Chương 140
Vô Ưu 95
19/01/2024
Lê Nhất Ninh nghẹn.
Cô cúi đầu nhìn cái tay đang lồng vào nhau của hai người, nhỏ giọng lấm bẩm: “Ai muốn nắm tay
chứ.”
Cô không có được không.
Vừa fôi cô chỉ định chọc mu bàn tay anh thôi, muốn xem anh có phản ứng hay không Người này
nhìn thấy mình về lại bình tĩnh như vậy, không giống lúc anh gửi tin nhắn cho mình chút nào.
Lê Nhất Ninh tức giận nghĩ vậy.
Tuy cô đang kháng nghị nhưng giọng điệu lại mềm mại, nghe ra giống như đang làm nũng vậy. Hoắc Thâm nghe xong, con ngươi nặng nề nhìn cô một cái.
Không hiểu tại sao, từ trong ánh mắt này Lê Nhất Ninh nhìn ra được rất nhiều tin tức.
Nhưng cô còn chưa nghĩ rõ thì xe đã ngừng lại rồi.
ở phía trước, tài xếthấp giọng nói một câu: “Hoắc tổng, tới rồi.”
Hoắc Thâm đáp một tiếng rồi cầm lấy mũ đội lên cho Lê Nhất Ninh: “Đi thôi.”
Hai người cứ xuống xe đi vào thang máy một cách quang minh chính đại như vậy.
Lê Nhất Ninh vần còn hơi ngơ ngác: “Bây giờ
chúng ta đi đâu?’
Hoắc Thâm nắm chặt lòng bàn tay của cô: “Đi hóa trang, tối sẽ đi bên lễ công chiếu.”
Nơi hóa trang cách vị trí làm lề công chiếu không xa, thật ra chính là một trên một dưới mà thôi.
Lê Nhất Ninh nghĩ không có chạm phải người quen của Hoắc Thâm nên cũng cảm thấy yên tâm.
Cồ quan sát xung quanh, đi tới lầu sáu.
Lê Nhất Ninh im lặng, cúi đầu nhìn cái tay đang rông vào nhau của hai người, nhẹ nhàng cong khóe môi.
Hình như nắm tay cũng không tệ?
Cô xoay đầu nhìn cái gương bên cạnh, cảm thấy bản thân đúng là không có tiền đồ.
Đã nói là Lê xinh đẹp rồi mà, một chút khí phách cũng không có, rõ ràng thứ cô muốn không phải chỉ có một chút này thôi.
Lúc đang suy nghĩ bồng một giọng nói truyền nói bên tai: “Tới rồi.”
Lê Nhất Ninh sững sờ nhìn căn phòng trước mặt: “Đây là phòng hóa trang?”
“Không phải.”
Hoắc Thâm cúi đầu mở cửa ra, dịu dàng nói: “Là nhà chung cư mà thôi.”
Lê Nhất Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Thâm đột nhiên kéo cô vào phòng.
Cô ‘a’ một tiếng, đột nhiên hiếu rõ ra: “Lầu nhà cho thuê ở trên phía trên trung tâm thương mại là của anh sao?”
Cô nói xong thì mở to mắt nhìn cách bày trí ở sau lưng Hoắc Thâm.
Gian phòng này được thiết kế theo kiểu loft, diện tích không lớn trông rất lạnh lẽo vắng vẻ.
“Sao em không biết anh ” Nửa câu ‘còn một
phòng chung cư như vậy’ còn chưa kịp nói ra thì đã bị Hoắc Thâm kéo vào trong lòng, làm một chuyện mà từ lúc gặp cô tới giờ dều muốn làm.
Lê Nhất Ninh ‘ưm’ một tiếng, lúc không kịp đề phòng thì đã bị che miệng lại.
Cô nức nở hai tiếng, chớp mắt.
Một tay của Hoắc Thâm đặt ở sau lưng cô, tay còn lại nắm cằm của cô cúi đầu hồn lên.
