Chương 71: Ai chơi chết ai trước
Lạt Tiêu
30/06/2020
Mạc Đình Kiên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thoáng lạnh nhìn Mạc Đình Phong: “Ông tuổi cao rồi, sau này không cần phí sức lắm sức lực vì việc nhỏ như vậy.”
Ý ngầm chính là, chuyện của anh ta, không cần Mạc Đình Phong quản.
Mạc Đình Phong là người thông minh, nhìn xa trông rộng, nghe cái đã hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Ông ta tức đến nỗi muốn đạp đổ hết đồ đạc, nhưng đã cứng rắn nhịn xuống.
Lãnh Tuấn bước lên trước rót một ly nước cho ông ta: “Ngài uống cốc nước trước cho bớt giận, cậu chủ còn trẻ, sau này sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài.”
Mạc Đình Phong than một tiếng: “Mong là vậy.”
Đi ra khỏi quán trà, Mạc Đình Kiên cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Hạ Diệp Chi.
Điện thoại vừa lấy ra, lại bị đặt trở về.
Trái lại, anh có hơi chờ mong Hạ Diệp Chi sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
……
Hạ Diệp Chi suýt chút nữa đến muộn. Cô đến phòng ăn được đặt riêng rồi ngồi xuống, rất nhạy bén mà cảm giác được mọi người đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt còn rất kỳ lạ.
Hạ Diệp Chi lấy điện thoại, tự soi lại mặt mình một chút, trên mặt không có dính bẩn gì, trông rất bình thường!
Một nữ đồng nghiệp ngồi đối diện thấy dáng vẻ cô như vậy, vô cùng tốt bụng chỉ vào điện thoại cô.
Hạ Diệp Chi cuối cùng cũng hiểu, cười với cô ấy, rồi mở điện thoại lên mạng.
Bình thường cô có thói quen mỗi sáng thức dậy lên mạng xem tin tức giải trí, hôm nay vì ngủ quá giấc nên vẫn chưa xem được.
Tin đứng đầu trang tin giải trí thế mà lại liên quan đến cô.
Cô bấm vào trang tin, nhận ra trong đó là bức ảnh cô và “Mạc Gia Thành” ở ngoài nhà hàng hôm qua.
Hạ Diệp Chi lúc đầu rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại.
“Mạc Gia Thành” hung hăng càn quấy lại chẳng kiêng nể gì, bị người ta chụp được là chuyện sớm muộn.
Cô trong sạch không sợ những lời lẽ xấu xa bẻ cong sự thật, nhưng người nhà họ Mạc mà đọc được tin này thì sẽ ra sao?
Nếu Mạc Đình Kiên cũng đọc được rồi thì sao?
Đúng lúc này, Hạ Lập Nguyên gọi đến:
“Đến văn phòng tôi một chuyến.”
……
Lúc Hạ Diệp Chi đến, trong phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên chỉ có một người, mặt của Hạ Hương Thảo tối hôm qua bị đánh cho sưng cả lên, tất nhiên hôm nay không thể đi làm rồi.
Hạ Lập Nguyên vừa thấy cô, sắc mặt đã không tốt: “Con với Mạc Gia Thành là chuyện gì vậy?”
Hạ Diệp Chi mím môi, ngữ khí như chẳng quan tâm: “Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì, thế đây là cái gì?” Hạ Lập Nguyên đặt mạnh điện điện thoại “bụp” một tiếng trước mặt cô, bên trên lại là cô và “Mạc Gia Thành”.
Hạ Diệp Chi cúi người, nắm hai tay lên bàn, đôi môi hồng hơi nhếch, gương mặt xinh đẹp nhìn có chút ngại ngùng mất tự nhiên, ngữ khí chậm rãi thong thả: “Vấn đề này, bố nên đi hỏi Hạ Hương Thảo, ảnh là cô ta chụp, cô ta biết rõ nhất.”
Trên đường đến văn phòng của Hạ Lập Nguyên, cô đã nghĩ rất kĩ, ngoài Hạ Hương Thảo có gan lớn như thế dám chụp ảnh đưa cho truyền thông, những người khác đều không dám động đến nhà họ Mạc.
Huống hồ, người quen biết cô và “Mạc Gia Thành” rất ít.
“Diệp Chi, con trở nên không hiểu chuyện như vậy từ lúc nào? Nó ấy hôm qua vì con mà chịu khổ như vậy, con bây giờ còn muốn vu oan nó!” Hạ Lập Nguyên tức giận đứng mạnh lên.
Hạ Lập Nguyên hôm qua đã nói, muốn cô thuyết phục Mạc Đình Kiên đầu tư cho Hạ thị, vốn dĩ cô vẫn đang do dự có nên tìm Mạc Đình Kiên thử một lần không, nhưng lời của Hạ Lập Nguyên đã khiến cô hạ quyết tâm.
Hạ Hương Thảo hôm qua rõ ràng là đáng tội, nhưng trong lời của Hạ Lập Nguyên, lại nói là chịu khổ vì Hạ Diệp Chi.
Rõ ràng biết chuyện nghỉ làm không lí do là có hiểu lầm, sau sự việc Hạ Lập Nguyên chỉ thẳng tay dẹp qua một bên cho khỏi phiền, một lời xin lỗi hẳn hoi cũng không có!
Hạ Diệp Chi đương nhiên không thể giúp Hạ Lập Nguyên.
Có điều, việc quân cơ không nề dối trá, xem xem ai chơi chết ai trước!
Cho dù trên người họ chảy cùng một dòng máu, nhưng một khi hai người đã không còn sự ràng buộc về tình cảm, thì sẽ không kiêng nể gì nhau nữa.
……
Cả một ngày, Hạ Diệp Chi đi đến đâu cũng nghe thấy có người bàn tán về việc này.
Nhưng cô vẫn mặc kệ, đám người đó muốn hỏi cũng không dám đến hỏi cô.
Lúc tan làm, hot search liên quan đến cô và “Mạc Gia Thành” đã bị xóa đi, nhưng trên các diễn đàn và trang mạng vẫn có người đang bàn tán.
Thẩm Lệ cũng gọi cho cô.
“Lần sau cậu lên hot search, có thể kéo cả tớ lên cùng được không, tớ thấy cậu với mức độ lộ mặt với độ nổi tiếng hiện giờ, lên hot search vài lần nữa là có thể debut được rồi đó.”
Hạ Diệp Chi khóc không ra nước mắt: “Cậu tưởng tớ muốn lên hot search à?”
Thẩm Lệ bỗng nghiêm túc nói: “Nói thật nhé, cái bức ảnh đó tớ xem rồi, tuy rằng bên ngoài có một lượng lớn thủy quân nói là do nhờ góc độ thôi, tớ đóng phim nhiều như vậy vừa nhìn là đã nhận ra, bức ảnh đó vốn dĩ không nhờ góc độ! Tớ đã biết ngay mà, cái người đàn ông tên gì mà “Mạc Gia Thành” đó có mưu đồ xấu xa gì với cậu rồi, hai người có phải thật sự…….”
“Không có, không có cái gì hết!” Hạ Diệp Chi vội vã phản bác: “Cậu mau mau quay xong phim của cậu đi, tớ tan làm trước đây, tạm biệt.”
Tắt điện thoại, Hạ Diệp Chi thở phào một hơi, thu dọn đồ đạc tan làm.
Vừa ra khỏi cửa lớn Hạ thị, còn chưa kịp phản ứng gì, chẳng biết từ đâu một đám phóng viên xông ra.
“Xin hỏi cô Hạ, tin đồn giữa cô và em họ của chồng cô là thật sao?”
“Cô ngoài dây dưa với em họ ra, còn có người đàn ông khác bên ngoài không?”
“……” Có cái con mẹ anh!
Cũng may Hạ Diệp Chi phản ứng cực nhanh, việc đầu tiên là che đi mặt của mình.
