Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1242
Đông Tuyết
05/06/2024
Đầu tiên, điều này đã giải quyết vấn đề an toàn.
Về phần phân phát hàng hóa cũng rất chỉ tiết, trên tất cả các hàng hóa đều có nhãn giá, có thể căn cứ vào giá cả mà lựa chọn, làm như này sẽ không loạn.
Hạ Tam nhanh chóng soạn ra các quy tắc phân phát hàng hóa, in ra và truyền đi.
Toàn bộ quá trình chỉ làm xong trong mười phút.
Bởi vì chuyện truyền đi này đã trực tiếp bị lược bớt.
Tờ rơi anh ta in ra hoàn toàn không cần phát, chỉ cần đưa đến cổng khách sạn thì một truyền mười, mười truyền trăm, những người dân có mặt ở đây đã giúp anh ta truyền xong rồi.
Một giờ sau, trong thị trấn có hai hàng người dài đang xếp hàng, hai hàng dài đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối.
Thế nhưng thần kỳ là hàng tuy dài nhưng không hề hỗn loạn.
Không có người chen ngang cũng không có người chen lấn.
Bởi vì hậu quả của việc chen ngang và chen lấn là sẽ không được phát bất kỳ mặt hàng nào nữa.
Quy tắc in trên giấy trắng mực đen, không ai dám thử.
Bắt đầu phân phát rồi.
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân chỉ phân phát tượng trưng cho mười người đầu tiên, còn lại giao hết cho Hạ Tam và Hạ Tứ.
Cô vẫn cảm thấy công việc chính của mình là khám bệnh.
Việc để cô khám bệnh có ý nghĩa hơn nhiều so với phân phát những thứ hàng hóa này.
Với sự tham gia của Tô Nhược Hân và sự hỗ trợ của bác sĩ Trương và bác sĩ Lý, hàng dài người xếp hàng khám bệnh bên ngoài khách sạn đã được rút ngắn lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật hiện đại, nhờ có máy tính mà thời gian Tô Nhược Hân xem bệnh đã được rút ngắn hoàn toàn.
Trước cửa khách sạn ngày càng náo nhiệt, người ở bên phía siêu thị cũng càng ngày càng đông.
Tuy nhiên, vào lúc mười giờ tối, Hạ Thiên Tường đã ra lệnh ngừng tất cả các phân đoạn từ khám bệnh đến phát thuốc và phân phát hàng hóa.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều rất mệt mỏi, nếu bận rộn tiếp thì đến sáng sớm mất.
Vì vậy, Hạ Thiên Tường trực tiếp tuyên bố tạm dừng, ngày mai tiếp tục.
Kết quả, Tô Nhược Hân bị Hạ Thiên Tường bế vào phòng.
Gô cuộn tròn trong lòng Hạ Thiên Tường, uể oải chỉ muốn ngủ.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến Hạ Thiên Hương: “Thiên Tường, em muốn đi xem Thiên Hương.” Khi cô đi ra ngoài, Hạ Thiên Hương vẫn còn sốt, không biết lúc này đã hạ sốt chưa.
“Con bé hết sốt rồi.” Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân vào phòng, cô không được phép gặp Hạ Thiên Hương, cho dù là em gái ruột của anh cũng không được.
Hạ Thiên Tường bảo Hạ Thiên Hương đã hết sốt, đương nhiên là Tô Nhược Hân tin. .
Hạ sốt thì tốt rồi, hạ sốt được thì chứng tỏ thuật thôi miên của cô chỉ còn cách thôi miên thành công tất cả những ký ức mà Hạ Thiên Hương không muốn nhớ lại một khoảng cách ngắn nữa thôi.
Cô bị Hạ Thiên Tường bế vào phòng tắm, vẫn thô lỗ như ngày hôm qua.
Nhưng đối tượng thô lỗ không phải cô mà là quần áo trên người cô, trong nháy mắt chúng đã bị ném vào trong góc và được ngâm trong nước ấm.
Làn da giống như em bé bị đôi bàn tay to lớn sờ tới sờ lui.
