Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]
Chương 16: Ngông Cuồng Với Cả Thế Giới Nhưng Dịu Dàng Với Mình Em
Chi Kim
19/05/2024
Vào ban đêm, ở thành phố Bắc Kinh, mọi thứ đều rất sôi động. Các quán bar đang mở nhạc vô cùng nhôn nhịp. Hàn Thương Ngôn ngồi ở nơi cao nhất trong hộp đêm của mình và quan sát. Anh thấy có mấy tên côn đồ tay cứ móc ra móc vào túi quần. Hàn Thương Ngôn cười nham hiểm rồi đi xuống.
Một tên lấy trong túi một gói bột trắng 3g lén lút đưa cho một người khác. Hàn Thương Ngôn đứng sau cầm lấy.
- Cẩn thận không là bị lộ đấy. Cầm hàng nóng cho chắc vào.
Tên kia quay đầu lại thì thấy Anh đang nhìn hắn bằng ánh mắt đáng sợ. Hắn ta sợ hãi quay đồ bỏ trốn. 5 tên đàn em đã chặn mọi lối thoát. Một tên nữa là đồng bọn cũng đã bị tóp. Hàn Thương Ngôn cầm bịp hàng trắng rồi lạnh lùng nói:
- Mang xuống nhà kho. Chuẩn bị giã.
Hai tên kia bị áp giải xuống nhà kho. 5 tên đàn em dùng xích khóa chân tay bọn này lại.
Cái nhà kho tối tăm bỗng được bật đèn. Hàn Thương Ngôn ngồi trên ghế cầm bịch hàng trắng rồi đứng dậy, đi vòng tròn hai tên kia. Tay thì cầm một cây roi
- Nói mau là ai sai khiến chúng mày tới đây?
Hai tên bị đe dọa tới nỗi tè dầm nhưng vẫn không khai. Hàn Thương Ngôn lạnh lùng đưa roi cho một tên đàn em rồi ra lệnh:
- Đánh nó. Đánh khi nào nó khai thì thôi.
Tên kia cười ác liền nhận lấy roi rồi đi tới hai tên kia mà vung roi đánh. Vụt tới đâu, tiếng hét đau đớn của bọn nó vang tới đấy. Hàn Thương Ngôn ngồi trên ghế xem, biểu cảm lạnh tanh. Ai mà biết Hàn Thương Ngôn trước mặt Trần Giai Ý thì luôn dịu dàng, ân cần nhưng trong khi đó. Ở đây anh là con quỷ máu lạnh. Ai dám làm gì có ý đồ. Đều bị xử tử. Hàn Thương Ngôn được ra ngoài xã hội sớm, luôn bị người đời khinh miệt dày vò khiến trái tim của anh nguội lạnh theo thời gian. Nhưng trước mặt người con gái ấy, trái tim anh như được sưởi ấm.
Hai bọn kia bị đánh cuối cùng không thể nhịn được nữa mà phải khai ra:
- Dạ... dạ là ông trùm. Ông ấy ra lệnh chúng tôi tới đây để thăm dò anh. Ông ấy muốn hợp tác với băng đảng các người.
Hàn Thương Ngôn nghe vậy thì vô cùng tức giận. Anh lạnh lùng lấy khẩu súng ra lên nòng rồi chĩa về 2 tên đó. Hai tên đổ mồ hôi hột, liền cúi đầu chắp tay mà cầu xin. Chỉ thấy anh nổ hai phát đạn. Liền băng qua mặt của hai tên. Thì ra anh chỉ là đang dọa thôi.
- Bọn này tính sao giờ đại ca?
Hàn Thương Ngôn lạnh lùng nói:
- Đem chúng nó về nơi sản xuất đi!
Nói rồi Hàn Thương Ngôn lạnh lùng rời đi. Anh lái xe về tới biệt thự thì thấy mẹ và em gái đang ngồi xem tivi.
