Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Chương 472
Khuyết Danh
07/12/2023
“Vậy công chúa muốn tìm Chu Yên?”
“Bà Tại” Đôi mắt của Nam Liêu tối sâm, lộ ra vẻ u ám.
Nam Liêu đã hao tâm tổn sức lấy lòng bà Tạ mười năm nay, cuôi cùng lại là phí công vô ích.
Nam Liêu tin chắc Tạ Mẫn Hành không muôn gặp cô ta là do ý muốn của bà Tạ, bà ây không muôn cô ta cướp con trai mình đi.
Hơn nữa, bà Tạ không thích cô ta, cô ta cũng không phải là kẻ ngóc, tất nhiên sẽ cảm nhận được điều đó.
Nếu đã như thé, giữa cô ta và Tạ Mẫn Hành không có khả năng, cô ta n không dễ Ni, vậy thì ai cũng đừng mong sông thoải mái.
Tướng quân Tạ thì sao? Cô ta đường đường là công chúa của một nước, là hoàng thân chí cao vô thượng. Chỉ là một chức danh tướng quân hão huyền ở nước Bắc, tôi sẽ đòi người từ trong tay ông.
Bà Tạ, tôi nhất định sẽ khiến bà phải nêm thử mùi vị chia xa với người mà mình yêu.
Vân Thư, ha, có gan cướp lấy Tạ Mẫn Hành thì phải có gan nhận lây sự trả thù của tôi.
Đối với người có tâm tư độc ác như Nam Liêu, sự nhẹ nhàng và dễ thương của Vân Thư được yêu thích hơn cả.
Vân Thư tưởng bản thân đã được giải thoát, cuôi cùng các mẹ cũng không đưa bữa trưa tới, nhưng ông nội Tạ lại đích thân đếni Vân Thư không nói nên lời.
“Tiểu Thư, ông nội nghĩ con không để mẹ con đứa cơm đến là do đô ăn của bọn họ không ngon bằng của ông, vì thế ông quyết định, sau này ông Sẽ đích thân mang cơm tới cho con.”
Ông nội Tạ cực kỳ tự tin nói với Vân Thư.
Những món sơn hào hải vị trên bàn, Vân Thư đã nhìn đến chán ngấy rồi.
Những thứ ông nội Tạ đưa đến toàn là cá thịt, bà Tạ và bà Vân thì lại nâu các loại canh bổ dưỡng, chỉ có Tạ Mẫn Hành mang tới những món ăn yêu thích của cô, có chay có mặn, có ngọt có chua.
Tạ Mẫn Hành, tại sao anh vẫn chưa đên? Vân Thư gào thét trong lòng.
Lúc Tạ Mẫn Hành đến, Vận Thư đã bị ông nội Tạ thúc giục ăn gân hết, ánh mất cô nhìn về phía Tạ Mẫn Hành với vẻ oán trách.
Thật ra cũng không thể trách Tạ Mẫn Hành vì anh đưa cơm đến muộn, anh dành phần lớn thời gian hằng ngày trong nhà bếp, buổi trưa chưa tan làm thì anh đã về nhà bắt đầu nâu đồ ăn cho Vân Thư.
Buổi tối, sau khi xử lý xong công việc của công ty, Tạ Mẫn Hành còn dành thời gian đọc các công thức nâu ăn cho phụ nữ mang thai, hằng ngày anh sẽ nâu các món ăn cho Vân Thư theo nhiều cách khác nhau.
Ong nội Tạ liệc nhìn Tạ Mẫn Hành cao lớn đang bước vào phòng nghỉ ngơi bằng một ánh mắt không mây thiện cảm.
Tạ Mẫn Hành trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Thư, mở hộp đồ ăn của mình ra cho cô: “Em ăn món anh nậu đi, anh sẽ ăn đồ ông nội đưa đến.”
Nói rồi lập tức bày đồ ăn ra cho Vân Thư, cầm lấy đôi đũa trên bàn và bắt đầu dùng bữa.
Vân Thư đã ăn no căng bụng, nhưng nhìn thấy Tạ Mẫn Hành vận chưa ăn cơm, trong lòng cô lại cảm thấy đau lòng và khó chịu.
“Chồng, ngày mai anh đừng đến nữa.” Vân Thư đau lòng.
Mỗi ngày hết nấu món này đến món khác, mang tới rồi lại đưa về, Vân Thư không nhẫn tâm.
