Chương 141
Vô Ưu 95
19/01/2024
Hoắc Thâm bật cười cúi đầu hôn khóe môi của cô, lần này thì cực kì kiên nhẫn: “Anh dạy em.”
Lê Nhất Ninh cứ như vậy. bị dạy hơn nửa
tiếng, cuối cùng coi như là học được cách lấy hơi chút chút.
Có điều cách dạy này thật sự khiến người ta khó chịu mà.
Cô căn bản chịu không nổi.
Hoắc Thâm cũng vậy.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh nhảy xuống khỏi chân anh, nhắc nhở: “Hoắc tổng, lát nữa anh còn phải đi lề công chiếu đấy.”
Hoắc Thâm khựng lại, cắn vành tai cô đáp một tiếng: “Anh biết.”
Rất lâu sau đó, trong phòng bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Lê Nhất Ninh nằm ở trên sò pha được Hoắc Thâm ôm vào lòng, cô vùi đầu lắng nghe tiếng hít thở của anh, duỗi tay chọc bả vai anh.
“Anh ”
“Hửm?” Giọng nói của Hoắc Thâm còn nặng nề hơn ngày thường, nghe ra càng cảm thấy quyến rũ.
LỖ tai Lê Nhất Ninh sắp say tới nơi, cô ho một tiếng không dám ngấng đầu nhìn anh: “Anh muốn đi phòng tắm một chút không?”
Hoắc Thâm:” ”
Anh giơ tay ấn cô trở lại ngực mình: “Đừng nhúc nhích.” Giọng anh khàn tới mức không tưởng tượng nổi: “Một lúc sẽ ổn thôi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh thật sự không dám nhúc nhích nữa.
Hai người dựa vào nhau rất gần, cơ thể có phản ứng gì đều cảm nhận được rất rõ ràng. Đều là người trưởng thành cả rồi, lại còn là vợ chồng Nói thật
thì, nếu không phải thời gian không đủ thật ra Lê Nhất Ninh cũng khồng có ý kiến gì.
Nhưng hết cách chốc nữa hai người đều có
việc.
Mất một lúc lâu Hoắc Thâm mới buông cô ra.
“Anh đi rửa mặt, em nghỉ ngơi chút đi.”
” Ờ.”
Sau khi thấy người đi vào phòng tắm rồi, Lê Nhất Ninh giơ tay xoa mặt, sờ tới cánh mồi sưng đỏ của mình mà đỏ cả mặt.
Không thể không nói Hoắc Thâm chính là
một tên lưu manh.
Gì mà nam thần cấm dục chứ, rõ ràng chính là hệ lưu manh mới đúng.
Cô vùi đầu trên sô pha ôm gối cọ mấy cái, lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm lại có chút muốn cười.
Tự làm tự chịu.
Câu này là dùng để nói Hoắc Thâm đấy.
Rõ biết là không có thời gian mà còn dám làm loạn.
Lê Nhất Ninh nghĩ vậy im lặng cong khóe môi.
Hơn nửa tiếng sau, đoàn đội của Hoắc Thâm tới đây.
Lúc Dư Hưng nhìn thấy Lê Nhất Ninh cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, nhớ lại những lời Hoắc Thâm từng nói, ngược lại là trợ lý A Phúc của Hoắc Thâm khi nhìn thấy cô thì hơi kinh ngạc.
Nhưng anh ta thân làm người bên cạnh Hoắc Thâm, cho dù có ngạc nhiên cách mấy cũng không thể biểu hiện quá mức được.
Sau khi chào hỏi xong, đoàn đội của anh tuy cảm thấy khác thường nhưng không hề nói gì.
Dư Hưng không có chuyện gì làm, bèn ngồi xuống trò chuyện với Lê Nhất Ninh.
“Gần đây cô đang quay phim của đạo diễn Thẩm?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “ừm.”
Dư Hưng mỉm cười: “Cảm thấy thế nào.”