- Chào mẹ con mới đi làm về.
Bà Hàn đứng dậy hỏi anh:
- Thương Ngôn à, con mau bỏ cái nghề đó đi. Cha con vì cái nghề đó mà đã nằm liệt giường suốt bấy lâu nay. Con đừng làm mẹ lo nữa.
Hàn Thương Ngôn nói:
- Khi nào mà con bắt được ông trùm. Trả thù được cho cha thì con sẽ không làm nữa.
Nói rồi anh đi vào thang máy để lại bà Hàn đang vô cùng giận.
Hàn Thương Ngôn đi tới phòng cô rồi gõ cửa nhưng không nhận được phản hồi. Nghĩ cô đã ngủ nên anh lén lút mở cửa thì thấy cô đang ngắm trăng ở ban công. Anh xuất hiện phía sau lưng cô rồi hỏi:
- Giờ này mà cô còn chưa ngủ à?
Giai Ý, cô giật mình ngảnh đầu lại nhìn.
- Sao anh vào mà không gõ cửa vậy.
Hàn Thương Ngôn lấy cái ghế trong góc đặt bên cạnh cô rồi ngồi xuông, anh nói:
- Đâu phải là tôi không gõ cửa đâu. Tôi không nhận được phản hồi nên vào xem cô ra sao.
"..."
Thấy cô ủ rũ như vậy. Anh liền hỏi: "Cô gặp chuyện gì buồn sao?"
Giai Ý tâm trạng buồn bã nói: "Tôi thấy buồn quá... Tôi thật sự cảm thấy rất cô đơn."
Hàn Thương Ngôn lo lắng: "Mẹ tôi bắt nạt cô sao?"
Cô vội vàng giải thích: "Không có, bác gái rất tốt với tôi nhưng ở trong biệt thự nhà anh tôi cảm thấy chán... Ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị, ngồi một chỗ cũng có người bưng cơm nước rót tới tật miệng... Mẹ anh thì rất là teen. Lúc nào cũng dẫn tôi đi mua sắm. Cuộc sống ở đây rất nhàn hạ. Bác gái lúc nào cũng đối xử tốt với tôi như vậy. Mà tôi lại đi lừa bác. Tôi thấy có lỗi quá!"
Anh nhìn dáng vẻ tội nghiệp và biểu cảm đáng yêu của cô thì rất chăm chú.
- Chỉ vì chuyện này mà cô chán nản, có lỗi sao? Còn cái việc cô lừa mẹ tôi á. Không hẳn đâu."
Anh lỡ miệng nói ra khiến cô rất hoang mang.
- Ý anh là sao?
Hàn Thương Ngôn lúc này đưa mắt nhìn sang chỗ khác thì thấy đầu gối cô bị thương. Anh cau mày quỳ xuống, nhìn cô rồi lo lắng hỏi: "Cô làm gì mà lại để bị thương vậy. Cô có biết làm vậy tôi vô cùng lo không?"
Cô nhìn với ánh mắt vô cùng yêu thương. Hàn Thương Ngôn lo lắng chạy đi lấy hộp sơ cứu. Anh sơ cứu vết thương trên đầu gối cho cô một cách rất nhẹ nhàng và ân cần.
Giai Ý thấy dáng vẻ ân cần dịu dàng của anh thì vô cùng cảm kích.
- Tôi làm như vậy, cô có đau không?
- Không đau...
- Lần sau, làm gì cũng phải cẩn thận chứ.
- Ừm
- Muộn rồi cô ngủ đi!
- Ừm cảm ơn anh.
Hàn Thương Ngôn đứng dậy cất hộp sơ cứu đi. Còn khong quên nhẹ nhàng bế cô lên giường nữa.Giai Ý cô dường như đã bị rung động, cô không ngừng chăm chú nhìn bờ môi của anh mà nuốt nước bọt. Hàn Thương Ngôn mỉm cười trao cho cô một cái hôn lên trán
- Chúc ngủ ngon
"..."