Hơi thở anh nóng bỏng, hô hấp dồn dập giống như là đã nhịn rất lâu rất lâu fôi.
Ban đầu Lê Nhất Ninh còn có năng lực suy nghĩ, càng về sau cô không còn sức để suy nghĩ nữa, thậm chí ngay cả cơ thể cũng mềm nhũn đi.
Hoắc Thâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cơ thể cồ chống ở trên tường tiếp tục hồn.
Lê Nhất Ninh bị hôn đến choáng đầu hoa mắt, đầu óc không ngừng xoay vòng.
Sau lưng là bức tường gạch sứ lạnh lẽo, trước mặt là cơ thể nóng bừng.
Hoắc Thâm hôn rất mạnh giống như muốn nuốt cồ vào bụng vậy khóe môi cồ đau đớn là bị Hoắc Thâm cắn một cái.
Cồ muốn đẩy người trước mặt ra nhưng khi hành động lại có ý ‘muốn nói lại thôi’, giống như tự đưa bản thân tới trước mặt anh vậy.
Tuy hai người chỉ mới có một tuần không gặp, theo lý mà nói cũng không đến mức như vậy.
Nhưng hai người lần nào cũng vừa mới vừa nói vài câu thì đã tách ra rồi, suy nghĩ giống như sóng lớn cuộn trào xông ra khiến ta không khống chế được cũng không muốn nhịn.
Nếu vừa rồi không phải tài xế có mặt ở đấy thì Hoắc Thâm sớm đã làm như những gì Lê Nhất Ninh nghĩ rồi.
Dùng hành động để nói với cô, anh nhớ cô nhiều bao nhiêu.
Không biết hôn bao lâu, đợi khi Lê Nhất Ninh thở không ra hơi nữa anh mới buông cô ra, nhưng vần khồng rời khỏi.
Anh cười khẽ một tiếng, giọng nói khàn đục: “Khồng biết lấy hơi?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Đôi mắt cô ẩm ướt, hờn dồi trừng Hoắc Thâm một cái.
Cô cúi đầu nhìn cái tay đang lồng vào nhau của hai người, nhỏ giọng lấm bẩm: “Ai muốn nắm tay
chứ.”
Cô không có được không.
Vừa fôi cô chỉ định chọc mu bàn tay anh thôi, muốn xem anh có phản ứng hay không Người này
nhìn thấy mình về lại bình tĩnh như vậy, không giống lúc anh gửi tin nhắn cho mình chút nào.
Lê Nhất Ninh tức giận nghĩ vậy.
Tuy cô đang kháng nghị nhưng giọng điệu lại mềm mại, nghe ra giống như đang làm nũng vậy. Hoắc Thâm nghe xong, con ngươi nặng nề nhìn cô một cái.
Không hiểu tại sao, từ trong ánh mắt này Lê Nhất Ninh nhìn ra được rất nhiều tin tức.
Nhưng cô còn chưa nghĩ rõ thì xe đã ngừng lại rồi.
ở phía trước, tài xếthấp giọng nói một câu: “Hoắc tổng, tới rồi.”
Hoắc Thâm đáp một tiếng rồi cầm lấy mũ đội lên cho Lê Nhất Ninh: “Đi thôi.”
Hai người cứ xuống xe đi vào thang máy một cách quang minh chính đại như vậy.
Lê Nhất Ninh vần còn hơi ngơ ngác: “Bây giờ
chúng ta đi đâu?’
Hoắc Thâm nắm chặt lòng bàn tay của cô: “Đi hóa trang, tối sẽ đi bên lễ công chiếu.”
Nơi hóa trang cách vị trí làm lề công chiếu không xa, thật ra chính là một trên một dưới mà thôi.
Lê Nhất Ninh nghĩ không có chạm phải người quen của Hoắc Thâm nên cũng cảm thấy yên tâm.
Cồ quan sát xung quanh, đi tới lầu sáu.
