Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1219
Đông Tuyết
24/05/2024
Cô cũng phát hiện, có thể nói cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của anh.
Vậy nên bây giờ với thân phận là bạn gái của anh, cô cảm thấy mình cần phải hỏi.
“Ừ”” Người đàn ông khẽ đáp, âm thanh khẽ khàng như thể hư vô.
Sự nhẹ nhàng ấy khiến Tô Nhược Hân ngại hỏi tiếp.
Cô ngáp một cái: “Hạ Thiên Tường, em muốn đi ngủ.
“Được, uống sữa bò rồi ngủ.”
Sau đó, Hạ Thiên Tường xoay người đi ra khỏi phòng, hai phút sau một cốc sữa bò ấm áp đưa đến trước mặt Tô Nhược Hân.
Lúc đó, Tô Nhược Hân đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ: “Hạ Thiên Tường, anh tránh ra, đừng làm phiền em ngủ.”
Hạ Thiên Tường thấy Tô Nhược Hân như vậy, không kìm được lắc đầu bật cười: “Uống sữa bò trước khi ngủ sẽ ngủ ngon hơn.”
“Không uống em cũng ngủ ngon.” Thật ra cô rất muốn nói, có anh ở bên cô vẫn luôn ngủ ngon mà, chỉ có điều hơi ngại nói ra khỏi miệng.
“Anh tự đi lấy đấy, ngoan, uống rồi ngủ tiếp.” Hạ Thiên Tường dịu dàng dụ dỗ cô, trong mắt đen láy chỉ có hình bóng quyến rũ của cô gái, đột nhiên anh cảm thấy trong lòng rung động.
Tiếp đó anh nhấc Tô Nhược Hân dậy, cho cô dựa vào người mình.
Cốc sữa bò chạm lên môi, dù lúc này Tô Nhược Hân có không muốn uống cũng ngại.
Bảo mẫu nam Hạ Thiên Tường này thật sự quá tận tâm luôn.
Nhưng suy nghĩ này chỉ được chưa đến năm giây, ‘Tô Nhược Hân đã hối hận.
Vừa bỏ cốc sữa bò ra, Tô Nhược Hân đang muốn nằm xuống, đôi môi còn dính vệt sữa bò trắng đã bị Hạ Thiên Tường xâm chiếm…
“Không… Đừng…”
Hạ Thiên Tường như không nghe thấy gì, cẩn thận mút hết sữa bò còn vương trên khoé môi cô vào miệng mình.
Chắc chắn anh sẽ không nói cho Tô Nhược Hân biết, khoé môi còn vương sữa sau khi uống sữa bò xong chiều nay của cô quyến rũ đến mức nào, nếu không phải lúc ấy ngoài khách sạn có rất nhiều người đang chờ cô khám bệnh, anh đã nhấm nháp hết chút sữa ấy rồi.
Đợi suốt buổi tối, cuối cùng lúc này cũng được thoả mãn.
“Hạ Thiên Tường…” Tô Nhược Hân muốn phản kháng, nhưng phản kháng của cô không có hiệu quả, một giây sau lại bị Hạ Thiên Tường chủ động…
Cuối cùng đến lúc ngủ, miệng cô vẫn còn lẩm bẩm: “Hạ Thiên Tường, anh xấu lắm… Xấu xa…”
Nhưng sau từng tiếng người xấu kia, khoé mắt cô cay xè.
Mặc kệ Hạ Thiên Tường có chủ động bao nhiêu lần, trước giờ anh chưa từng vượt qua điểm mấu chốt cuối cùng.
Tuy anh nói anh đang đợi cô lớn.
Nhưng chuyện này vẫn trở thành rào cản không thể vượt qua trong lòng cô…
Gó lẽ trong lòng vẫn còn nhớ đến những người bệnh chưa được khám đã rời đi, sáng sớm hôm nay, Tô Nhược Hân dậy từ rất sớm.
Lúc cô mở mắt trời chỉ vừa mới hửng sáng.
Cô nghiêng người, đối diện với khuôn mặt điển trai đang ngủ say của Hạ Thiên Tường.
