Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 113: Vô cùng đáng yêu
Đông Tuyết
08/10/2022
Lúc này Tô Nhược Hân mới nhận ra rằng cô và ba người lớn này nói chuyện không né tránh Chúc Hứa là không đúng, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cái, nói: “Mẹ em ngủ rồi, gần đây chị ấy quá mệt mỏi, cứ để chị ấy ngủ thêm một lát, chị Tô ở cùng em được không?”
“Vậy sao, mỗi ngày chị Tô đều phải ở cùng em đó, em thích chị Tô nhất.”
“Không…” Hạ Thiên Tường vô thức lên tiếng phản đối.
“Hạ Thiên Tường, anh im miệng.” Hạ Thiên Tường vừa thốt ra một chữ “không”, Tô Nhược Hân đã biết tiếp theo người này muốn nói gì, chỉ có thể là “không cho phép” mà thôi: “Tìm giúp tôi một căn hộ cho thuê, tôi sẽ trả tiền thuê.”
“Được.” Bị cắt ngang một lần, lần này Hạ Thiên Tường trả lời “vô cùng ngoan ngoãn”.
“Tô Nhược Hân, trong tay dì có sẵn căn hộ, giao cho cháu đấy, không cần trả tiền thuê, ở miễn phí, cháu muốn ở bao lâu cũng được.”
“Nhóc con, trong tay bác cũng có căn hộ cao cấp, chỉ cần xách đồ vào ở, chờ sau khi cháu vào ở thiếu cái gì bác lập tức cho người mua thêm cái đó, bác sẽ còn mời người giúp việc chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ cho cậu bé này, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc học lớp mười hai của cháu.” Lương Viễn cũng không để bị rớt lại đằng sau, tranh giành cùng Tăng Hiểu Khê.
Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê rồi lại nhìn Lương Viễn, cuối cùng nói: “Cháu muốn thuê một căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ.”
“Tôi có, bây giờ có thể vào ở luôn.”
Hạ Thiên Tường nói xong, Phương Tấn bên cạnh giật mình, cậu Hạ nhà anh ta có căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ từ lúc nào, vậy mà anh ta chẳng biết gì cả.
Đây là căn hộ Hạ Thiên Tường lén mua sau lưng anh ta sao?
Cậu Hạ đối với Tô Nhược Hân quả thật không thuốc nào cứu chữa, thế mà bởi vì Tô Nhược Hân học ở Trường trung học Khải Mỹ mà lén mua căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ.
“Thật sao?” Quả nhiên, câu này của Hạ Thiên Tường đã hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Tô Nhược Hân, lập tức ném Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn sang một bên.
Bởi vì Chúc Hứa nên cô muốn thuê nhà ở gần Trường trung học Khải Mỹ.
Thật ra gần Trường trung học Khải Mỹ có rất nhiều căn hộ cho thuê, coi như là khu nhà trọ trường học.
Đều là người lớn trong nhà thuê cho con cái học tập.
Vì việc học của con cái, người lớn trong nhà đều liều mạng.
Cho nên, Hạ Thiên Tường nói anh có căn hộ cho thuê gần Trường trung học Khải Mỹ, Tô Nhược Hân tin.
Bởi vì khu vực kia thật sự có rất nhiều căn hộ cho thuê.
“Thật.”
“Vậy thì thuê của anh, Chúc Hứa, sau này em ở cùng chị Tô, được không?”
“Vậy mẹ em đâu?” Cậu bé ngây thơ vẫn nhớ đến Chúc Yên.
Tô Nhược Hân khịt khịt mũi, tự nói với mình rằng nhất định không thể để cậu bé nhìn ra cái gì, lúc này mới dịu dàng nói: “Chờ mẹ em tỉnh rồi sẽ đến ở cùng em.”
“Tốt quá, cảm ơn chị Tô, mẹ nói chị Tô là tốt nhất.” Cậu bé “cọ cọ” trong lòng Tô Nhược Hân: “Em rất nặng, có khiến chị Tô mệt mỏi không?”
“Không đâu.” Tô Nhược Hân vẫn bế cậu bé, từ lần gặp đầu tiên ngày hôm qua thì cô đã yêu mến cậu nhóc này rồi.
“Thể lực của chị Tô tốt hơn mẹ em, mỗi lần mẹ em đều chỉ bế một cái cho có thôi à, vậy mà còn không bế lên nổi, mẹ luôn không đủ sức.”
“Đó là bởi vì mẹ em bị bệnh.”
“Vậy mẹ em uống thuốc của chị Tô rồi thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn, sau đó có thể tỉnh dậy, phải không?”
“Đúng.” Một chữ này lại là nghẹn ngào nói ra.
Chắc chắn cậu bé vẫn chưa biết rằng, mẹ của cậu bé sẽ không bao giờ tỉnh lại, không cách nào chăm sóc cậu nữa.
Tô Nhược Hân cũng từng nghĩ muốn cứu Chúc Yên, nhưng mà, loại chuyện chết mà sống lại này, nếu cơ thể vẫn chưa cứng thì còn có cách.
Nhưng cơ thể Chúc Yên đã đông cứng như trong tủ lạnh, căn bản không cứu sống nổi.
Không phải cô không cứu, mà là không có cách nào.
“Chị Tô tốt nhất.” Cậu bé lại thơm một cái lên mặt Tô Nhược Hân.
Hạ Thiên Tường bên cạnh đã sầm mặt: “Đi thôi.”
Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh sát chìm, nhưng không ngờ bây giờ trong tay Tô Nhược Hân lại có thêm một cậu bé.
Mặc dù vô cùng đáng yêu, nhưng anh không thích, đặc biệt không thích hành vi hở ra cái là thơm Tô Nhược Hân này.
Nếu không phải thương tình Chúc Hứa đã không còn mẹ, anh đã dứt khoát ném Chúc Hứa xuống đất rồi.
“Dì Tăng, bác Lương, cảm ơn hai người, cháu đưa cậu bé đi trước.” Cậu bé còn nhỏ, nơi như bệnh viện này là nơi không thích hợp với trẻ nhỏ nhất, nhanh chóng mang đi khỏi nơi này mới được.
“Tô Nhược Hân, cháu thật sự không suy xét căn hộ của dì sao?” Tăng Hiểu Khê trừng mắt lườm Hạ Thiên Tường, bà ta không cần đoán cũng biết, nhất định là anh đã chuẩn bị căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ cho Tô Nhược Hân từ lâu.
“Nhóc con, căn hộ của bác đầy đủ tiện nghi, cháu không cần lo nghĩ gì cả.” Lương Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định, mang theo nhiều người đến như vậy, kết quả không giành được cơ hội chăm sóc Tô Nhược Hân, ông ta khó chịu, đặc biệt là bị Hạ Thiên Tường giành mất, ông ta lại càng khó chịu.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Lương Viễn, trong ánh mắt đều là thái độ thù địch.
Rời khỏi nhà xác, khi nhìn thấy chiếc Bugatti quen thuộc kia, trong lòng Tô Nhược Hân xúc động không thôi.
Thuộc hạ của Hạ Thiên Tường đã mang xe đến trả cho anh.
Nếu như không phải Hạ Thiên Tường dứt khoát vứt xe này lại rồi lái máy bay trực thăng đưa cô đến bệnh viện, có lẽ bây giờ cô đã bị bắt.
Quay đầu nhìn lên sân thượng, máy bay trực thăng vẫn đậu ở đó: “Nó phải tính sao bây giờ?”
Hoặc là, cũng bởi vì chiếc máy bay trực thăng này trắng trợn đậu trên sân thượng, cô và Hạ Thiên Tường mới bị cảnh sát chìm trói đi.
“Sẽ có người xử lý.”
Tô Nhược Hân gật đầu, cũng đúng, Phương Tấn sẽ sắp xếp lái đi, máy bay trực thăng thích hợp di chuyển đường xa, nơi rất gần thì vừa bay đã đến đích, hơi lãng phí.
