinh ngạc đấy. kết quả lại bình tĩnh như vậy, cô nhìn cái tay
đặt bên cạnh của người đàn ông, nghĩ ngợi một chút bèn lặng lẽ dịch tới bên đó.
Lúc ngón tay vừa đụng tới lưng bàn tay của anh, Hoắc Thâm thuận thế chen vào đan mười ngón tay với cồ, còn đặc biệt xoa lòng bàn tay cồ nữa.
“Đợi chút.”
Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn cô, mặt đầy vẻ nghi ngờ: “Không phải muốn nắm tay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.