Vậy nên bây giờ với thân phận là bạn gái của anh, cô cảm thấy mình cần phải hỏi.
“Ừ”” Người đàn ông khẽ đáp, âm thanh khẽ khàng như thể hư vô.
Sự nhẹ nhàng ấy khiến Tô Nhược Hân ngại hỏi tiếp.
Cô ngáp một cái: “Hạ Thiên Tường, em muốn đi ngủ.
“Được, uống sữa bò rồi ngủ.”
Sau đó, Hạ Thiên Tường xoay người đi ra khỏi phòng, hai phút sau một cốc sữa bò ấm áp đưa đến trước mặt Tô Nhược Hân.
Lúc đó, Tô Nhược Hân đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ: “Hạ Thiên Tường, anh tránh ra, đừng làm phiền em ngủ.”
Hạ Thiên Tường thấy Tô Nhược Hân như vậy, không kìm được lắc đầu bật cười: “Uống sữa bò trước khi ngủ sẽ ngủ ngon hơn.”
“Không uống em cũng ngủ ngon.” Thật ra cô rất muốn nói, có anh ở bên cô vẫn luôn ngủ ngon mà, chỉ có điều hơi ngại nói ra khỏi miệng.
“Anh tự đi lấy đấy, ngoan, uống rồi ngủ tiếp.” Hạ Thiên Tường dịu dàng dụ dỗ cô, trong mắt đen láy chỉ có hình bóng quyến rũ của cô gái, đột nhiên anh cảm thấy trong lòng rung động.
Tiếp đó anh nhấc Tô Nhược Hân dậy, cho cô dựa vào người mình.
Cốc sữa bò chạm lên môi, dù lúc này Tô Nhược Hân có không muốn uống cũng ngại.
Bảo mẫu nam Hạ Thiên Tường này thật sự quá tận tâm luôn.
Nhưng suy nghĩ này chỉ được chưa đến năm giây, ‘Tô Nhược Hân đã hối hận.
Vừa bỏ cốc sữa bò ra, Tô Nhược Hân đang muốn nằm xuống, đôi môi còn dính vệt sữa bò trắng đã bị Hạ Thiên Tường xâm chiếm…
“Không… Đừng…”
Hạ Thiên Tường như không nghe thấy gì, cẩn thận mút hết sữa bò còn vương trên khoé môi cô vào miệng mình.
Chắc chắn anh sẽ không nói cho Tô Nhược Hân biết, khoé môi còn vương sữa sau khi uống sữa bò xong chiều nay của cô quyến rũ đến mức nào, nếu không phải lúc ấy ngoài khách sạn có rất nhiều người đang chờ cô khám bệnh, anh đã nhấm nháp hết chút sữa ấy rồi.
Đợi suốt buổi tối, cuối cùng lúc này cũng được thoả mãn.
“Hạ Thiên Tường…” Tô Nhược Hân muốn phản kháng, nhưng phản kháng của cô không có hiệu quả, một giây sau lại bị Hạ Thiên Tường chủ động…
Cuối cùng đến lúc ngủ, miệng cô vẫn còn lẩm bẩm: “Hạ Thiên Tường, anh xấu lắm… Xấu xa…”
Nhưng sau từng tiếng người xấu kia, khoé mắt cô cay xè.
Mặc kệ Hạ Thiên Tường có chủ động bao nhiêu lần, trước giờ anh chưa từng vượt qua điểm mấu chốt cuối cùng.
Tuy anh nói anh đang đợi cô lớn.
Nhưng chuyện này vẫn trở thành rào cản không thể vượt qua trong lòng cô…
Gó lẽ trong lòng vẫn còn nhớ đến những người bệnh chưa được khám đã rời đi, sáng sớm hôm nay, Tô Nhược Hân dậy từ rất sớm.
Lúc cô mở mắt trời chỉ vừa mới hửng sáng.
Cô nghiêng người, đối diện với khuôn mặt điển trai đang ngủ say của Hạ Thiên Tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.