Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 117: Sẽ bắt cóc cháu
Đông Tuyết
09/10/2022
Thế là, hai lớn một nhỏ bắt đầu tổng vệ sinh căn hộ.
Lau sàn nhà, lau bàn ghế, bởi vì không có đồ trang trí gì, chỉ có đồ dùng trong nhà, cho nên nửa tiếng là cả căn nhà đều được lau chùi sạch sẽ.
Nhưng mà, nhìn thì là ba người làm việc, nhưng thật ra gần như toàn bộ đều là một mình Tô Nhược Hân quét dọn.
Vốn dĩ phân công Hạ Thiên Tường lau sàn nhà, Tô Nhược Hân lau mấy thứ như bàn ghế bệ cửa sổ, kết quả, cậu Hạ lau nhà nhưng không vắt kỹ chổi lau nhà, khiến cho sàn nhà dính đầy nước, càng lau càng ướt.
Còn khiến Chúc Hứa suýt nữa ngã nhào.
Thế là, Tô Nhược Hân đang lau chùi đồ dùng trong nhà vội vàng giành lấy công việc này.
Hạ Thiên Tường cũng vui vẻ lười biếng, ngồi chơi với Chúc Hứa.
Thi thoảng liếc nhìn Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa, một lớn một nhỏ đã từ có lòng thù địch lẫn nhau lúc đầu đến hòa thuận thân thiện với nhau bây giờ.
“Ting toong”, chuông cửa vang lên.
Tô Nhược Hân đang cầm khăn lau bàn ăn: “Hạ Thiên Tường, anh đi mở cửa.”
Hẳn là nhân viên giao thức ăn, rất đúng lúc.
Hạ Thiên Tường bế Chúc Hứa ra cửa, trước tiên xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Khi nhìn thấy người bên ngoài, mặt anh đen lại.
Dứt khoát giơ tay rút nguồn điện chuông cửa, Hạ Thiên Tường bế Chúc Hứa ngồi lên ghế sofa, không hề mở cửa.
“Hạ Thiên Tường, ai vậy? Sao anh không mở cửa? Người ta giao thức ăn đến rất vất vả, anh mau mở cửa.”
“Dì nhỏ, là ông và bà, còn có anh trai giao thức ăn và giao đồ chuyển phát nhanh.” Hạ Thiên Tường không nói chuyện, Chúc Hứa cười khanh khách nói ra.
“Ông và bà gì cơ?” Tô Nhược Hân không hiểu đặt khăn lau sang một bên, đứng dậy đi đến trước cửa, mở mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên là “ông” và “bà” như lời Chúc Hứa nói.
Mà lúc này mới phát hiện chuông cửa đã bị Hạ Thiên Tường rút nguồn điện.
Nhưng điều này cũng ảnh hưởng đến nhiệt tình muốn vào của người bên ngoài.
Hẳn là Tăng Hiểu Khê ấn liên tục mấy lần không thấy có phản ứng, cho nên dùng tay gõ cửa.
Tô Nhược Hân đành phải mở ra: “Dì Tăng, sao dì lại đến đây?”
“Dì… dì đến tặng đồ chơi cho Chúc Hứa.” Tăng Hiểu Khê chỉ nhân viên chuyển phát nhanh hỏa tốc đang xách một túi đồ chơi bên ngoài, nói ra.
Không ngờ bà ta vừa nói xong đã bị Hạ Thiên Tường phá hỏng: “Bà Cận, những đồ chơi đó là tôi đặt.”
Tăng Hiểu Khê lúng túng nặn ra một nụ cười: “Khụ khụ, tôi cũng đặt mua, tưởng là đồ mình đặt giao đến rồi, nếu không phải chuyển phát nhanh này, vậy cái tiếp theo chính là tôi đặt.”
“Dì Tăng, dì vào đi.” Tô Nhược Hân mời Tăng Hiểu Khê vào, lại nhìn Lương Viễn ở bên ngoài: “Bác Lương, sao bác cũng đến?”
“Nhóc con, căn hộ này là Hạ Thiên Tường mới mua bốn mươi phút trước, bác rất lo lắng cơ sở vệ sinh và an toàn nơi này, hay là cháu đến căn hộ của bác đi.”