Lê Nhất Ninh suy nghĩ mấy giây, nhẹ nhàng nói: “Con người đạo diễn Thẩm không tệ, quay phim rất nghiêm túc.”
Lê Nhất Ninh cứ như vậy. bị dạy hơn nửa
tiếng, cuối cùng coi như là học được cách lấy hơi chút chút.
Có điều cách dạy này thật sự khiến người ta khó chịu mà.
Cô căn bản chịu không nổi.
Hoắc Thâm cũng vậy.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh nhảy xuống khỏi chân anh, nhắc nhở: “Hoắc tổng, lát nữa anh còn phải đi lề công chiếu đấy.”
Hoắc Thâm khựng lại, cắn vành tai cô đáp một tiếng: “Anh biết.”
Rất lâu sau đó, trong phòng bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Lê Nhất Ninh nằm ở trên sò pha được Hoắc Thâm ôm vào lòng, cô vùi đầu lắng nghe tiếng hít thở của anh, duỗi tay chọc bả vai anh.
“Anh ”
“Hửm?” Giọng nói của Hoắc Thâm còn nặng nề hơn ngày thường, nghe ra càng cảm thấy quyến rũ.
LỖ tai Lê Nhất Ninh sắp say tới nơi, cô ho một tiếng không dám ngấng đầu nhìn anh: “Anh muốn đi phòng tắm một chút không?”
Hoắc Thâm:” ”
Anh giơ tay ấn cô trở lại ngực mình: “Đừng nhúc nhích.” Giọng anh khàn tới mức không tưởng tượng nổi: “Một lúc sẽ ổn thôi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh thật sự không dám nhúc nhích nữa.
Hai người dựa vào nhau rất gần, cơ thể có phản ứng gì đều cảm nhận được rất rõ ràng. Đều là người trưởng thành cả rồi, lại còn là vợ chồng Nói thật
thì, nếu không phải thời gian không đủ thật ra Lê Nhất Ninh cũng khồng có ý kiến gì.
Nhưng hết cách chốc nữa hai người đều có
việc.
Mất một lúc lâu Hoắc Thâm mới buông cô ra.
“Anh đi rửa mặt, em nghỉ ngơi chút đi.”
” Ờ.”
Sau khi thấy người đi vào phòng tắm rồi, Lê Nhất Ninh giơ tay xoa mặt, sờ tới cánh mồi sưng đỏ của mình mà đỏ cả mặt.
Không thể không nói Hoắc Thâm chính là
một tên lưu manh.
Gì mà nam thần cấm dục chứ, rõ ràng chính là hệ lưu manh mới đúng.
Cô vùi đầu trên sô pha ôm gối cọ mấy cái, lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm lại có chút muốn cười.
Tự làm tự chịu.
Câu này là dùng để nói Hoắc Thâm đấy.
Rõ biết là không có thời gian mà còn dám làm loạn.
Lê Nhất Ninh nghĩ vậy im lặng cong khóe môi.
Hơn nửa tiếng sau, đoàn đội của Hoắc Thâm tới đây.
Lúc Dư Hưng nhìn thấy Lê Nhất Ninh cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, nhớ lại những lời Hoắc Thâm từng nói, ngược lại là trợ lý A Phúc của Hoắc Thâm khi nhìn thấy cô thì hơi kinh ngạc.
Nhưng anh ta thân làm người bên cạnh Hoắc Thâm, cho dù có ngạc nhiên cách mấy cũng không thể biểu hiện quá mức được.
Sau khi chào hỏi xong, đoàn đội của anh tuy cảm thấy khác thường nhưng không hề nói gì.
Dư Hưng không có chuyện gì làm, bèn ngồi xuống trò chuyện với Lê Nhất Ninh.
“Gần đây cô đang quay phim của đạo diễn Thẩm?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “ừm.”
Dư Hưng mỉm cười: “Cảm thấy thế nào.”
Lê Nhất Ninh suy nghĩ mấy giây, nhẹ nhàng nói: “Con người đạo diễn Thẩm không tệ, quay phim rất nghiêm túc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.