Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 1306
Đông Tuyết
06/07/2024
Việc Sam tỉnh dậy thật là không thể tin nổi, bọn họ không tin.
Dẫu sao cô bé đã bị tuyên bố là đã chết từ lâu.
Còn là từ vài ngày trước.
Sao có thể nói sống lại là sống lại, rợn hết cả người.
Thế nhưng bọn họ thực sự đã nghe thấy tiếng hét của mẹ Sam.
Nhưng khi họ nhìn cô bé nằm trên phản, ánh mắt lại rất chăm chú.
Cô bé trên phản động đậy.
Thứ đầu tiên chuyển động là ánh mắt.
Đảo quanh nhìn mọi thứ trước mắt mình.
Gô bé không biết là đang ở đâu, cũng không biết giờ phút này đang xảy ra chuyện gì, mà mình là nhân vật chính.
“Mẹ ơi.” Đôi mắt to của cô bé cuối cùng cũng nhìn thấy mẹ, phấn khích kêu lên, tuy rằng giọng nói nhỏ bé yếu ớt, nhưng cũng đủ để những người đang kinh ngạc xung quanh nghe thấy rõ ràng.
Một tiếng này phát ra, hiện trường đột nhiên yên tĩnh.
Lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của mọi người đều bị Sam thu hút.
Tất cả đều nhìn về phía đứa trẻ.
Đứa trẻ thực sự đã tỉnh.
Giờ phút này, cô bé không chỉ nói chuyện, mà còn động đậy.
Thấy Sam muốn cử động, Tô Nhược Hân chợt nhận ra kim bạc trên người cô bé vẫn chưa được rút ra: “Mẹ Sam, mau giữ cô bé lại, đừng để cô bé nhúc nhích, đợi tôi rút kim ra rồi mới được cử động.”
Tô Nhược Hân vội nói, Hạ Thiên Tường liền phối hợp ôm cô đi về phía Sam.
Từng bước một, trực tiếp phớt lờ những người khi này còn nhìn anh và Tô Nhược Hân như hổ đói rình mồi.
Hạ Thiên Tường thả Tô Nhược Hân xuống.
Tô Nhược Hân đã cúi xuống không nổi mà đứng cũng không vững, chỉ đành ngồi xuống một góc phản.
Sau đó dịu dàng nhìn Sam đang tủi thân vì bị giữ chặt, nở nụ cười ấm áp: “Chị là Tô Nhược Hân, là chị gái, bây giờ chị sẽ rút kim cho em, rút xong thì em có thể thoải mái động đậy, muốn làm gì thì làm, nhé?”
Sam chớp chớp mắt, giống như đang suy nghĩ lời cô nói, sau đó gật đầu thật mạnh: “Chị mau rút đi, em đói rồi, em muốn ăn.”
“Được, chị rút ngay đây.” Tô Nhược Hân xắn ống tay áo dài quá mức lên, bắt đầu chuẩn bị rút kim.
Tỉnh lại rồi, lúc này Sam mới có thời gian nhìn cơ thể mình, nhưng chỉ thấy những kim châm trên da: “Ơ, sao chị chích cho em mà em không thấy đau chút nào thế? Trước kia mẹ chích cho em đau lắm.”
“Của chị là châm cứu, khác với loại kim em được chích trước kia.” Tô Nhược Hân cười, tay cô thoăn thoắt, hết cây kim này đến cây kim khác, nhanh chóng rút hết kim ra.
Chớp mắt, một nửa số kim bạc đã được rút ra.
Như cảm giác được những chiếc kim bạc đang rút ra khỏi cơ thể mình, Sam chớp mắt: “Kim của chị chích vui thật đấy.”
Tô Nhược Hân ngừng rút kim, nghiêm mặt nói: “Đây không phải đồ chơi, em không được nghịch, Sam phải nghe lời, sau này em không được thử đâm kim như thế này.”
Tô Nhược Hân dùng giọng điệu cảnh cáo.
Dẫu sao cô bé đã bị tuyên bố là đã chết từ lâu.
Còn là từ vài ngày trước.
Sao có thể nói sống lại là sống lại, rợn hết cả người.
Thế nhưng bọn họ thực sự đã nghe thấy tiếng hét của mẹ Sam.
Nhưng khi họ nhìn cô bé nằm trên phản, ánh mắt lại rất chăm chú.
Cô bé trên phản động đậy.
Thứ đầu tiên chuyển động là ánh mắt.
Đảo quanh nhìn mọi thứ trước mắt mình.
Gô bé không biết là đang ở đâu, cũng không biết giờ phút này đang xảy ra chuyện gì, mà mình là nhân vật chính.
“Mẹ ơi.” Đôi mắt to của cô bé cuối cùng cũng nhìn thấy mẹ, phấn khích kêu lên, tuy rằng giọng nói nhỏ bé yếu ớt, nhưng cũng đủ để những người đang kinh ngạc xung quanh nghe thấy rõ ràng.
Một tiếng này phát ra, hiện trường đột nhiên yên tĩnh.
Lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của mọi người đều bị Sam thu hút.
Tất cả đều nhìn về phía đứa trẻ.
Đứa trẻ thực sự đã tỉnh.
Giờ phút này, cô bé không chỉ nói chuyện, mà còn động đậy.
Thấy Sam muốn cử động, Tô Nhược Hân chợt nhận ra kim bạc trên người cô bé vẫn chưa được rút ra: “Mẹ Sam, mau giữ cô bé lại, đừng để cô bé nhúc nhích, đợi tôi rút kim ra rồi mới được cử động.”
Tô Nhược Hân vội nói, Hạ Thiên Tường liền phối hợp ôm cô đi về phía Sam.
Từng bước một, trực tiếp phớt lờ những người khi này còn nhìn anh và Tô Nhược Hân như hổ đói rình mồi.
Hạ Thiên Tường thả Tô Nhược Hân xuống.
Tô Nhược Hân đã cúi xuống không nổi mà đứng cũng không vững, chỉ đành ngồi xuống một góc phản.
Sau đó dịu dàng nhìn Sam đang tủi thân vì bị giữ chặt, nở nụ cười ấm áp: “Chị là Tô Nhược Hân, là chị gái, bây giờ chị sẽ rút kim cho em, rút xong thì em có thể thoải mái động đậy, muốn làm gì thì làm, nhé?”
Sam chớp chớp mắt, giống như đang suy nghĩ lời cô nói, sau đó gật đầu thật mạnh: “Chị mau rút đi, em đói rồi, em muốn ăn.”
“Được, chị rút ngay đây.” Tô Nhược Hân xắn ống tay áo dài quá mức lên, bắt đầu chuẩn bị rút kim.
Tỉnh lại rồi, lúc này Sam mới có thời gian nhìn cơ thể mình, nhưng chỉ thấy những kim châm trên da: “Ơ, sao chị chích cho em mà em không thấy đau chút nào thế? Trước kia mẹ chích cho em đau lắm.”
“Của chị là châm cứu, khác với loại kim em được chích trước kia.” Tô Nhược Hân cười, tay cô thoăn thoắt, hết cây kim này đến cây kim khác, nhanh chóng rút hết kim ra.
Chớp mắt, một nửa số kim bạc đã được rút ra.
Như cảm giác được những chiếc kim bạc đang rút ra khỏi cơ thể mình, Sam chớp mắt: “Kim của chị chích vui thật đấy.”
Tô Nhược Hân ngừng rút kim, nghiêm mặt nói: “Đây không phải đồ chơi, em không được nghịch, Sam phải nghe lời, sau này em không được thử đâm kim như thế này.”
Tô Nhược Hân dùng giọng điệu cảnh cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.