Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 112: Tôi xin lỗi
Đông Tuyết
08/10/2022
Vậy nên cái chết của em gái anh ta chắc chắn còn có ẩn tình khác.
Vả lại có liên quan đến người phụ nữ này.
“Đưa cô ta đi.” Xung quanh có rất nhiều người, anh ta muốn đưa người phụ nữ này đến một nơi yên tĩnh để thẩm vấn đàng hoàng.
Hai người tiến lên, hộ tống cô ta rời đi.
Sau đó, Chúc Cương phất tay, người anh ta đưa đến như ong vỡ tổ, theo anh ta chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã.” Tô Nhược Hân bế Chúc Hứa đi theo, gọi Chúc Cương lại.
Chúc Cương dừng lại, quay người.
“Bác.” Lúc này Chúc Hứa mới trượt xuống khỏi người Tô Nhược Hân, đôi chân ngắn cũn chạy về phía Chúc Cương.
Nhìn cậu bé, lòng Tô Nhược Hân chua xót, đứa bé này vẫn luôn cho rằng mẹ nó đang ngủ, chưa biết giấc ngủ này không giống như những giấc ngủ trước đây, lần này Chúc Yên sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Đột nhiên cô thấy hận người đứng sau sai khiến tráo thuốc của Chúc Yên đến thấu xương.
Rõ ràng Chúc Yên có thể bình phục khoẻ mạnh, Chúc Hứa có thể tiếp tục có một người mẹ yêu thương mình.
Nhưng sáng hôm nay, mọi thứ đã không còn nữa.
Chúc Cương bế Chúc Hứa, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, lúc này mới nhìn Tô Nhược Hân: “Có chuyện gì?”
“Có thể bảo họ đi được chưa?” Tô Nhược Hân nhìn về phía người mặc thường phục, nếu Chúc Cương nghe những lời vừa rồi mà vẫn cho rằng cô là người hại chết Chúc Yên thì anh ta đúng là thiểu năng trí tuệ.
Chúc Cương lúc này mới phản ứng lại, những người mặc thường phục vẫn đang chờ đưa Tô Nhược Hân đi, anh ta quay người nghiêm túc nói: “Là tôi báo cảnh sát, bây giờ tôi rút đơn tố cáo cô Tô Nhược Hân, các anh thả cô ấy đi.”
“Để chúng tôi xin chỉ thị đã.” Người mặc thường phục nói xong thì gọi điện thoại, nhưng Tô Nhược Hân đã không còn quan tâm nữa, vì có Chúc Cương ra mặt, lại thêm ba ông lớn ở đây, cô tin những người mặc thường phục này sẽ không còn bắt mình nữa.
“Chúc Cương, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.”
“Cô nói đi.” Tuy vẫn chưa tra ra ai là người hại chết em gái của mình, nhưng khi đã biết rõ không phải Tô Nhược Hân, Chúc Cương cũng thay đổi thái độ với cô.
Anh ta bắt đầu cảm thấy áy náy vì lúc trước đã vu oan cho Tô Nhược Hân.
“Ai xúi giục anh đưa người đến tập đoàn Hạ Thị gây chuyện vậy?” Chuyện này cô cung phải hỏi rõ ràng, bởi vì nếu không vì cô, tập đoàn Hạ Thị sẽ không bị liên luỵ.
“Một cuộc gọi nặc danh.”
“Có người gọi điện thoại nặc danh cho anh, bảo anh đến tập đoàn Hạ Thị gây chuyện?” Tô Nhược Hân giật mình, tuy đã đoán trước được có người đổ dầu vào lửa, nhưng không ngờ người đó lại trực tiếp gọi điện bảo Chúc Cương.
Đối phương phải tích cực nhường nào đây?
“Đúng, đối phương nói cho dù biết là cô hại chết Yên, nhưng cô có người anh rể là Hạ Thiên Tường bảo vệ, chúng tôi không thể động đến cô, vậy nên người đó bảo tôi đến tập đoàn Hạ Thị gây chuyện, khi đó lớn chuyện Hạ Thiên Tường sẽ không bảo vệ cô nữa, tôi mới có thể trả thù thay Yên, mới có thể đưa cô vào tù được.”
