Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 116: Thống nhất

Đông Tuyết

09/10/2022

Cũng may, khi phát hiện căn hộ hoàn toàn mới, khuôn mặt đẹp trai cuối cùng cũng dễ nhìn hơn nhiều.

Còn tạm được.

Nhưng so với khu biệt thự lưng chừng núi của anh thì đúng là nhà nhỏ gặp nhà lớn, không so được.

Quá nhỏ.

Hạ Thiên Tường cảm thấy hơi thiệt thòi cho Tô Nhược Hân.

Nhưng đi từ bệnh viện đến đây mất nửa tiếng, Phương Tấn có thể tìm được căn hộ lắp đặt thiết bị hoàn toàn mới thế này đã coi như hoàn thành nhiệm vụ anh giao rồi.

“Thế nào? Hài lòng chứ?”

Tô Nhược Hân đặt Chúc Hứa xuống, liếc nhìn đánh giá xung quanh: “Ồ, phong cách lắp đặt đồ đạc ở đây không giống anh chút nào.”

“Chỗ nào không giống?”

“Anh xem cái ghế sofa này đi, vừa nhìn đã thấy không giống rồi, trong nhà anh đều là da thật, đây là vải gia công.”

“Em không thích vải gia công? Thay!”

“Đừng, tôi thích vải gia công, ngồi lên thoải mái, da thật lành lạnh, nhất là mùa đông, thật sự không thoải mái bằng vải gia công.”

Hạ Thiên Tường gật đầu, nhớ kỹ điều này, sau này sofa trong tất cả nơi ở của anh đều đổi thành vải gia công.

“Khay trà thủy tinh này trông rất ấm áp, tôi thích, tốt hơn loại đan bằng dây leo kia nhiều, thực dụng, nếu không không dễ cọ rửa.”

“Còn gì nữa không?”

“Màu sắc của bàn thớt trong phòng bếp rất đẹp, tôi thích kiểu màu vỏ quýt này, nếu không trông cứ lạnh lẽo, không giống cảm giác của một ngôi nhà.”

“…” Hạ Thiên Tường lặng lẽ kiểm điểm, hình như màu sắc phòng bếp trong nơi ở khác của anh quả thật không có loại màu sắc tươi sáng thế này.

Quả nhiên sở thích của cô gái trẻ không giống anh chút nào, có phải anh thật sự già rồi?

“Hạ Thiên Tường, tôi rất thích, nói đi, tiền thuê là bao nhiêu?”

“Tùy.” Thật ra anh muốn nói không cần, nhưng đối với hiểu biết của anh về Tô Nhược Hân, có lẽ cô sẽ không đồng ý.

“Hở, đáp án này của anh không nghiêm túc chút nào.”

“Ngại quá, tôi chưa cho thuê nhà bao giờ.” Hạ Thiên Tường nói thật, cho nên, trong lúc nhất thời anh thật sự không biết tiền thuê bình thường của căn hộ này là bao nhiêu.



Vẫn nên thẳng thắn với Tô Nhược Hân thì tốt hơn.

“Cũng đúng, người giàu như anh, sao có thể mang căn hộ của mình cho người ta thuê, anh không thiếu tiền, cho thuê bị khách trọ làm hỏng sẽ rất khó chịu, hay là tôi ra giá nhé.” Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên bàn bạc xong giá cả rồi ở lại, vậy khá là ổn thỏa.

Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, huống hồ lần này cô không phải vì mình, mà là vì Chúc Hứa.

Một cậu bé không hề liên quan đến Hạ Thiên Tường.

“Được, em nói đi.”

“Sáu triệu?” Căn hộ ba phòng lớn, còn là thiết bị hoàn toàn mới, Tô Nhược Hân cảm thấy sáu triệu hơi ít, cho nên thử hỏi xem, dù sao, cô là học sinh Trường trung học Khải Mỹ, căn hộ một phòng xung quanh đây đều tầm sáu triệu, căn này của Hạ Thiên Tường ít nhất phải hơn hai mươi triệu.

“Ba triệu là được rồi.” Hạ Thiên Tường nghe thấy là sáu triệu, tùy ý giảm một nửa.

Nghe thấy là ba triệu, Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Hạ Thiên Tường, căn hộ ba phòng xung quanh đây ít nhất hơn hai mươi triệu, một phòng mới có giá sáu triệu, tôi đề nghị sáu triệu là bởi vì thật ra tôi không cần căn hộ lớn như vậy, tôi và Chúc Hứa chỉ cần một phòng là đủ dùng, sau đó cảm thấy anh để không nơi này cũng lãng phí, cho nên mới đưa ra cái giá sáu triệu, ba triệu quá thấp.”. Đam Mỹ Trọng Sinh

“Như lời em nói, để không cũng là để không, ba triệu không ít.”

“Vậy được rồi, thống nhất, nhưng mà cho tôi nợ đã, tôi sẽ viết giấy nợ.”

Hạ Thiên Tường ngồi xuống sofa vải gia công, cảm nhận một chút, đúng như Tô Nhược Hân nói, dường như vải gia công thật sự thoải mái hơn da thật: “Thật ra, tôi cảm thấy em hoàn toàn không cần trả tiền thuê.”