Hạ Thiên Tường mở cửa xe, Tô Nhược Hân bế Chúc Hứa ngồi vào ghế sau, cậu bé vẫn ôm cổ cô, nghe thấy tiếng đóng cửa, sợ hãi liếc nhìn Hạ Thiên Tường lạnh lùng nghiêm túc, sau đó nhỏ giọng nói: “Chị Tô, bọn họ đều nói mẹ ở bệnh viện, em có thể thăm mẹ đang ngủ không?”
Tay Tô Nhược Hân run lên, ôm chặt lấy cậu bé, vùi đầu vào cổ cậu bé, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Nơi mẹ em ở rất xa rất xa, chờ chị ấy quay về, chị ấy sẽ đến thăm em.”
“Rất xa là bao xa?” Chúc Hứa ngây thơ hỏi.
Tô Nhược Hân không trả lời được.
Hạ Thiên Tường đã khởi động xe nói: “Chị Tô mệt mỏi, để cho chị ấy nghỉ ngơi một lát, ngoan.”
Chúc Hứa chớp chớp đôi mắt to: “Chú Hạ, thì ra chú không hung dữ chút nào, chú dịu dàng hơn cậu cháu nhiều.”
Tô Nhược Hân xoa đầu cậu bé: “Chúc Hứa ngoan, hôm nay ngủ cùng chị Tô, được không?”
“Cậu em đồng ý thì em cũng đồng ý.” Chúc Hứa gật đầu, cọ cọ trong ngực Tô Nhược Hân.
“Ha ha, xem ra, cho dù cậu em hung dữ thế nào thì cũng thân thiết hơn chị Tô, đúng không?”
Chúc Hứa hơi xấu hổ: “Mẹ em nói, sau này muốn em phải nghe lời cậu, có gì không hiểu không rõ cũng phải hỏi cậu mới có thể đưa ra quyết định.”
“Mẹ em nói khi nào?”
“Mẹ nói trước khi ngủ.”
“Chị ấy còn nói cái gì?” Tô Nhược Hân hơi rưng rưng nước mắt, mỗi chữ Chúc Yên nói khi đó đều là lời trăn trối, đáng tiếc, cô không có mặt ở đó.
“Vậy sao, mỗi ngày chị Tô đều phải ở cùng em đó, em thích chị Tô nhất.”
“Không…” Hạ Thiên Tường vô thức lên tiếng phản đối.
“Hạ Thiên Tường, anh im miệng.” Hạ Thiên Tường vừa thốt ra một chữ “không”, Tô Nhược Hân đã biết tiếp theo người này muốn nói gì, chỉ có thể là “không cho phép” mà thôi: “Tìm giúp tôi một căn hộ cho thuê, tôi sẽ trả tiền thuê.”
“Được.” Bị cắt ngang một lần, lần này Hạ Thiên Tường trả lời “vô cùng ngoan ngoãn”.
“Tô Nhược Hân, trong tay dì có sẵn căn hộ, giao cho cháu đấy, không cần trả tiền thuê, ở miễn phí, cháu muốn ở bao lâu cũng được.”
“Nhóc con, trong tay bác cũng có căn hộ cao cấp, chỉ cần xách đồ vào ở, chờ sau khi cháu vào ở thiếu cái gì bác lập tức cho người mua thêm cái đó, bác sẽ còn mời người giúp việc chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ cho cậu bé này, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc học lớp mười hai của cháu.” Lương Viễn cũng không để bị rớt lại đằng sau, tranh giành cùng Tăng Hiểu Khê.
Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê rồi lại nhìn Lương Viễn, cuối cùng nói: “Cháu muốn thuê một căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ.”
“Tôi có, bây giờ có thể vào ở luôn.”
Hạ Thiên Tường nói xong, Phương Tấn bên cạnh giật mình, cậu Hạ nhà anh ta có căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ từ lúc nào, vậy mà anh ta chẳng biết gì cả.
Đây là căn hộ Hạ Thiên Tường lén mua sau lưng anh ta sao?