Tô Nhược Hân chợt xoay người: “Hạ Thiên Tường, căn hộ này là anh mới mua?” Thảo nào cô vừa vào đã cảm thấy phong cách trang trí nơi này không hề giống với nơi ở lúc trước của anh, nhất là ghế sofa và rèm cửa sổ, trông vẻ còn lâu mới giống những loại cao cấp Hạ Thiên Tường thường dùng.
Nhưng mà cô lại thích sự giản dị của nơi này hơn, dù sao ở cũng không thấy áp lực.
Bây giờ mới biết, thì ra từ đầu đến cuối cô đều bị Hạ Thiên Tường lừa gạt.
Anh được lắm, một lời không hợp liền mua luôn một căn hộ.
“Chủ tịch Lương, ông rảnh lắm phải không?” Hạ Thiên Tường sầm mặt đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lương Viễn, vốn cho rằng có thể che giấu Tô Nhược Hân, kết quả chưa được một tiếng đã bị Lương Viễn vạch trần.
“Gặp chuyện của nhóc con, tôi luôn luôn rảnh rỗi.” Lương Viễn lại chẳng quan tâm, vui vẻ đi về phía Hạ Thiên Tường, ngồi xuống sofa đối diện anh.
Thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, nhớ tới Hạ Thiên Tường và Lương Viễn luôn luôn không hợp, Tô Nhược Hân vội vàng nhận hộp cơm của nhân viên giao thức ăn: “Hạ Thiên Tường, phụ tôi một tay, tôi đói rồi.”
“Hứa Hứa cũng đói.” Nhìn hộp cơm, Chúc Hứa xoa xoa bụng nhỏ, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, trưng ra dáng vẻ cậu bé cũng đói lắm rồi.
“Hứa Hứa đến bên ông, ông có bánh kẹo cho cháu.”
“Không cần, mẹ nói rồi, không thể ăn bánh kẹo của người xa lạ, sẽ bắt cóc cháu.”
“Không phải cháu gọi ông là ông sao, ông không phải người xa lạ.” Lương Viễn yêu ai yêu cả đường đi lối về, bởi vì Tô Nhược Hân nên chọc cười Chúc Hứa.
Còn tưởng rằng sẽ chán ghét cậu bé, không ngờ cậu nhóc này cũng rất thú vị.
“Gọi ông là bởi vì lễ phép, cũng không thể gọi ông là chú được.” Chúc Hứa nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Ông già như vậy rồi, vẫn nên gọi là ông mới đúng.”
“Hứa Hứa, gọi ông không đúng, gọi cụ mới đúng.” Phát hiện Lương Viễn bị một cậu bé nói cho không trả lời được, lúc này Hạ Thiên Tường càng nhìn Chúc Hứa càng thấy thuận mắt.
Thái độ thù địch đối với Chúc Hứa lúc đầu đã sớm biến mất không còn chút nào.
“Cụ cũng được.” Vừa nãy Chúc Hứa đã nhìn thấy nhân viên giao hàng mang đồ chơi đến, rất nhiều rất nhiều.
Hơn nữa còn nghe thấy Hạ Thiên Tường nói là mua cho cậu bé, cộng thêm Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường mang lại cho cậu bé cảm giác thân thiết, vì vậy lúc này cậu bé vô điều kiện đứng về phía Hạ Thiên Tường.
Lương Viễn cảm thấy mình chỉ đến chậm một bước mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, dường như rút ngắn quan hệ với cậu nhóc này khá là khó khăn.
Nhưng ông ta cũng không nản lòng: “Hứa Hứa, trang trí trong căn hộ này chẳng ra sao cả, hay là cháu và chị Tô đến căn hộ lớn của ông ở, được không?”
“Cụ, cụ gọi sai rồi, đó là dì nhỏ không phải chị Tô, nếu không chú Hạ nghe thấy sẽ không vui vẻ.” Chúc Hứa nghe xong, trịnh trọng trang nghiêm uốn nắn lại lời của Lương Viễn.
“Phụt” một tiếng, Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng, cậu nhóc này cũng rất tinh ranh, xem ra sau này cô nói gì với Hạ Thiên Tường cũng phải lén nói sau lưng cậu nhóc này.
Không thể nói ở trước mặt cậu bé nữa.