“Cho tôi một lý do hợp lý?” Tô Nhược Hân cũng không muốn trả, cô nghèo, rất nghèo.

Nếu mang hết tiền tích góp của mình đi trả tiền thuê nhà, cô ngay cả tiền ăn cũng không còn.

Có lẽ cô còn không nuôi nổi bản thân, chớ nói chi đến Chúc Hứa.

Cũng lúc này cô mới phát hiện, mình hoàn toàn là nhất thời xúc động đưa ra quyết định.

“Hai chúng ta cùng nhau nhận nuôi…” Nói đến đây, Hạ Thiên Tường thoáng nhìn về phía Chúc Hứa, phát hiện cậu nhóc đang đi dạo khắp căn hộ này giống như đi dạo công viên, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Hai chúng ta cùng nhau nhận nuôi Chúc Hứa, cũng coi như tôi làm từ thiện.”

“Anh vẫn luôn làm từ thiện.”

“Ừm.”

Tô Nhược Hân nhớ tới toàn bộ thiết bị lắp đặt của Trường trung học Khải Mỹ đều là công ty Hạ Thiên Tường quyên tặng.

Dường như đề nghị của anh cũng không phải không có lý.

Dù sao đều là làm từ thiện, chọn trẻ mồ côi như Chúc Hứa để nuôi dưỡng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Tôi suy nghĩ lại đã.” Nhưng nhìn Hạ Thiên Tường, cô lại có cảm giác anh đang gài mình.

Giống như bộ quần áo đầu tiên anh đưa cho cô vậy, khiến cô đến giờ vẫn nhớ mãi không quên.



Hạ Thiên Tường cũng không giục cô: “Đói không?”

Vừa nhắc đến đói, ánh mắt Tô Nhược Hân sáng rực lên: “Trong phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn không?”

“Đi xem thử.” Lần này, Hạ Thiên Tường cũng không chắc chắn.

Nhưng mà, khi đôi chân dài miên man đi xuống phòng bếp, trong lòng anh vẫn luôn cầu nguyện tủ lạnh trong phòng bếp đừng có nguyên liệu nấu ăn.

Anh không thích nguyên liệu nấu ăn do người không quen mua.

Cũng tuyệt đối không ăn, càng không để Tô Nhược Hân ăn.

Khi mở tủ lạnh ra, anh thở phào nhẹ nhõm, cái tủ lạnh này còn không cả cắm điện, vẫn là hoàn toàn mới, chưa bao giờ sử dụng.

“Rất lâu không ở rồi, Tô Nhược Hân, chúng ta vẫn nên quét dọn vệ sinh, sau đó gọi đồ ăn ngoài đến.”

“Không có nguyên liệu nấu ăn à?”

“Không, tôi đặt đồ ăn ngoài.”

“Được, vậy tôi quét dọn vệ sinh.” Nghe thấy Hạ Thiên Tường nói rất lâu không ở đây rồi, Tô Nhược Hân thấy không có cũng là đương nhiên, vẫn nên quét dọn sạch sẽ một chút thì ổn thỏa hơn.

Chúc Hứa đã đi dạo xong lần lượt các phòng, hí ha hí hửng chạy đến trước mặt Tô Nhược Hân, ôm lấy đùi cô: “Dì nhỏ, nơi này lớn quá, Hứa Hứa rất thích.”

“Vậy sau này ở nơi này, được không?”

“Nhưng mà, nếu như cháu ở trong này, vậy khi mẹ cháu ở nơi rất xa trở về, liệu có thể sẽ không tìm thấy cháu không?” Chúc Hứa khẽ nhíu mày lại, rất không yên lòng hỏi.

Đầu mũi Tô Nhược Hân chua xót: “Sẽ không, chị ấy có số điện thoại của dì nhỏ, chị ấy sẽ gọi điện thoại cho dì nhỏ.”

“Vậy mẹ ở nơi rất xa có thể gọi điện thoại cho dì nhỏ, dì nhỏ, bây giờ dì gọi cho mẹ đi, cháu muốn nói chuyện với mẹ, cháu muốn biết mẹ đã tỉnh chưa.”

“…” Tô Nhược Hân choáng, hoàn toàn không biết phải trả lời Chúc Hứa thế nào.

Tính ra cô vẫn còn nhỏ, hoàn toàn không có kinh nghiệm nuôi trẻ.

“Tiểu Hứa, đi xem quả cầu pha lê có đẹp không? Thích thì để lại, không thích thì tự ném đi.” Bên kia, Hạ Thiên Tường nghe thấy cuộc nói chuyện của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, khéo léo dời đề tài.

Trẻ nhỏ dễ bị chuyện mới lạ hấp dẫn, vừa nghe thấy có quả cầu pha lê, cậu bé lập tức hí ha hí hửng chạy đi, sớm đã quên mất lời vừa nói với Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân cảm kích nhìn Hạ Thiên Tường, may có anh ở đây, nếu không thật sự không đối phó được Chúc Hứa.

Không thể không nói, đứa nhỏ này rất thông minh, thông minh khiến cô khó mà đối phó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook