Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1220
Đông Tuyết
24/05/2024
Mỗi lần cô đối diện với gương mặt của anh đều sẽ không tém được sự mê trai lại.
Cô giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt anh.
Vô cùng nhẹ, cô không muốn đánh thức Hạ Thiên Tường.
Thật sự khi cô ở cùng anh, dường như mỗi lần cô tỉnh dậy anh đã không còn ở bên cạnh.
Bây giờ nhớ lại, trước kia lúc cô dậy anh đã thức dậy lâu rồi, có lẽ là vì anh phải đi làm.
Nhưng ở nơi này, rời khỏi thành phố T rời khỏi công ty, tất cả mọi công việc chỉ có thể làm qua mạng, nếu không cần tự làm thì tất nhiên anh không cần sáng đi chiều về.
Tô Nhược Hân nhìn đôi mắt đang khép của người đàn ông, mỗi lần đối diện với hàng lông mi dài của anh cô đều khó nén được chửi thầm, là đàn ông mà lông mi lại dài hơn cả phụ nữ, đây là không cho phụ nữ đường sống à.
Dài vậy trông như cánh bướm có thể vỗ cánh bất cứ lúc nào.
Khiến ngón tay cô không khỏi rơi xuống lông mi anh, nếu không phải sợ nhổ một sợi sẽ đánh thức Hạ Thiên Tường thì cô đã bứt một sợi để ngắm ròi.
“Nghịch ngợm.’ Kết quả, đầu ngón tay vừa chạm xuống, tình hình bất ngờ thay đổi, Hạ Thiên Tường xoay người đè cô dưới thâm mình.
“Anh… Anh dậy rồi à?’ Tô Nhược Hân hoảng hốt, chẳng qua cô chỉ muốn thưởng thức lông mi của người đàn ông này một lúc, kết quả lại bị anh bắt ngay tại trận.
“ừ”
“Anh… Anh tránh ra, em… Em muốn dậy, em khát nước.” Tô Nhược Hân đẩy mấy cái, nhưng Hạ Thiên Tường trên người cô lại vững như núi, trong ánh mắt nhuốm ý cười nhạt.
“Khát nước có muốn uống sữa bò không? Anh đi rót.’ Hạ Thiên Tường thấp giọng hỏi.
“Không uống.” Chỉ cần Tô Nhược Hân nhớ đến chuyện hôm qua, cả người cô lại mềm nhữn.
Chuyện tối hôm qua giữa cô với Hạ Thiên Tường, là do vết sữa bò còn đọng lại trên khóe môi cô từ một cốc sữa…
“Thật sự không cần?” Hạ Thiên Tường hỏi lại lần nữa.
“Thật sự không cần.” Tô Nhược Hân cắn môi, nét mặt bối rối, cô cảm thấy nếu cô lại uống thêm một cốc sữa bò, cho dù bây giờ đã dậy thì có rời giường cũng sẽ bị níu lại…
Hạ Thiên Tường có thể lực và tinh lực nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, cô phục, cô cực kì bội phục.
“Ha ha.” Nhìn Tô Nhược Hân căng thẳng cực độ, Hạ Thiên Tường khẽ cười: “Được rồi, cho phép em dậy đấy.”
Tô Nhược Hân lập tức bật dậy, chạy vào toilet cách Hạ Thiên Tường xa hết mức có thể.
Kết quả, vừa rửa mặt xong ra đã bị Hạ Thiên Tường cản lại.
“Anh… Anh lại muốn làm gì?” Lúc này chỉ cần Tô Nhược Hân nhìn thấy Hạ Thiên Tường là nhịp tim lại vô thức đập nhanh hơn.
“Tết tóc, sau đấy ăn sáng.”
“Anh không chê phiền toái à?” Thật ra chiều hôm qua Hạ Thiên Tường đã tết cho Tô Nhược Hân một lần, thật sự rất tốn thời gian.
“Không chê.”
Sau đấy, Tô Nhược Hân bị ấn ngồi xuống ghế, cô lướt điện thoại xem tin tức, Hạ Thiên Tường tết tóc cho cô.
Không biết có phải vì hôm qua đã có kinh nghiệm rồi không, hôm nay tốc độ của Hạ Thiên Tường nhanh hơn, hai mươi phút đã tết xong. Vừa hay Tô Nhược Hân cũng lướt xong tin tức với drama, còn tiện tay nói với Dương Mỹ Lan mấy câu.