Cô lại không thể ngờ tới, sẽ bị phóng viên chặn lại.
Hạ Diệp Chi ở trong đám hỗn loạn móc ra khẩu trang đeo vào, lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Chuyện không căn cứ, không thể nói được, tôi còn không phải là người trong giới giải trí, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh.”
Có phóng viên rất kỹ lưỡng mà nắm bắt từ ngữ quan trọng lời nói của cô.
“Cô Hạ, cô vừa nói ‘bây giờ vẫn chưa là người của giới giải trí’, ý cô là cô sau này sẽ ra mắt bước chân vào giới giải trí với tư cách nghệ sĩ?”
Dồn dập theo đó, những phóng viên khác cũng bắt đầu suy một ra ba: “Có tin đồn chồng cô vì lí do cá nhân không thể tiếp tục thừa kế Thịnh thị, thế nên cô vào giới giải trí là vì muốn tìm cho mình một đường ra?”
“Trước kia mấy lần cô lên hot search, thực ra là có đụng tay đụng chân”
“……”
Hạ Diệp Chi bị phóng viên vây ở giữa, hoàn toàn không ra được.
Bỗng nhiên, một loại những tiếng chân dồn dập vang lên, một tốp bảo vệ đi đến đuổi hết đám phóng viên kia đi.
Hạ Diệp Chi vẫn chưa kịp phản ứng xem đang xảy ra chuyện gì, Thẩm Sơ Hoàng bỗng từ đâu nhô người ra, kéo bàn tay cô bước nhanh đến bãi đỗ xe.
Hạ Diệp Chi vừa nghĩ đến tay của anh ta từng động lên người Hạ Hương Thảo, trong lòng liền dâng lên một trận buồn nôn, mạnh mẽ giật khỏi tay anh ta.
Thẩm Sơ Hoàng ngây ra một lúc, sau đó kiên nhẫn nói với cô: “Diệp Chi, những phóng viên kia lúc nào cũng có thể đuổi đến đây, lên xe trước đã, anh đưa em đi trước.”
Cô không dám coi thường sức chiến đấu của phóng viên giải trí, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.
Ý ngầm chính là, chuyện của anh ta, không cần Mạc Đình Phong quản.
Mạc Đình Phong là người thông minh, nhìn xa trông rộng, nghe cái đã hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Ông ta tức đến nỗi muốn đạp đổ hết đồ đạc, nhưng đã cứng rắn nhịn xuống.
Lãnh Tuấn bước lên trước rót một ly nước cho ông ta: “Ngài uống cốc nước trước cho bớt giận, cậu chủ còn trẻ, sau này sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài.”
Mạc Đình Phong than một tiếng: “Mong là vậy.”
Đi ra khỏi quán trà, Mạc Đình Kiên cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Hạ Diệp Chi.
Điện thoại vừa lấy ra, lại bị đặt trở về.
Trái lại, anh có hơi chờ mong Hạ Diệp Chi sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
……
Hạ Diệp Chi suýt chút nữa đến muộn. Cô đến phòng ăn được đặt riêng rồi ngồi xuống, rất nhạy bén mà cảm giác được mọi người đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt còn rất kỳ lạ.
Hạ Diệp Chi lấy điện thoại, tự soi lại mặt mình một chút, trên mặt không có dính bẩn gì, trông rất bình thường!
Một nữ đồng nghiệp ngồi đối diện thấy dáng vẻ cô như vậy, vô cùng tốt bụng chỉ vào điện thoại cô.
Hạ Diệp Chi cuối cùng cũng hiểu, cười với cô ấy, rồi mở điện thoại lên mạng.
Bình thường cô có thói quen mỗi sáng thức dậy lên mạng xem tin tức giải trí, hôm nay vì ngủ quá giấc nên vẫn chưa xem được.
Tin đứng đầu trang tin giải trí thế mà lại liên quan đến cô.