“Dì nhỏ cười cái gì?” Nhóc tinh ranh Chúc Hứa nhìn Tô Nhược Hân.
“Đến ăn cơm, ngoan, đừng để đói bụng.” Buổi sáng vừa dậy đã phải xử lý chuyện của Chúc Yên, cô vẫn chưa ăn bữa sáng, nghĩ lại có lẽ Chúc Hứa cũng chưa ăn gì.
Dù sao, Chúc Yên chết rồi, căn phòng thuê kia lập tức loạn lên, chắc chắn Chúc Cương không có tâm trạng chăm sóc việc ăn uống của Chúc Hứa.
Chúc Hứa vừa nghe thấy ăn cơm, đôi chân ngắn lập tức chạy đến trước bàn ăn, sau đó ngốc nghếch bò lên ghế dựa cạnh bàn ăn: “Dì nhỏ, chú Hạ, có thể ăn rồi chứ?”
Tăng Hiểu Khê thấy Chúc Hứa thân thiết với Hạ Thiên Tường nhưng không để ý đến Lương Viễn, cho nên nhìn Lương Viễn nói: “Ngài Lương, nơi này không chào đón ông, ông không phát hiện ra sao?”
“Hình như cũng không chào đón bà, từ khi bà vào đến giờ, nhóc con và Tiểu Hứa cũng không nói với bà câu nào.” Lương Viễn chẳng quan tâm, nhưng câu nói này lại khiến Tăng Hiểu Khê không trả lời được.
Tô Nhược Hân le lưỡi một cái, lần đầu tiên phát hiện hóa ra các ông lớn bà lớn ở với nhau thế này: “Bác Lương, dì Tăng, muốn ăn cơm cùng không?”
Sở dĩ cô nói như vậy, tất nhiên là xoa dịu tình trạng giương cung bạt kiếm giữa hai người, đồng thời cũng là lễ phép cần có.
Cho nên, dù hỏi vậy nhưng cũng không phải thật sự muốn mời hai người bọn họ ăn cùng.
Mặc dù đồ ăn Hạ Thiên Tường gọi đủ cho năm người ăn, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Hạ Thiên Tường và Lương Viễn, cô không muốn tự tìm phiền toái đâu.
Lau sàn nhà, lau bàn ghế, bởi vì không có đồ trang trí gì, chỉ có đồ dùng trong nhà, cho nên nửa tiếng là cả căn nhà đều được lau chùi sạch sẽ.
Nhưng mà, nhìn thì là ba người làm việc, nhưng thật ra gần như toàn bộ đều là một mình Tô Nhược Hân quét dọn.
Vốn dĩ phân công Hạ Thiên Tường lau sàn nhà, Tô Nhược Hân lau mấy thứ như bàn ghế bệ cửa sổ, kết quả, cậu Hạ lau nhà nhưng không vắt kỹ chổi lau nhà, khiến cho sàn nhà dính đầy nước, càng lau càng ướt.
Còn khiến Chúc Hứa suýt nữa ngã nhào.
Thế là, Tô Nhược Hân đang lau chùi đồ dùng trong nhà vội vàng giành lấy công việc này.
Hạ Thiên Tường cũng vui vẻ lười biếng, ngồi chơi với Chúc Hứa.
Thi thoảng liếc nhìn Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa, một lớn một nhỏ đã từ có lòng thù địch lẫn nhau lúc đầu đến hòa thuận thân thiện với nhau bây giờ.
“Ting toong”, chuông cửa vang lên.
Tô Nhược Hân đang cầm khăn lau bàn ăn: “Hạ Thiên Tường, anh đi mở cửa.”
Hẳn là nhân viên giao thức ăn, rất đúng lúc.
Hạ Thiên Tường bế Chúc Hứa ra cửa, trước tiên xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Khi nhìn thấy người bên ngoài, mặt anh đen lại.
Dứt khoát giơ tay rút nguồn điện chuông cửa, Hạ Thiên Tường bế Chúc Hứa ngồi lên ghế sofa, không hề mở cửa.
“Hạ Thiên Tường, ai vậy? Sao anh không mở cửa? Người ta giao thức ăn đến rất vất vả, anh mau mở cửa.”