Cậu Hạ đối với Tô Nhược Hân quả thật không thuốc nào cứu chữa, thế mà bởi vì Tô Nhược Hân học ở Trường trung học Khải Mỹ mà lén mua căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ.
“Thật sao?” Quả nhiên, câu này của Hạ Thiên Tường đã hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Tô Nhược Hân, lập tức ném Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn sang một bên.
Bởi vì Chúc Hứa nên cô muốn thuê nhà ở gần Trường trung học Khải Mỹ.
Thật ra gần Trường trung học Khải Mỹ có rất nhiều căn hộ cho thuê, coi như là khu nhà trọ trường học.
Đều là người lớn trong nhà thuê cho con cái học tập.
Vì việc học của con cái, người lớn trong nhà đều liều mạng.
Cho nên, Hạ Thiên Tường nói anh có căn hộ cho thuê gần Trường trung học Khải Mỹ, Tô Nhược Hân tin.
Bởi vì khu vực kia thật sự có rất nhiều căn hộ cho thuê.
“Thật.”
“Vậy thì thuê của anh, Chúc Hứa, sau này em ở cùng chị Tô, được không?”
“Vậy mẹ em đâu?” Cậu bé ngây thơ vẫn nhớ đến Chúc Yên.
Tô Nhược Hân khịt khịt mũi, tự nói với mình rằng nhất định không thể để cậu bé nhìn ra cái gì, lúc này mới dịu dàng nói: “Chờ mẹ em tỉnh rồi sẽ đến ở cùng em.”
“Tốt quá, cảm ơn chị Tô, mẹ nói chị Tô là tốt nhất.” Cậu bé “cọ cọ” trong lòng Tô Nhược Hân: “Em rất nặng, có khiến chị Tô mệt mỏi không?”
“Không đâu.” Tô Nhược Hân vẫn bế cậu bé, từ lần gặp đầu tiên ngày hôm qua thì cô đã yêu mến cậu nhóc này rồi.
“Thể lực của chị Tô tốt hơn mẹ em, mỗi lần mẹ em đều chỉ bế một cái cho có thôi à, vậy mà còn không bế lên nổi, mẹ luôn không đủ sức.”
“Đó là bởi vì mẹ em bị bệnh.”
“Vậy mẹ em uống thuốc của chị Tô rồi thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn, sau đó có thể tỉnh dậy, phải không?”
“Đúng.” Một chữ này lại là nghẹn ngào nói ra.
Chắc chắn cậu bé vẫn chưa biết rằng, mẹ của cậu bé sẽ không bao giờ tỉnh lại, không cách nào chăm sóc cậu nữa.
Tô Nhược Hân cũng từng nghĩ muốn cứu Chúc Yên, nhưng mà, loại chuyện chết mà sống lại này, nếu cơ thể vẫn chưa cứng thì còn có cách.
Nhưng cơ thể Chúc Yên đã đông cứng như trong tủ lạnh, căn bản không cứu sống nổi.
Không phải cô không cứu, mà là không có cách nào.
“Chị Tô tốt nhất.” Cậu bé lại thơm một cái lên mặt Tô Nhược Hân.
Hạ Thiên Tường bên cạnh đã sầm mặt: “Đi thôi.”
Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh sát chìm, nhưng không ngờ bây giờ trong tay Tô Nhược Hân lại có thêm một cậu bé.
Mặc dù vô cùng đáng yêu, nhưng anh không thích, đặc biệt không thích hành vi hở ra cái là thơm Tô Nhược Hân này.
Nếu không phải thương tình Chúc Hứa đã không còn mẹ, anh đã dứt khoát ném Chúc Hứa xuống đất rồi.
“Dì Tăng, bác Lương, cảm ơn hai người, cháu đưa cậu bé đi trước.” Cậu bé còn nhỏ, nơi như bệnh viện này là nơi không thích hợp với trẻ nhỏ nhất, nhanh chóng mang đi khỏi nơi này mới được.