Cô bấm vào trang tin, nhận ra trong đó là bức ảnh cô và “Mạc Gia Thành” ở ngoài nhà hàng hôm qua.
Hạ Diệp Chi lúc đầu rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại.
“Mạc Gia Thành” hung hăng càn quấy lại chẳng kiêng nể gì, bị người ta chụp được là chuyện sớm muộn.
Cô trong sạch không sợ những lời lẽ xấu xa bẻ cong sự thật, nhưng người nhà họ Mạc mà đọc được tin này thì sẽ ra sao?
Nếu Mạc Đình Kiên cũng đọc được rồi thì sao?
Đúng lúc này, Hạ Lập Nguyên gọi đến:
“Đến văn phòng tôi một chuyến.”
……
Lúc Hạ Diệp Chi đến, trong phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên chỉ có một người, mặt của Hạ Hương Thảo tối hôm qua bị đánh cho sưng cả lên, tất nhiên hôm nay không thể đi làm rồi.
Hạ Lập Nguyên vừa thấy cô, sắc mặt đã không tốt: “Con với Mạc Gia Thành là chuyện gì vậy?”
Hạ Diệp Chi mím môi, ngữ khí như chẳng quan tâm: “Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì, thế đây là cái gì?” Hạ Lập Nguyên đặt mạnh điện điện thoại “bụp” một tiếng trước mặt cô, bên trên lại là cô và “Mạc Gia Thành”.
Hạ Diệp Chi cúi người, nắm hai tay lên bàn, đôi môi hồng hơi nhếch, gương mặt xinh đẹp nhìn có chút ngại ngùng mất tự nhiên, ngữ khí chậm rãi thong thả: “Vấn đề này, bố nên đi hỏi Hạ Hương Thảo, ảnh là cô ta chụp, cô ta biết rõ nhất.”
Trên đường đến văn phòng của Hạ Lập Nguyên, cô đã nghĩ rất kĩ, ngoài Hạ Hương Thảo có gan lớn như thế dám chụp ảnh đưa cho truyền thông, những người khác đều không dám động đến nhà họ Mạc.
Huống hồ, người quen biết cô và “Mạc Gia Thành” rất ít.
“Diệp Chi, con trở nên không hiểu chuyện như vậy từ lúc nào? Nó ấy hôm qua vì con mà chịu khổ như vậy, con bây giờ còn muốn vu oan nó!” Hạ Lập Nguyên tức giận đứng mạnh lên.
Hạ Lập Nguyên hôm qua đã nói, muốn cô thuyết phục Mạc Đình Kiên đầu tư cho Hạ thị, vốn dĩ cô vẫn đang do dự có nên tìm Mạc Đình Kiên thử một lần không, nhưng lời của Hạ Lập Nguyên đã khiến cô hạ quyết tâm.
Hạ Hương Thảo hôm qua rõ ràng là đáng tội, nhưng trong lời của Hạ Lập Nguyên, lại nói là chịu khổ vì Hạ Diệp Chi.
Rõ ràng biết chuyện nghỉ làm không lí do là có hiểu lầm, sau sự việc Hạ Lập Nguyên chỉ thẳng tay dẹp qua một bên cho khỏi phiền, một lời xin lỗi hẳn hoi cũng không có!
Hạ Diệp Chi đương nhiên không thể giúp Hạ Lập Nguyên.
Có điều, việc quân cơ không nề dối trá, xem xem ai chơi chết ai trước!
Cho dù trên người họ chảy cùng một dòng máu, nhưng một khi hai người đã không còn sự ràng buộc về tình cảm, thì sẽ không kiêng nể gì nhau nữa.
……
Cả một ngày, Hạ Diệp Chi đi đến đâu cũng nghe thấy có người bàn tán về việc này.
Nhưng cô vẫn mặc kệ, đám người đó muốn hỏi cũng không dám đến hỏi cô.
Lúc tan làm, hot search liên quan đến cô và “Mạc Gia Thành” đã bị xóa đi, nhưng trên các diễn đàn và trang mạng vẫn có người đang bàn tán.