“Số điện thoại đó…”
“Không cần, bây giờ chắc chắn chẳng gọi được cho số điện thoại đó đâu.” Hạ Thiên Tường đứng sau Tô Nhược Hân vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
Anh cũng chỉ ra điểm mấu chốt.
“Vậy sao?” Chúc Cương không tin lẩm bẩm, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào số đó, quả nhiên điện thoại thông báo đối phương đã tắt máy.
Gọi lại cũng vẫn như vậy.
Chúc Cương ngu người, ngẩn ra vài giây mới định thần lại: “Cậu Hạ, là lỗi của tôi, tôi đã vu oan cho Tô Nhược Hân, cũng liên luỵ đến người đã từng cứu Yên là anh, tôi là một tên khốn.”
“Tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ định cứu Chúc Yên, lần đó là ý của Tô Nhược Hân, tôi chỉ đưa cô ta lên bờ rồi gọi người đưa đi thôi.”
Hạ Thiên Tường nhắc lại lần nữa khiến Chúc Cương càng xấu hổ hơn: “Cô Tô, xin lỗi cô, tôi sai rồi, vì Yên đã chết nên tôi nhất thời quẫn trí, bị người khác lợi dụng sơ hở cho rằng là cô, tôi xin lỗi.”
Đều nói dưới gối đàn ông có vàng, nhưng lúc này Chúc Cương nói một hồi lại định quỳ xuống.
Tô Nhược Hân vội vàng bước tới, kéo Chúc Cương: “Chị Yên đi rồi, tôi cũng rất buồn, nếu không vì tôi kê thuốc cho chị ấy để kẻ khác thừa cơ lợi dụng thì chị ấy sẽ không đi, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.”
“Cháu có trách nhiệm gì? Cháu tốt bụng chữa bệnh cho cô ấy, người có trách nhiệm chỉ có kẻ lợi dụng sơ hở để hại chết Chúc Yên thôi. Tô Nhược Hân, không liên quan đến cháu, cháu đừng tự trách.” Tăng Hiểu Khê ở bên cạnh thấy Tô Nhược Hân ôm chuyện vào mình thì trong lòng lập tức không vui.
Nói rồi bà ta kéo Tô Nhược Hân ra sau lưng như bảo vệ gà con: “Chúc Cương, cậu không được vu khống Tô Nhược Hân nữa, nếu không cậu không qua được cửa ải của Tăng Hiểu Khê tôi đâu.”
“Được.” Chúc Cương gật đầu: “Xin lỗi, tôi đi trước đây.” Bây giờ anh ta chỉ một lòng muốn điều tra xem ai là kẻ đã hại chết Chúc Yên.
Chúc Cương quay người rời đi.
Chúc Hứa vẫn đang trong lòng anh ta.
Cậu nhóc thấy sắp phải rời xa Tô Nhược Hân thì chợt bật khóc lớn: “Cháu muốn chị Tô, chị Tô có thể gọi mẹ tỉnh lại, cháu muốn mẹ.”
Cậu bé vừa khóc, Tô Nhược Hân đã đau lòng: “Chúc Cương, có thể giao Chúc Hứa cho tôi trước không?” Chúc Cương là đàn ông, tính tình còn nóng nảy, Tô Nhược Hân cảm thấy để người đàn ông côn đồ cắc ké như anh ta chăm sóc chị Yên thì anh ta chẳng thể chăm sóc nổi.
“Cháu muốn chị Tô.” Chúc Hứa vừa nghe yêu cầu của Tô Nhược Hân thì càng khóc dữ hơn.
Chúc Cương lại dừng lại, chần chừ một lúc rồi đặt Chúc Hứa xuống: “Phải ngoan, nghe lời, không được thêm phiền phức cho chị Tô, khi nào bác có thời gian sẽ đến đón cháu.”