“Tô Nhược Hân, cháu thật sự không suy xét căn hộ của dì sao?” Tăng Hiểu Khê trừng mắt lườm Hạ Thiên Tường, bà ta không cần đoán cũng biết, nhất định là anh đã chuẩn bị căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ cho Tô Nhược Hân từ lâu.
“Nhóc con, căn hộ của bác đầy đủ tiện nghi, cháu không cần lo nghĩ gì cả.” Lương Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định, mang theo nhiều người đến như vậy, kết quả không giành được cơ hội chăm sóc Tô Nhược Hân, ông ta khó chịu, đặc biệt là bị Hạ Thiên Tường giành mất, ông ta lại càng khó chịu.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Lương Viễn, trong ánh mắt đều là thái độ thù địch.
Rời khỏi nhà xác, khi nhìn thấy chiếc Bugatti quen thuộc kia, trong lòng Tô Nhược Hân xúc động không thôi.
Thuộc hạ của Hạ Thiên Tường đã mang xe đến trả cho anh.
Nếu như không phải Hạ Thiên Tường dứt khoát vứt xe này lại rồi lái máy bay trực thăng đưa cô đến bệnh viện, có lẽ bây giờ cô đã bị bắt.
Quay đầu nhìn lên sân thượng, máy bay trực thăng vẫn đậu ở đó: “Nó phải tính sao bây giờ?”
Hoặc là, cũng bởi vì chiếc máy bay trực thăng này trắng trợn đậu trên sân thượng, cô và Hạ Thiên Tường mới bị cảnh sát chìm trói đi.
“Sẽ có người xử lý.”
Tô Nhược Hân gật đầu, cũng đúng, Phương Tấn sẽ sắp xếp lái đi, máy bay trực thăng thích hợp di chuyển đường xa, nơi rất gần thì vừa bay đã đến đích, hơi lãng phí.
Hạ Thiên Tường mở cửa xe, Tô Nhược Hân bế Chúc Hứa ngồi vào ghế sau, cậu bé vẫn ôm cổ cô, nghe thấy tiếng đóng cửa, sợ hãi liếc nhìn Hạ Thiên Tường lạnh lùng nghiêm túc, sau đó nhỏ giọng nói: “Chị Tô, bọn họ đều nói mẹ ở bệnh viện, em có thể thăm mẹ đang ngủ không?”
Tay Tô Nhược Hân run lên, ôm chặt lấy cậu bé, vùi đầu vào cổ cậu bé, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Nơi mẹ em ở rất xa rất xa, chờ chị ấy quay về, chị ấy sẽ đến thăm em.”
“Rất xa là bao xa?” Chúc Hứa ngây thơ hỏi.
Tô Nhược Hân không trả lời được.
Hạ Thiên Tường đã khởi động xe nói: “Chị Tô mệt mỏi, để cho chị ấy nghỉ ngơi một lát, ngoan.”
Chúc Hứa chớp chớp đôi mắt to: “Chú Hạ, thì ra chú không hung dữ chút nào, chú dịu dàng hơn cậu cháu nhiều.”
Tô Nhược Hân xoa đầu cậu bé: “Chúc Hứa ngoan, hôm nay ngủ cùng chị Tô, được không?”
“Cậu em đồng ý thì em cũng đồng ý.” Chúc Hứa gật đầu, cọ cọ trong ngực Tô Nhược Hân.
“Ha ha, xem ra, cho dù cậu em hung dữ thế nào thì cũng thân thiết hơn chị Tô, đúng không?”
Chúc Hứa hơi xấu hổ: “Mẹ em nói, sau này muốn em phải nghe lời cậu, có gì không hiểu không rõ cũng phải hỏi cậu mới có thể đưa ra quyết định.”
“Mẹ em nói khi nào?”
“Mẹ nói trước khi ngủ.”
“Chị ấy còn nói cái gì?” Tô Nhược Hân hơi rưng rưng nước mắt, mỗi chữ Chúc Yên nói khi đó đều là lời trăn trối, đáng tiếc, cô không có mặt ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.