Nói rồi anh rời đi để lại Giai Ý đang ngại ngùng đỏ mặt.
T/g : Ai mà có ngờ bên ngoài là đại ca của bang đảng xã hội đen thế mà lại đi dịu dàng và ân cần với một người con gái.
Một tên lấy trong túi một gói bột trắng 3g lén lút đưa cho một người khác. Hàn Thương Ngôn đứng sau cầm lấy.
- Cẩn thận không là bị lộ đấy. Cầm hàng nóng cho chắc vào.
Tên kia quay đầu lại thì thấy Anh đang nhìn hắn bằng ánh mắt đáng sợ. Hắn ta sợ hãi quay đồ bỏ trốn. 5 tên đàn em đã chặn mọi lối thoát. Một tên nữa là đồng bọn cũng đã bị tóp. Hàn Thương Ngôn cầm bịp hàng trắng rồi lạnh lùng nói:
- Mang xuống nhà kho. Chuẩn bị giã.
Hai tên kia bị áp giải xuống nhà kho. 5 tên đàn em dùng xích khóa chân tay bọn này lại.
Cái nhà kho tối tăm bỗng được bật đèn. Hàn Thương Ngôn ngồi trên ghế cầm bịch hàng trắng rồi đứng dậy, đi vòng tròn hai tên kia. Tay thì cầm một cây roi
- Nói mau là ai sai khiến chúng mày tới đây?
Hai tên bị đe dọa tới nỗi tè dầm nhưng vẫn không khai. Hàn Thương Ngôn lạnh lùng đưa roi cho một tên đàn em rồi ra lệnh:
- Đánh nó. Đánh khi nào nó khai thì thôi.
Tên kia cười ác liền nhận lấy roi rồi đi tới hai tên kia mà vung roi đánh. Vụt tới đâu, tiếng hét đau đớn của bọn nó vang tới đấy. Hàn Thương Ngôn ngồi trên ghế xem, biểu cảm lạnh tanh. Ai mà biết Hàn Thương Ngôn trước mặt Trần Giai Ý thì luôn dịu dàng, ân cần nhưng trong khi đó. Ở đây anh là con quỷ máu lạnh. Ai dám làm gì có ý đồ. Đều bị xử tử. Hàn Thương Ngôn được ra ngoài xã hội sớm, luôn bị người đời khinh miệt dày vò khiến trái tim của anh nguội lạnh theo thời gian. Nhưng trước mặt người con gái ấy, trái tim anh như được sưởi ấm.
Hai bọn kia bị đánh cuối cùng không thể nhịn được nữa mà phải khai ra:
- Dạ... dạ là ông trùm. Ông ấy ra lệnh chúng tôi tới đây để thăm dò anh. Ông ấy muốn hợp tác với băng đảng các người.
Hàn Thương Ngôn nghe vậy thì vô cùng tức giận. Anh lạnh lùng lấy khẩu súng ra lên nòng rồi chĩa về 2 tên đó. Hai tên đổ mồ hôi hột, liền cúi đầu chắp tay mà cầu xin. Chỉ thấy anh nổ hai phát đạn. Liền băng qua mặt của hai tên. Thì ra anh chỉ là đang dọa thôi.
- Bọn này tính sao giờ đại ca?
Hàn Thương Ngôn lạnh lùng nói:
- Đem chúng nó về nơi sản xuất đi!
Nói rồi Hàn Thương Ngôn lạnh lùng rời đi. Anh lái xe về tới biệt thự thì thấy mẹ và em gái đang ngồi xem tivi.
- Chào mẹ con mới đi làm về.
Bà Hàn đứng dậy hỏi anh:
- Thương Ngôn à, con mau bỏ cái nghề đó đi. Cha con vì cái nghề đó mà đã nằm liệt giường suốt bấy lâu nay. Con đừng làm mẹ lo nữa.
Hàn Thương Ngôn nói:
- Khi nào mà con bắt được ông trùm. Trả thù được cho cha thì con sẽ không làm nữa.
Nói rồi anh đi vào thang máy để lại bà Hàn đang vô cùng giận.
Hàn Thương Ngôn đi tới phòng cô rồi gõ cửa nhưng không nhận được phản hồi. Nghĩ cô đã ngủ nên anh lén lút mở cửa thì thấy cô đang ngắm trăng ở ban công. Anh xuất hiện phía sau lưng cô rồi hỏi:
- Giờ này mà cô còn chưa ngủ à?
Giai Ý, cô giật mình ngảnh đầu lại nhìn.
- Sao anh vào mà không gõ cửa vậy.
Hàn Thương Ngôn lấy cái ghế trong góc đặt bên cạnh cô rồi ngồi xuông, anh nói:
- Đâu phải là tôi không gõ cửa đâu. Tôi không nhận được phản hồi nên vào xem cô ra sao.
"..."
Thấy cô ủ rũ như vậy. Anh liền hỏi: "Cô gặp chuyện gì buồn sao?"
Giai Ý tâm trạng buồn bã nói: "Tôi thấy buồn quá... Tôi thật sự cảm thấy rất cô đơn."
Hàn Thương Ngôn lo lắng: "Mẹ tôi bắt nạt cô sao?"
Cô vội vàng giải thích: "Không có, bác gái rất tốt với tôi nhưng ở trong biệt thự nhà anh tôi cảm thấy chán... Ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị, ngồi một chỗ cũng có người bưng cơm nước rót tới tật miệng... Mẹ anh thì rất là teen. Lúc nào cũng dẫn tôi đi mua sắm. Cuộc sống ở đây rất nhàn hạ. Bác gái lúc nào cũng đối xử tốt với tôi như vậy. Mà tôi lại đi lừa bác. Tôi thấy có lỗi quá!"
Anh nhìn dáng vẻ tội nghiệp và biểu cảm đáng yêu của cô thì rất chăm chú.
- Chỉ vì chuyện này mà cô chán nản, có lỗi sao? Còn cái việc cô lừa mẹ tôi á. Không hẳn đâu."
Anh lỡ miệng nói ra khiến cô rất hoang mang.
- Ý anh là sao?
Hàn Thương Ngôn lúc này đưa mắt nhìn sang chỗ khác thì thấy đầu gối cô bị thương. Anh cau mày quỳ xuống, nhìn cô rồi lo lắng hỏi: "Cô làm gì mà lại để bị thương vậy. Cô có biết làm vậy tôi vô cùng lo không?"
Cô nhìn với ánh mắt vô cùng yêu thương. Hàn Thương Ngôn lo lắng chạy đi lấy hộp sơ cứu. Anh sơ cứu vết thương trên đầu gối cho cô một cách rất nhẹ nhàng và ân cần.
Giai Ý thấy dáng vẻ ân cần dịu dàng của anh thì vô cùng cảm kích.
- Tôi làm như vậy, cô có đau không?
- Không đau...
- Lần sau, làm gì cũng phải cẩn thận chứ.
- Ừm
- Muộn rồi cô ngủ đi!
- Ừm cảm ơn anh.
Hàn Thương Ngôn đứng dậy cất hộp sơ cứu đi. Còn khong quên nhẹ nhàng bế cô lên giường nữa.Giai Ý cô dường như đã bị rung động, cô không ngừng chăm chú nhìn bờ môi của anh mà nuốt nước bọt. Hàn Thương Ngôn mỉm cười trao cho cô một cái hôn lên trán
- Chúc ngủ ngon
"..."
Nói rồi anh rời đi để lại Giai Ý đang ngại ngùng đỏ mặt.
T/g : Ai mà có ngờ bên ngoài là đại ca của bang đảng xã hội đen thế mà lại đi dịu dàng và ân cần với một người con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.