Đồ ăn trong căn tin của nhân viên rất ngon miệng, Vân Thư cũng rất thích ăn.
“Bà Tại” Đôi mắt của Nam Liêu tối sâm, lộ ra vẻ u ám.
Nam Liêu đã hao tâm tổn sức lấy lòng bà Tạ mười năm nay, cuôi cùng lại là phí công vô ích.
Nam Liêu tin chắc Tạ Mẫn Hành không muôn gặp cô ta là do ý muốn của bà Tạ, bà ây không muôn cô ta cướp con trai mình đi.
Hơn nữa, bà Tạ không thích cô ta, cô ta cũng không phải là kẻ ngóc, tất nhiên sẽ cảm nhận được điều đó.
Nếu đã như thé, giữa cô ta và Tạ Mẫn Hành không có khả năng, cô ta n không dễ Ni, vậy thì ai cũng đừng mong sông thoải mái.
Tướng quân Tạ thì sao? Cô ta đường đường là công chúa của một nước, là hoàng thân chí cao vô thượng. Chỉ là một chức danh tướng quân hão huyền ở nước Bắc, tôi sẽ đòi người từ trong tay ông.
Bà Tạ, tôi nhất định sẽ khiến bà phải nêm thử mùi vị chia xa với người mà mình yêu.
Vân Thư, ha, có gan cướp lấy Tạ Mẫn Hành thì phải có gan nhận lây sự trả thù của tôi.
Đối với người có tâm tư độc ác như Nam Liêu, sự nhẹ nhàng và dễ thương của Vân Thư được yêu thích hơn cả.
Vân Thư tưởng bản thân đã được giải thoát, cuôi cùng các mẹ cũng không đưa bữa trưa tới, nhưng ông nội Tạ lại đích thân đếni Vân Thư không nói nên lời.
“Tiểu Thư, ông nội nghĩ con không để mẹ con đứa cơm đến là do đô ăn của bọn họ không ngon bằng của ông, vì thế ông quyết định, sau này ông Sẽ đích thân mang cơm tới cho con.”
Ông nội Tạ cực kỳ tự tin nói với Vân Thư.
Những món sơn hào hải vị trên bàn, Vân Thư đã nhìn đến chán ngấy rồi.
Những thứ ông nội Tạ đưa đến toàn là cá thịt, bà Tạ và bà Vân thì lại nâu các loại canh bổ dưỡng, chỉ có Tạ Mẫn Hành mang tới những món ăn yêu thích của cô, có chay có mặn, có ngọt có chua.
Tạ Mẫn Hành, tại sao anh vẫn chưa đên? Vân Thư gào thét trong lòng.
Lúc Tạ Mẫn Hành đến, Vận Thư đã bị ông nội Tạ thúc giục ăn gân hết, ánh mất cô nhìn về phía Tạ Mẫn Hành với vẻ oán trách.
Thật ra cũng không thể trách Tạ Mẫn Hành vì anh đưa cơm đến muộn, anh dành phần lớn thời gian hằng ngày trong nhà bếp, buổi trưa chưa tan làm thì anh đã về nhà bắt đầu nâu đồ ăn cho Vân Thư.
Buổi tối, sau khi xử lý xong công việc của công ty, Tạ Mẫn Hành còn dành thời gian đọc các công thức nâu ăn cho phụ nữ mang thai, hằng ngày anh sẽ nâu các món ăn cho Vân Thư theo nhiều cách khác nhau.
Ong nội Tạ liệc nhìn Tạ Mẫn Hành cao lớn đang bước vào phòng nghỉ ngơi bằng một ánh mắt không mây thiện cảm.
Tạ Mẫn Hành trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Thư, mở hộp đồ ăn của mình ra cho cô: “Em ăn món anh nậu đi, anh sẽ ăn đồ ông nội đưa đến.”
Nói rồi lập tức bày đồ ăn ra cho Vân Thư, cầm lấy đôi đũa trên bàn và bắt đầu dùng bữa.
Vân Thư đã ăn no căng bụng, nhưng nhìn thấy Tạ Mẫn Hành vận chưa ăn cơm, trong lòng cô lại cảm thấy đau lòng và khó chịu.
“Chồng, ngày mai anh đừng đến nữa.” Vân Thư đau lòng.
Mỗi ngày hết nấu món này đến món khác, mang tới rồi lại đưa về, Vân Thư không nhẫn tâm.
Đồ ăn trong căn tin của nhân viên rất ngon miệng, Vân Thư cũng rất thích ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.