Sờ đến toàn thân cô nóng bừng, nhuốm màu hồng phấn.
Về phần phân phát hàng hóa cũng rất chỉ tiết, trên tất cả các hàng hóa đều có nhãn giá, có thể căn cứ vào giá cả mà lựa chọn, làm như này sẽ không loạn.
Hạ Tam nhanh chóng soạn ra các quy tắc phân phát hàng hóa, in ra và truyền đi.
Toàn bộ quá trình chỉ làm xong trong mười phút.
Bởi vì chuyện truyền đi này đã trực tiếp bị lược bớt.
Tờ rơi anh ta in ra hoàn toàn không cần phát, chỉ cần đưa đến cổng khách sạn thì một truyền mười, mười truyền trăm, những người dân có mặt ở đây đã giúp anh ta truyền xong rồi.
Một giờ sau, trong thị trấn có hai hàng người dài đang xếp hàng, hai hàng dài đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối.
Thế nhưng thần kỳ là hàng tuy dài nhưng không hề hỗn loạn.
Không có người chen ngang cũng không có người chen lấn.
Bởi vì hậu quả của việc chen ngang và chen lấn là sẽ không được phát bất kỳ mặt hàng nào nữa.
Quy tắc in trên giấy trắng mực đen, không ai dám thử.
Bắt đầu phân phát rồi.
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân chỉ phân phát tượng trưng cho mười người đầu tiên, còn lại giao hết cho Hạ Tam và Hạ Tứ.
Cô vẫn cảm thấy công việc chính của mình là khám bệnh.
Việc để cô khám bệnh có ý nghĩa hơn nhiều so với phân phát những thứ hàng hóa này.
Với sự tham gia của Tô Nhược Hân và sự hỗ trợ của bác sĩ Trương và bác sĩ Lý, hàng dài người xếp hàng khám bệnh bên ngoài khách sạn đã được rút ngắn lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật hiện đại, nhờ có máy tính mà thời gian Tô Nhược Hân xem bệnh đã được rút ngắn hoàn toàn.
Trước cửa khách sạn ngày càng náo nhiệt, người ở bên phía siêu thị cũng càng ngày càng đông.
Tuy nhiên, vào lúc mười giờ tối, Hạ Thiên Tường đã ra lệnh ngừng tất cả các phân đoạn từ khám bệnh đến phát thuốc và phân phát hàng hóa.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều rất mệt mỏi, nếu bận rộn tiếp thì đến sáng sớm mất.
Vì vậy, Hạ Thiên Tường trực tiếp tuyên bố tạm dừng, ngày mai tiếp tục.
Kết quả, Tô Nhược Hân bị Hạ Thiên Tường bế vào phòng.
Gô cuộn tròn trong lòng Hạ Thiên Tường, uể oải chỉ muốn ngủ.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến Hạ Thiên Hương: “Thiên Tường, em muốn đi xem Thiên Hương.” Khi cô đi ra ngoài, Hạ Thiên Hương vẫn còn sốt, không biết lúc này đã hạ sốt chưa.
“Con bé hết sốt rồi.” Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân vào phòng, cô không được phép gặp Hạ Thiên Hương, cho dù là em gái ruột của anh cũng không được.
Hạ Thiên Tường bảo Hạ Thiên Hương đã hết sốt, đương nhiên là Tô Nhược Hân tin. .
Hạ sốt thì tốt rồi, hạ sốt được thì chứng tỏ thuật thôi miên của cô chỉ còn cách thôi miên thành công tất cả những ký ức mà Hạ Thiên Hương không muốn nhớ lại một khoảng cách ngắn nữa thôi.
Cô bị Hạ Thiên Tường bế vào phòng tắm, vẫn thô lỗ như ngày hôm qua.
Nhưng đối tượng thô lỗ không phải cô mà là quần áo trên người cô, trong nháy mắt chúng đã bị ném vào trong góc và được ngâm trong nước ấm.
Làn da giống như em bé bị đôi bàn tay to lớn sờ tới sờ lui.
Sờ đến toàn thân cô nóng bừng, nhuốm màu hồng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.