Lê Nhất Ninh im lặng, cúi đầu nhìn cái tay đang rông vào nhau của hai người, nhẹ nhàng cong khóe môi.
Hình như nắm tay cũng không tệ?
Cô xoay đầu nhìn cái gương bên cạnh, cảm thấy bản thân đúng là không có tiền đồ.
Đã nói là Lê xinh đẹp rồi mà, một chút khí phách cũng không có, rõ ràng thứ cô muốn không phải chỉ có một chút này thôi.
Lúc đang suy nghĩ bồng một giọng nói truyền nói bên tai: “Tới rồi.”
Lê Nhất Ninh sững sờ nhìn căn phòng trước mặt: “Đây là phòng hóa trang?”
“Không phải.”
Hoắc Thâm cúi đầu mở cửa ra, dịu dàng nói: “Là nhà chung cư mà thôi.”
Lê Nhất Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Thâm đột nhiên kéo cô vào phòng.
Cô ‘a’ một tiếng, đột nhiên hiếu rõ ra: “Lầu nhà cho thuê ở trên phía trên trung tâm thương mại là của anh sao?”
Cô nói xong thì mở to mắt nhìn cách bày trí ở sau lưng Hoắc Thâm.
Gian phòng này được thiết kế theo kiểu loft, diện tích không lớn trông rất lạnh lẽo vắng vẻ.
“Sao em không biết anh ” Nửa câu ‘còn một
phòng chung cư như vậy’ còn chưa kịp nói ra thì đã bị Hoắc Thâm kéo vào trong lòng, làm một chuyện mà từ lúc gặp cô tới giờ dều muốn làm.
Lê Nhất Ninh ‘ưm’ một tiếng, lúc không kịp đề phòng thì đã bị che miệng lại.
Cô nức nở hai tiếng, chớp mắt.
Một tay của Hoắc Thâm đặt ở sau lưng cô, tay còn lại nắm cằm của cô cúi đầu hồn lên.
Hơi thở anh nóng bỏng, hô hấp dồn dập giống như là đã nhịn rất lâu rất lâu fôi.
Ban đầu Lê Nhất Ninh còn có năng lực suy nghĩ, càng về sau cô không còn sức để suy nghĩ nữa, thậm chí ngay cả cơ thể cũng mềm nhũn đi.
Hoắc Thâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cơ thể cồ chống ở trên tường tiếp tục hồn.
Lê Nhất Ninh bị hôn đến choáng đầu hoa mắt, đầu óc không ngừng xoay vòng.
Sau lưng là bức tường gạch sứ lạnh lẽo, trước mặt là cơ thể nóng bừng.
Hoắc Thâm hôn rất mạnh giống như muốn nuốt cồ vào bụng vậy khóe môi cồ đau đớn là bị Hoắc Thâm cắn một cái.
Cồ muốn đẩy người trước mặt ra nhưng khi hành động lại có ý ‘muốn nói lại thôi’, giống như tự đưa bản thân tới trước mặt anh vậy.
Tuy hai người chỉ mới có một tuần không gặp, theo lý mà nói cũng không đến mức như vậy.
Nhưng hai người lần nào cũng vừa mới vừa nói vài câu thì đã tách ra rồi, suy nghĩ giống như sóng lớn cuộn trào xông ra khiến ta không khống chế được cũng không muốn nhịn.
Nếu vừa rồi không phải tài xế có mặt ở đấy thì Hoắc Thâm sớm đã làm như những gì Lê Nhất Ninh nghĩ rồi.
Dùng hành động để nói với cô, anh nhớ cô nhiều bao nhiêu.
Không biết hôn bao lâu, đợi khi Lê Nhất Ninh thở không ra hơi nữa anh mới buông cô ra, nhưng vần khồng rời khỏi.
Anh cười khẽ một tiếng, giọng nói khàn đục: “Khồng biết lấy hơi?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Đôi mắt cô ẩm ướt, hờn dồi trừng Hoắc Thâm một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.