“Vâng vâng, cháu muốn chị Tô, cháu muốn mẹ.” Cậu bé lại chạy về vòng tay của Tô Nhược Hân, khóc nức nở.
Chúc Cương rời đi.
Những người mặc thường phục cũng đi.
Chỉ còn lại ông lớn ba nơi là Tăng Hiểu Khê, Lương Viễn, Hạ Thiên Tường và thuộc hạ của họ.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, bế Chúc Hứa nhìn ba ông lớn, sau đó nói nhỏ: “Ai có thể thuê cho cháu một căn nhà nhỏ không? Một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm là được.”
Cô luôn cảm thấy Chúc Yên vì mình mà chết, vậy nên bây giờ cô cảm thấy mình mắc nợ Chúc Hứa, muốn chăm sóc cậu bé tử tế.
“Em không chăm sóc Chúc Hứa được đâu, cứ để đó cho tôi.” Hạ Thiên Tường chỉ cần nghĩ đến có thể sẽ có một cậu nhóc chiếm lấy Tô Nhược Hân là lại buồn bực, anh không đồng ý.
“Đúng, cháu là học sinh cấp ba, còn phải đi học, làm gì có thời gian chăm sóc đứa bé này, cứ giao cho bác đi, dưới trướng tập đoàn Phượng Lộc có các trường mầm non, trường tiêu học và trung học cơ sở tư thục, đưa đứa bé này đến trường mầm non mới là hợp lý.”
Tô Nhược Hân hít mũi: “Cậu bé còn cần có nhà.”
“Cậu bé có bác rồi.”
“Bác thấy Chúc Cương có thể chăm sóc được cậu bé không?”
“Hình như không thể.” Lương Viễn trầm tư giây lát rồi đưa ra kết luận.
Mấy người bàn bạc về chố về của chị Yên như bên cạnh không có người.
Chúc Hứa vẫn luôn nằm bò trên vai Tô Nhược Hân nghe tới đây thì nói nhỏ vào tai cô: “Em chỉ ở cùng chị Tô thôi, chị Tô có thể tìm mẹ về cho em đúng không?”
Vả lại có liên quan đến người phụ nữ này.
“Đưa cô ta đi.” Xung quanh có rất nhiều người, anh ta muốn đưa người phụ nữ này đến một nơi yên tĩnh để thẩm vấn đàng hoàng.
Hai người tiến lên, hộ tống cô ta rời đi.
Sau đó, Chúc Cương phất tay, người anh ta đưa đến như ong vỡ tổ, theo anh ta chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã.” Tô Nhược Hân bế Chúc Hứa đi theo, gọi Chúc Cương lại.
Chúc Cương dừng lại, quay người.
“Bác.” Lúc này Chúc Hứa mới trượt xuống khỏi người Tô Nhược Hân, đôi chân ngắn cũn chạy về phía Chúc Cương.
Nhìn cậu bé, lòng Tô Nhược Hân chua xót, đứa bé này vẫn luôn cho rằng mẹ nó đang ngủ, chưa biết giấc ngủ này không giống như những giấc ngủ trước đây, lần này Chúc Yên sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Đột nhiên cô thấy hận người đứng sau sai khiến tráo thuốc của Chúc Yên đến thấu xương.
Rõ ràng Chúc Yên có thể bình phục khoẻ mạnh, Chúc Hứa có thể tiếp tục có một người mẹ yêu thương mình.
Nhưng sáng hôm nay, mọi thứ đã không còn nữa.
Chúc Cương bế Chúc Hứa, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, lúc này mới nhìn Tô Nhược Hân: “Có chuyện gì?”
“Có thể bảo họ đi được chưa?” Tô Nhược Hân nhìn về phía người mặc thường phục, nếu Chúc Cương nghe những lời vừa rồi mà vẫn cho rằng cô là người hại chết Chúc Yên thì anh ta đúng là thiểu năng trí tuệ.