Thẩm Lệ cũng gọi cho cô.
“Lần sau cậu lên hot search, có thể kéo cả tớ lên cùng được không, tớ thấy cậu với mức độ lộ mặt với độ nổi tiếng hiện giờ, lên hot search vài lần nữa là có thể debut được rồi đó.”
Hạ Diệp Chi khóc không ra nước mắt: “Cậu tưởng tớ muốn lên hot search à?”
Thẩm Lệ bỗng nghiêm túc nói: “Nói thật nhé, cái bức ảnh đó tớ xem rồi, tuy rằng bên ngoài có một lượng lớn thủy quân nói là do nhờ góc độ thôi, tớ đóng phim nhiều như vậy vừa nhìn là đã nhận ra, bức ảnh đó vốn dĩ không nhờ góc độ! Tớ đã biết ngay mà, cái người đàn ông tên gì mà “Mạc Gia Thành” đó có mưu đồ xấu xa gì với cậu rồi, hai người có phải thật sự…….”
“Không có, không có cái gì hết!” Hạ Diệp Chi vội vã phản bác: “Cậu mau mau quay xong phim của cậu đi, tớ tan làm trước đây, tạm biệt.”
Tắt điện thoại, Hạ Diệp Chi thở phào một hơi, thu dọn đồ đạc tan làm.
Vừa ra khỏi cửa lớn Hạ thị, còn chưa kịp phản ứng gì, chẳng biết từ đâu một đám phóng viên xông ra.
“Xin hỏi cô Hạ, tin đồn giữa cô và em họ của chồng cô là thật sao?”
“Cô ngoài dây dưa với em họ ra, còn có người đàn ông khác bên ngoài không?”
“……” Có cái con mẹ anh!
Cũng may Hạ Diệp Chi phản ứng cực nhanh, việc đầu tiên là che đi mặt của mình.
Cô lại không thể ngờ tới, sẽ bị phóng viên chặn lại.
Hạ Diệp Chi ở trong đám hỗn loạn móc ra khẩu trang đeo vào, lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Chuyện không căn cứ, không thể nói được, tôi còn không phải là người trong giới giải trí, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh.”
Có phóng viên rất kỹ lưỡng mà nắm bắt từ ngữ quan trọng lời nói của cô.
“Cô Hạ, cô vừa nói ‘bây giờ vẫn chưa là người của giới giải trí’, ý cô là cô sau này sẽ ra mắt bước chân vào giới giải trí với tư cách nghệ sĩ?”
Dồn dập theo đó, những phóng viên khác cũng bắt đầu suy một ra ba: “Có tin đồn chồng cô vì lí do cá nhân không thể tiếp tục thừa kế Thịnh thị, thế nên cô vào giới giải trí là vì muốn tìm cho mình một đường ra?”
“Trước kia mấy lần cô lên hot search, thực ra là có đụng tay đụng chân”
“……”
Hạ Diệp Chi bị phóng viên vây ở giữa, hoàn toàn không ra được.
Bỗng nhiên, một loại những tiếng chân dồn dập vang lên, một tốp bảo vệ đi đến đuổi hết đám phóng viên kia đi.
Hạ Diệp Chi vẫn chưa kịp phản ứng xem đang xảy ra chuyện gì, Thẩm Sơ Hoàng bỗng từ đâu nhô người ra, kéo bàn tay cô bước nhanh đến bãi đỗ xe.
Hạ Diệp Chi vừa nghĩ đến tay của anh ta từng động lên người Hạ Hương Thảo, trong lòng liền dâng lên một trận buồn nôn, mạnh mẽ giật khỏi tay anh ta.
Thẩm Sơ Hoàng ngây ra một lúc, sau đó kiên nhẫn nói với cô: “Diệp Chi, những phóng viên kia lúc nào cũng có thể đuổi đến đây, lên xe trước đã, anh đưa em đi trước.”
Cô không dám coi thường sức chiến đấu của phóng viên giải trí, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.