Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
Chương 28: 16.1. Đêm Đầu Tiên
Khả Ái Tiểu Thỏ
17/01/2023
Buổi trưa, Triệu Tranh ra mảnh đất trồng rau của nhà mình hái một ít rau xanh, lại qua sang phòng bên lấy một ít thịt khô. Đây là thịt lợn rừng mà mùa đông năm ngoái anh lên núi săn được, lúc đó một người ăn không hết nên anh bán lại một phần cho người cho trong thôn, chỗ còn dư lại thì ướp làm thịt hun khói. Lúc này vừa hay có cả nấm khô nữa, ngâm nước xong thì làm được món rau xào và thịt khô hầm nấm.
Anh làm thêm một ít mì, lại luộc thêm hai quả trứng vào trong bát cho cô.
Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Thanh gắp phần trứng luộc trong bát mình bỏ qua chén anh rồi nói: "Tôi ăn không hết."
Cô nói thật, nhưng cũng một phần là vì cô cảm thấy đau lòng cho Triệu Tranh nữa. Người làm việc quần quật cả sáng lại đưa hết trứng gà vào trong bát cô, bản thân anh lại một quả cũng không có.
Triệu Tranh cắn một miếng trứng luộc, lại gắp thịt hun khói trong món thịt hầm nấm ra bỏ vào bát mì của cô: “Thịt hun khói này làm rất ngon, còn có cả sườn heo hun khói nữa, buổi tối tôi sẽ hầm với miến cho em ăn."
"Cứ để đó đã, chờ hai ngày nữa lại nói." Cô thực sự cảm thấy như vậy là quá xa xỉ, nhưng dù sao cũng sắp đến tết rồi… Mỗi ngày đều được ăn thịt như vậy, quá phô trương lãng phí, còn phải nghĩ cho cuộc sống ngày sau nữa chứ…
"Em cứ ăn đi, một người đàn ông như tôi chẳng lẽ không thể chăm nổi chuyện ăn uống của em sao? Đúng rồi, lên đại học thì phải chuẩn bị những gì? Hai ngày nữa chúng ta cùng nhau lên huyện thành một chuyến, mua hết những thứ cần thiết. Cũng tiện để tháng sau em mang đến trường luôn.”
“Được.” Lâm Thanh Thanh gật đầu, dù sao thì cũng cần phải mua những thứ đồ dùng sinh hoạt cơ bản hàng ngày để nhập học nữa.
Triệu Tranh ăn rất nhanh, một bát mì lớn mà anh chỉ cần lùa ba năm đũa là đã xong rồi. Anh nói đây là thói quen từ hồi còn đi lính, cô thì ngược lại, một nửa còn chưa ăn hết mà bụng đã no rồi.
Triệu Tranh cũng không chê, anh ăn hết đồ ăn còn thừa của cô rồi đứng dậy thu dọn bát đĩa.
Lâm Thanh Thanh ngăn anh lại, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô lấy hết dũng khí nói: "Cái kia của tôi hết rồi..."
Anh làm thêm một ít mì, lại luộc thêm hai quả trứng vào trong bát cho cô.
Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Thanh gắp phần trứng luộc trong bát mình bỏ qua chén anh rồi nói: "Tôi ăn không hết."
Cô nói thật, nhưng cũng một phần là vì cô cảm thấy đau lòng cho Triệu Tranh nữa. Người làm việc quần quật cả sáng lại đưa hết trứng gà vào trong bát cô, bản thân anh lại một quả cũng không có.
Triệu Tranh cắn một miếng trứng luộc, lại gắp thịt hun khói trong món thịt hầm nấm ra bỏ vào bát mì của cô: “Thịt hun khói này làm rất ngon, còn có cả sườn heo hun khói nữa, buổi tối tôi sẽ hầm với miến cho em ăn."
"Cứ để đó đã, chờ hai ngày nữa lại nói." Cô thực sự cảm thấy như vậy là quá xa xỉ, nhưng dù sao cũng sắp đến tết rồi… Mỗi ngày đều được ăn thịt như vậy, quá phô trương lãng phí, còn phải nghĩ cho cuộc sống ngày sau nữa chứ…
"Em cứ ăn đi, một người đàn ông như tôi chẳng lẽ không thể chăm nổi chuyện ăn uống của em sao? Đúng rồi, lên đại học thì phải chuẩn bị những gì? Hai ngày nữa chúng ta cùng nhau lên huyện thành một chuyến, mua hết những thứ cần thiết. Cũng tiện để tháng sau em mang đến trường luôn.”
“Được.” Lâm Thanh Thanh gật đầu, dù sao thì cũng cần phải mua những thứ đồ dùng sinh hoạt cơ bản hàng ngày để nhập học nữa.
Triệu Tranh ăn rất nhanh, một bát mì lớn mà anh chỉ cần lùa ba năm đũa là đã xong rồi. Anh nói đây là thói quen từ hồi còn đi lính, cô thì ngược lại, một nửa còn chưa ăn hết mà bụng đã no rồi.
Triệu Tranh cũng không chê, anh ăn hết đồ ăn còn thừa của cô rồi đứng dậy thu dọn bát đĩa.
Lâm Thanh Thanh ngăn anh lại, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô lấy hết dũng khí nói: "Cái kia của tôi hết rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.