Chúc Cương lúc này mới phản ứng lại, những người mặc thường phục vẫn đang chờ đưa Tô Nhược Hân đi, anh ta quay người nghiêm túc nói: “Là tôi báo cảnh sát, bây giờ tôi rút đơn tố cáo cô Tô Nhược Hân, các anh thả cô ấy đi.”
“Để chúng tôi xin chỉ thị đã.” Người mặc thường phục nói xong thì gọi điện thoại, nhưng Tô Nhược Hân đã không còn quan tâm nữa, vì có Chúc Cương ra mặt, lại thêm ba ông lớn ở đây, cô tin những người mặc thường phục này sẽ không còn bắt mình nữa.
“Chúc Cương, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.”
“Cô nói đi.” Tuy vẫn chưa tra ra ai là người hại chết em gái của mình, nhưng khi đã biết rõ không phải Tô Nhược Hân, Chúc Cương cũng thay đổi thái độ với cô.
Anh ta bắt đầu cảm thấy áy náy vì lúc trước đã vu oan cho Tô Nhược Hân.
“Ai xúi giục anh đưa người đến tập đoàn Hạ Thị gây chuyện vậy?” Chuyện này cô cung phải hỏi rõ ràng, bởi vì nếu không vì cô, tập đoàn Hạ Thị sẽ không bị liên luỵ.
“Một cuộc gọi nặc danh.”
“Có người gọi điện thoại nặc danh cho anh, bảo anh đến tập đoàn Hạ Thị gây chuyện?” Tô Nhược Hân giật mình, tuy đã đoán trước được có người đổ dầu vào lửa, nhưng không ngờ người đó lại trực tiếp gọi điện bảo Chúc Cương.
Đối phương phải tích cực nhường nào đây?
“Đúng, đối phương nói cho dù biết là cô hại chết Yên, nhưng cô có người anh rể là Hạ Thiên Tường bảo vệ, chúng tôi không thể động đến cô, vậy nên người đó bảo tôi đến tập đoàn Hạ Thị gây chuyện, khi đó lớn chuyện Hạ Thiên Tường sẽ không bảo vệ cô nữa, tôi mới có thể trả thù thay Yên, mới có thể đưa cô vào tù được.”
“Số điện thoại đó…”
“Không cần, bây giờ chắc chắn chẳng gọi được cho số điện thoại đó đâu.” Hạ Thiên Tường đứng sau Tô Nhược Hân vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
Anh cũng chỉ ra điểm mấu chốt.
“Vậy sao?” Chúc Cương không tin lẩm bẩm, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào số đó, quả nhiên điện thoại thông báo đối phương đã tắt máy.
Gọi lại cũng vẫn như vậy.
Chúc Cương ngu người, ngẩn ra vài giây mới định thần lại: “Cậu Hạ, là lỗi của tôi, tôi đã vu oan cho Tô Nhược Hân, cũng liên luỵ đến người đã từng cứu Yên là anh, tôi là một tên khốn.”
“Tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ định cứu Chúc Yên, lần đó là ý của Tô Nhược Hân, tôi chỉ đưa cô ta lên bờ rồi gọi người đưa đi thôi.”
Hạ Thiên Tường nhắc lại lần nữa khiến Chúc Cương càng xấu hổ hơn: “Cô Tô, xin lỗi cô, tôi sai rồi, vì Yên đã chết nên tôi nhất thời quẫn trí, bị người khác lợi dụng sơ hở cho rằng là cô, tôi xin lỗi.”
Đều nói dưới gối đàn ông có vàng, nhưng lúc này Chúc Cương nói một hồi lại định quỳ xuống.
Tô Nhược Hân vội vàng bước tới, kéo Chúc Cương: “Chị Yên đi rồi, tôi cũng rất buồn, nếu không vì tôi kê thuốc cho chị ấy để kẻ khác thừa cơ lợi dụng thì chị ấy sẽ không đi, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.”
