Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1243
Đông Tuyết
07/06/2024
Tô Nhược Hân đột nhiên phát hiện ra rằng cô đã miễn dịch với người đàn ông Hạ Thiên Tường này rồi, cô cảm thấy mọi thứ anh làm với cô đều là chuyện đương nhiên.
Sau khi sấy khô mái tóc dài, Tô Nhược Hân năm ủ rũ trên giường, như một con mèo lười chỉ muốn ngủ.
Mãi cho đến khi cảm thấy mắt cá chân đau nhói, Tô Nhược Hân mới đột nhiên tỉnh lại: ‘Hạ Thiên Tường, anh làm gì vậy?”
“Xoa bóp, bôi thuốc.” Bàn tay Hạ Thiên Tường đang xoa bóp và tiếp theo là bôi thuốc.
Tô Nhược Hân nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy người đàn ông đang nắm bàn chân trắng nõn của cô và cẩn thận kiểm tra mắt cá chân.
Ánh mắt đó khiến cô chợt nhớ đến một chuyện, khi bị cướp giết từ Mộc Phong Thố trở về, ở trên núi cô đã bị bong gân. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cô đã về thẳng khách sạn, từ đó đến giờ, cô vẫn luôn bận rộn mà gần như quên mất chuyện bong gân này rồi.
Thế nhưng, Hạ Thiên Tường không hề quên chút nào.
“Hạ Thiên Tường, anh… Em là bác sĩ, em sẽ tự làm…” Nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông đang nắm nhẹ lấy bàn chân cô, cảm giác gần gũi nói không lên lời ấy khiến cô rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
“Để anh làm.” Hạ Thiên Tường cầm thuốc mỡ, vừa bôi lên mắt cá chân hơi sưng đỏ của Tô Nhược Hân, vừa xoa bóp để thuốc thấm vào vết thương nhanh hơn.
Động tác của anh nhẹ nhàng dịu dàng, không nhanh không chậm, Tô Nhược Hân thấy vậy thì không hiểu sao lại nhớ tới dáng vẻ lần đầu vì cô mà nướng thịt của anh.
Cho dù là lần đầu tiên, anh vẫn có thể làm rất tốt.
Hạ Thiên Tường luôn có thể làm cô kinh ngạc.
Kinh ngạc không thể tưởng được.
Nhìn sườn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, Tô Nhược Hân chỉ thấy ấm lòng, vết bong gân mà bản thân cô không để tâm lại được anh nghiêm túc để ý đến vậy.
Trên thực tế, cô bận đến mức quên mình bị bong gân.
Nếu cô nhớ tới sớm hơn thì đã không cần xoa bóp bôi thuốc, mà chỉ cần dùng phương pháp cửu kinh bát mạch, vết thương nhẹ này sẽ nhanh chóng lành lại.
Chỉ là lần này cô cũng không cần dùng phương pháp cửu kinh bát mạch nữa, Hạ Thiên Tường xoa bóp như vậy nên đã gần khỏi hẳn rồi.
Dù sao thì nó vốn cũng không nghiêm trọng.
Cô nằm trên gối, nhìn đôi bàn tay to lớn của anh đang nắm bàn chân mình, như thể nó là bảo vật quý hiếm của anh.
Còn vẻ mặt nghiêm túc chăm chú của anh nữa, nó khiến cô không nhịn được gọi khẽ: “Hạ Thiên Tường…”
“Ừ?” Hạ Thiên Tường tiếp tục xoa mắt cá chân của Tô Nhược Hân, là do anh sơ suất mới khiến cô bị thương.
“Thiên Tường… Tô Nhược Hân thử giảm đi một từ, dường như càng êm tai hơn.
“Ừ?” Đôi con ngươi củaHạ Thiên Tường dần tối sầm lại, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng mềm mại của cô gái nhỏ, rất êm tai.
“Tường…”
Cô vừa khế gọi từ này, giây tiếp theo, lọ thuốc mỡ trong tay Hạ Thiên Tường đã bị anh ném thẳng xuống giường.