“Dì nhỏ, là ông và bà, còn có anh trai giao thức ăn và giao đồ chuyển phát nhanh.” Hạ Thiên Tường không nói chuyện, Chúc Hứa cười khanh khách nói ra.
“Ông và bà gì cơ?” Tô Nhược Hân không hiểu đặt khăn lau sang một bên, đứng dậy đi đến trước cửa, mở mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên là “ông” và “bà” như lời Chúc Hứa nói.
Mà lúc này mới phát hiện chuông cửa đã bị Hạ Thiên Tường rút nguồn điện.
Nhưng điều này cũng ảnh hưởng đến nhiệt tình muốn vào của người bên ngoài.
Hẳn là Tăng Hiểu Khê ấn liên tục mấy lần không thấy có phản ứng, cho nên dùng tay gõ cửa.
Tô Nhược Hân đành phải mở ra: “Dì Tăng, sao dì lại đến đây?”
“Dì… dì đến tặng đồ chơi cho Chúc Hứa.” Tăng Hiểu Khê chỉ nhân viên chuyển phát nhanh hỏa tốc đang xách một túi đồ chơi bên ngoài, nói ra.
Không ngờ bà ta vừa nói xong đã bị Hạ Thiên Tường phá hỏng: “Bà Cận, những đồ chơi đó là tôi đặt.”
Tăng Hiểu Khê lúng túng nặn ra một nụ cười: “Khụ khụ, tôi cũng đặt mua, tưởng là đồ mình đặt giao đến rồi, nếu không phải chuyển phát nhanh này, vậy cái tiếp theo chính là tôi đặt.”
“Dì Tăng, dì vào đi.” Tô Nhược Hân mời Tăng Hiểu Khê vào, lại nhìn Lương Viễn ở bên ngoài: “Bác Lương, sao bác cũng đến?”
“Nhóc con, căn hộ này là Hạ Thiên Tường mới mua bốn mươi phút trước, bác rất lo lắng cơ sở vệ sinh và an toàn nơi này, hay là cháu đến căn hộ của bác đi.”
Tô Nhược Hân chợt xoay người: “Hạ Thiên Tường, căn hộ này là anh mới mua?” Thảo nào cô vừa vào đã cảm thấy phong cách trang trí nơi này không hề giống với nơi ở lúc trước của anh, nhất là ghế sofa và rèm cửa sổ, trông vẻ còn lâu mới giống những loại cao cấp Hạ Thiên Tường thường dùng.
Nhưng mà cô lại thích sự giản dị của nơi này hơn, dù sao ở cũng không thấy áp lực.
Bây giờ mới biết, thì ra từ đầu đến cuối cô đều bị Hạ Thiên Tường lừa gạt.
Anh được lắm, một lời không hợp liền mua luôn một căn hộ.
“Chủ tịch Lương, ông rảnh lắm phải không?” Hạ Thiên Tường sầm mặt đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lương Viễn, vốn cho rằng có thể che giấu Tô Nhược Hân, kết quả chưa được một tiếng đã bị Lương Viễn vạch trần.
“Gặp chuyện của nhóc con, tôi luôn luôn rảnh rỗi.” Lương Viễn lại chẳng quan tâm, vui vẻ đi về phía Hạ Thiên Tường, ngồi xuống sofa đối diện anh.
Thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, nhớ tới Hạ Thiên Tường và Lương Viễn luôn luôn không hợp, Tô Nhược Hân vội vàng nhận hộp cơm của nhân viên giao thức ăn: “Hạ Thiên Tường, phụ tôi một tay, tôi đói rồi.”
“Hứa Hứa cũng đói.” Nhìn hộp cơm, Chúc Hứa xoa xoa bụng nhỏ, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, trưng ra dáng vẻ cậu bé cũng đói lắm rồi.
“Hứa Hứa đến bên ông, ông có bánh kẹo cho cháu.”
“Không cần, mẹ nói rồi, không thể ăn bánh kẹo của người xa lạ, sẽ bắt cóc cháu.”
“Không phải cháu gọi ông là ông sao, ông không phải người xa lạ.” Lương Viễn yêu ai yêu cả đường đi lối về, bởi vì Tô Nhược Hân nên chọc cười Chúc Hứa.