“Cháu có trách nhiệm gì? Cháu tốt bụng chữa bệnh cho cô ấy, người có trách nhiệm chỉ có kẻ lợi dụng sơ hở để hại chết Chúc Yên thôi. Tô Nhược Hân, không liên quan đến cháu, cháu đừng tự trách.” Tăng Hiểu Khê ở bên cạnh thấy Tô Nhược Hân ôm chuyện vào mình thì trong lòng lập tức không vui.
Nói rồi bà ta kéo Tô Nhược Hân ra sau lưng như bảo vệ gà con: “Chúc Cương, cậu không được vu khống Tô Nhược Hân nữa, nếu không cậu không qua được cửa ải của Tăng Hiểu Khê tôi đâu.”
“Được.” Chúc Cương gật đầu: “Xin lỗi, tôi đi trước đây.” Bây giờ anh ta chỉ một lòng muốn điều tra xem ai là kẻ đã hại chết Chúc Yên.
Chúc Cương quay người rời đi.
Chúc Hứa vẫn đang trong lòng anh ta.
Cậu nhóc thấy sắp phải rời xa Tô Nhược Hân thì chợt bật khóc lớn: “Cháu muốn chị Tô, chị Tô có thể gọi mẹ tỉnh lại, cháu muốn mẹ.”
Cậu bé vừa khóc, Tô Nhược Hân đã đau lòng: “Chúc Cương, có thể giao Chúc Hứa cho tôi trước không?” Chúc Cương là đàn ông, tính tình còn nóng nảy, Tô Nhược Hân cảm thấy để người đàn ông côn đồ cắc ké như anh ta chăm sóc chị Yên thì anh ta chẳng thể chăm sóc nổi.
“Cháu muốn chị Tô.” Chúc Hứa vừa nghe yêu cầu của Tô Nhược Hân thì càng khóc dữ hơn.
Chúc Cương lại dừng lại, chần chừ một lúc rồi đặt Chúc Hứa xuống: “Phải ngoan, nghe lời, không được thêm phiền phức cho chị Tô, khi nào bác có thời gian sẽ đến đón cháu.”
“Vâng vâng, cháu muốn chị Tô, cháu muốn mẹ.” Cậu bé lại chạy về vòng tay của Tô Nhược Hân, khóc nức nở.
Chúc Cương rời đi.
Những người mặc thường phục cũng đi.
Chỉ còn lại ông lớn ba nơi là Tăng Hiểu Khê, Lương Viễn, Hạ Thiên Tường và thuộc hạ của họ.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, bế Chúc Hứa nhìn ba ông lớn, sau đó nói nhỏ: “Ai có thể thuê cho cháu một căn nhà nhỏ không? Một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm là được.”
Cô luôn cảm thấy Chúc Yên vì mình mà chết, vậy nên bây giờ cô cảm thấy mình mắc nợ Chúc Hứa, muốn chăm sóc cậu bé tử tế.
“Em không chăm sóc Chúc Hứa được đâu, cứ để đó cho tôi.” Hạ Thiên Tường chỉ cần nghĩ đến có thể sẽ có một cậu nhóc chiếm lấy Tô Nhược Hân là lại buồn bực, anh không đồng ý.
“Đúng, cháu là học sinh cấp ba, còn phải đi học, làm gì có thời gian chăm sóc đứa bé này, cứ giao cho bác đi, dưới trướng tập đoàn Phượng Lộc có các trường mầm non, trường tiêu học và trung học cơ sở tư thục, đưa đứa bé này đến trường mầm non mới là hợp lý.”
Tô Nhược Hân hít mũi: “Cậu bé còn cần có nhà.”
“Cậu bé có bác rồi.”
“Bác thấy Chúc Cương có thể chăm sóc được cậu bé không?”
“Hình như không thể.” Lương Viễn trầm tư giây lát rồi đưa ra kết luận.
Mấy người bàn bạc về chố về của chị Yên như bên cạnh không có người.
Chúc Hứa vẫn luôn nằm bò trên vai Tô Nhược Hân nghe tới đây thì nói nhỏ vào tai cô: “Em chỉ ở cùng chị Tô thôi, chị Tô có thể tìm mẹ về cho em đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.