Cô giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt anh.
Vô cùng nhẹ, cô không muốn đánh thức Hạ Thiên Tường.
Thật sự khi cô ở cùng anh, dường như mỗi lần cô tỉnh dậy anh đã không còn ở bên cạnh.
Bây giờ nhớ lại, trước kia lúc cô dậy anh đã thức dậy lâu rồi, có lẽ là vì anh phải đi làm.
Nhưng ở nơi này, rời khỏi thành phố T rời khỏi công ty, tất cả mọi công việc chỉ có thể làm qua mạng, nếu không cần tự làm thì tất nhiên anh không cần sáng đi chiều về.
Tô Nhược Hân nhìn đôi mắt đang khép của người đàn ông, mỗi lần đối diện với hàng lông mi dài của anh cô đều khó nén được chửi thầm, là đàn ông mà lông mi lại dài hơn cả phụ nữ, đây là không cho phụ nữ đường sống à.
Dài vậy trông như cánh bướm có thể vỗ cánh bất cứ lúc nào.
Khiến ngón tay cô không khỏi rơi xuống lông mi anh, nếu không phải sợ nhổ một sợi sẽ đánh thức Hạ Thiên Tường thì cô đã bứt một sợi để ngắm ròi.
“Nghịch ngợm.’ Kết quả, đầu ngón tay vừa chạm xuống, tình hình bất ngờ thay đổi, Hạ Thiên Tường xoay người đè cô dưới thâm mình.
“Anh… Anh dậy rồi à?’ Tô Nhược Hân hoảng hốt, chẳng qua cô chỉ muốn thưởng thức lông mi của người đàn ông này một lúc, kết quả lại bị anh bắt ngay tại trận.
“ừ”
“Anh… Anh tránh ra, em… Em muốn dậy, em khát nước.” Tô Nhược Hân đẩy mấy cái, nhưng Hạ Thiên Tường trên người cô lại vững như núi, trong ánh mắt nhuốm ý cười nhạt.
“Khát nước có muốn uống sữa bò không? Anh đi rót.’ Hạ Thiên Tường thấp giọng hỏi.
“Không uống.” Chỉ cần Tô Nhược Hân nhớ đến chuyện hôm qua, cả người cô lại mềm nhữn.
Chuyện tối hôm qua giữa cô với Hạ Thiên Tường, là do vết sữa bò còn đọng lại trên khóe môi cô từ một cốc sữa…
“Thật sự không cần?” Hạ Thiên Tường hỏi lại lần nữa.
“Thật sự không cần.” Tô Nhược Hân cắn môi, nét mặt bối rối, cô cảm thấy nếu cô lại uống thêm một cốc sữa bò, cho dù bây giờ đã dậy thì có rời giường cũng sẽ bị níu lại…
Hạ Thiên Tường có thể lực và tinh lực nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, cô phục, cô cực kì bội phục.
“Ha ha.” Nhìn Tô Nhược Hân căng thẳng cực độ, Hạ Thiên Tường khẽ cười: “Được rồi, cho phép em dậy đấy.”
Tô Nhược Hân lập tức bật dậy, chạy vào toilet cách Hạ Thiên Tường xa hết mức có thể.
Kết quả, vừa rửa mặt xong ra đã bị Hạ Thiên Tường cản lại.
“Anh… Anh lại muốn làm gì?” Lúc này chỉ cần Tô Nhược Hân nhìn thấy Hạ Thiên Tường là nhịp tim lại vô thức đập nhanh hơn.
“Tết tóc, sau đấy ăn sáng.”
“Anh không chê phiền toái à?” Thật ra chiều hôm qua Hạ Thiên Tường đã tết cho Tô Nhược Hân một lần, thật sự rất tốn thời gian.
“Không chê.”
Sau đấy, Tô Nhược Hân bị ấn ngồi xuống ghế, cô lướt điện thoại xem tin tức, Hạ Thiên Tường tết tóc cho cô.
Không biết có phải vì hôm qua đã có kinh nghiệm rồi không, hôm nay tốc độ của Hạ Thiên Tường nhanh hơn, hai mươi phút đã tết xong. Vừa hay Tô Nhược Hân cũng lướt xong tin tức với drama, còn tiện tay nói với Dương Mỹ Lan mấy câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.