Còn tưởng rằng sẽ chán ghét cậu bé, không ngờ cậu nhóc này cũng rất thú vị.
“Gọi ông là bởi vì lễ phép, cũng không thể gọi ông là chú được.” Chúc Hứa nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Ông già như vậy rồi, vẫn nên gọi là ông mới đúng.”
“Hứa Hứa, gọi ông không đúng, gọi cụ mới đúng.” Phát hiện Lương Viễn bị một cậu bé nói cho không trả lời được, lúc này Hạ Thiên Tường càng nhìn Chúc Hứa càng thấy thuận mắt.
Thái độ thù địch đối với Chúc Hứa lúc đầu đã sớm biến mất không còn chút nào.
“Cụ cũng được.” Vừa nãy Chúc Hứa đã nhìn thấy nhân viên giao hàng mang đồ chơi đến, rất nhiều rất nhiều.
Hơn nữa còn nghe thấy Hạ Thiên Tường nói là mua cho cậu bé, cộng thêm Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường mang lại cho cậu bé cảm giác thân thiết, vì vậy lúc này cậu bé vô điều kiện đứng về phía Hạ Thiên Tường.
Lương Viễn cảm thấy mình chỉ đến chậm một bước mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, dường như rút ngắn quan hệ với cậu nhóc này khá là khó khăn.
Nhưng ông ta cũng không nản lòng: “Hứa Hứa, trang trí trong căn hộ này chẳng ra sao cả, hay là cháu và chị Tô đến căn hộ lớn của ông ở, được không?”
“Cụ, cụ gọi sai rồi, đó là dì nhỏ không phải chị Tô, nếu không chú Hạ nghe thấy sẽ không vui vẻ.” Chúc Hứa nghe xong, trịnh trọng trang nghiêm uốn nắn lại lời của Lương Viễn.
“Phụt” một tiếng, Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng, cậu nhóc này cũng rất tinh ranh, xem ra sau này cô nói gì với Hạ Thiên Tường cũng phải lén nói sau lưng cậu nhóc này.
Không thể nói ở trước mặt cậu bé nữa.
“Dì nhỏ cười cái gì?” Nhóc tinh ranh Chúc Hứa nhìn Tô Nhược Hân.
“Đến ăn cơm, ngoan, đừng để đói bụng.” Buổi sáng vừa dậy đã phải xử lý chuyện của Chúc Yên, cô vẫn chưa ăn bữa sáng, nghĩ lại có lẽ Chúc Hứa cũng chưa ăn gì.
Dù sao, Chúc Yên chết rồi, căn phòng thuê kia lập tức loạn lên, chắc chắn Chúc Cương không có tâm trạng chăm sóc việc ăn uống của Chúc Hứa.
Chúc Hứa vừa nghe thấy ăn cơm, đôi chân ngắn lập tức chạy đến trước bàn ăn, sau đó ngốc nghếch bò lên ghế dựa cạnh bàn ăn: “Dì nhỏ, chú Hạ, có thể ăn rồi chứ?”
Tăng Hiểu Khê thấy Chúc Hứa thân thiết với Hạ Thiên Tường nhưng không để ý đến Lương Viễn, cho nên nhìn Lương Viễn nói: “Ngài Lương, nơi này không chào đón ông, ông không phát hiện ra sao?”
“Hình như cũng không chào đón bà, từ khi bà vào đến giờ, nhóc con và Tiểu Hứa cũng không nói với bà câu nào.” Lương Viễn chẳng quan tâm, nhưng câu nói này lại khiến Tăng Hiểu Khê không trả lời được.
Tô Nhược Hân le lưỡi một cái, lần đầu tiên phát hiện hóa ra các ông lớn bà lớn ở với nhau thế này: “Bác Lương, dì Tăng, muốn ăn cơm cùng không?”
Sở dĩ cô nói như vậy, tất nhiên là xoa dịu tình trạng giương cung bạt kiếm giữa hai người, đồng thời cũng là lễ phép cần có.
Cho nên, dù hỏi vậy nhưng cũng không phải thật sự muốn mời hai người bọn họ ăn cùng.
Mặc dù đồ ăn Hạ Thiên Tường gọi đủ cho năm người ăn, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Hạ Thiên Tường và Lương Viễn, cô không muốn tự tìm phiền toái đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.