Anh vội rút chiếc khăn ướt trên tủ đầu giường lau †ay, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân lên, nhanh chóng tiến công chiếm đóng tới cái miệng nhỏ nhắn của cô…
Sau khi sấy khô mái tóc dài, Tô Nhược Hân năm ủ rũ trên giường, như một con mèo lười chỉ muốn ngủ.
Mãi cho đến khi cảm thấy mắt cá chân đau nhói, Tô Nhược Hân mới đột nhiên tỉnh lại: ‘Hạ Thiên Tường, anh làm gì vậy?”
“Xoa bóp, bôi thuốc.” Bàn tay Hạ Thiên Tường đang xoa bóp và tiếp theo là bôi thuốc.
Tô Nhược Hân nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy người đàn ông đang nắm bàn chân trắng nõn của cô và cẩn thận kiểm tra mắt cá chân.
Ánh mắt đó khiến cô chợt nhớ đến một chuyện, khi bị cướp giết từ Mộc Phong Thố trở về, ở trên núi cô đã bị bong gân. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cô đã về thẳng khách sạn, từ đó đến giờ, cô vẫn luôn bận rộn mà gần như quên mất chuyện bong gân này rồi.
Thế nhưng, Hạ Thiên Tường không hề quên chút nào.
“Hạ Thiên Tường, anh… Em là bác sĩ, em sẽ tự làm…” Nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông đang nắm nhẹ lấy bàn chân cô, cảm giác gần gũi nói không lên lời ấy khiến cô rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
“Để anh làm.” Hạ Thiên Tường cầm thuốc mỡ, vừa bôi lên mắt cá chân hơi sưng đỏ của Tô Nhược Hân, vừa xoa bóp để thuốc thấm vào vết thương nhanh hơn.
Động tác của anh nhẹ nhàng dịu dàng, không nhanh không chậm, Tô Nhược Hân thấy vậy thì không hiểu sao lại nhớ tới dáng vẻ lần đầu vì cô mà nướng thịt của anh.
Cho dù là lần đầu tiên, anh vẫn có thể làm rất tốt.
Hạ Thiên Tường luôn có thể làm cô kinh ngạc.
Kinh ngạc không thể tưởng được.
Nhìn sườn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, Tô Nhược Hân chỉ thấy ấm lòng, vết bong gân mà bản thân cô không để tâm lại được anh nghiêm túc để ý đến vậy.
Trên thực tế, cô bận đến mức quên mình bị bong gân.
Nếu cô nhớ tới sớm hơn thì đã không cần xoa bóp bôi thuốc, mà chỉ cần dùng phương pháp cửu kinh bát mạch, vết thương nhẹ này sẽ nhanh chóng lành lại.
Chỉ là lần này cô cũng không cần dùng phương pháp cửu kinh bát mạch nữa, Hạ Thiên Tường xoa bóp như vậy nên đã gần khỏi hẳn rồi.
Dù sao thì nó vốn cũng không nghiêm trọng.
Cô nằm trên gối, nhìn đôi bàn tay to lớn của anh đang nắm bàn chân mình, như thể nó là bảo vật quý hiếm của anh.
Còn vẻ mặt nghiêm túc chăm chú của anh nữa, nó khiến cô không nhịn được gọi khẽ: “Hạ Thiên Tường…”
“Ừ?” Hạ Thiên Tường tiếp tục xoa mắt cá chân của Tô Nhược Hân, là do anh sơ suất mới khiến cô bị thương.
“Thiên Tường… Tô Nhược Hân thử giảm đi một từ, dường như càng êm tai hơn.
“Ừ?” Đôi con ngươi củaHạ Thiên Tường dần tối sầm lại, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng mềm mại của cô gái nhỏ, rất êm tai.
“Tường…”
Cô vừa khế gọi từ này, giây tiếp theo, lọ thuốc mỡ trong tay Hạ Thiên Tường đã bị anh ném thẳng xuống giường.
Anh vội rút chiếc khăn ướt trên tủ đầu giường lau †ay, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân lên, nhanh chóng tiến công chiếm đóng tới cái miệng nhỏ nhắn của cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.