Chương 72: Yêu đương vụng trộm sau lưng mạc đình kiên
Lạt Tiêu
30/06/2020
Sau khi Thẩm Sơ Hoàng lái xe rời đi, Hạ Diệp Chi thấy không còn bóng dáng những phóng viên kia nữa, liền lên tiếng: “Phiền anh dừng ở bên đường một chút, tôi xuống xe, chuyện hôm nay cảm ơn anh.”
Thẩm Sơ Hoàng im lặng, cho xe dừng sát bên đường, Hạ Diệp Chi đưa tay mở cửa xe, thử mở hai cái mới nhận ra cửa xe không mở được.
Cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ Hoàng: “Cửa xe bị khóa rồi.”
Thẩm Sơ Hoàng cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt có hơi là lạ: “Diệp Chi, em chọn em họ của Mạc Đình Kiên, không bằng chọn anh cho an toàn.”
“?????” Là ý mà cô đang hiểu?
Thấy Hạ Diệp Chi không lên tiếng ngắt lời, ngữ khí của Thẩm Sơ Hoàng lại càng tự tin hơn: “Hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ở bên nhau chắc chắn sẽ vui vẻ hơn, quan trọng là anh sẽ không để người khác phát hiện ra chuyện của hai chúng ta.”
“Tôi và anh, ở bên nhau?” Hạ Diệp Chi chỉ anh ta rồi lại chỉ vào mình.
Thẩm Sơ Hoàng gật đầu, lộ ra nụ cười mà anh ta cho là vô cùng hấp dẫn, giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt Hạ Diệp Chi: “Em ở bên tên kẻ vô dụng Mạc Đình Kiên kia quá vất vả, anh có thể hiểu cho chuyện giữa em và em họ anh ta, anh không trách em.”
Quá vất vả?
Nói đến thật khéo léo, ý của anh ta không phải là nói cô ở bên một tên một tên vô dụng không nhân đạo, không chịu được cô đơn nên đi tìm em họ của Mạc Đình Kiên sao!
Kẻ bỉ ổi, mãi mãi sẽ nghĩ người khác cũng bỉ ổi như vậy!
Hạ Diệp Chi xoay đầu tránh đi tay của anh ta đang giơ về phía này, gương mặt chán ghét: “Ý của anh là, muốn tôi yêu đương vụng trộm với anh sau lưng Mạc Đình Kiên?”
Thẩm Sơ Hoàng cũng đã đọc được tin tức đứng đầu trang chủ trên mạng kia rồi, anh ta cảm thấy Hạ Diệp Chi do không chịu được cô đơn mới thông đồng với em họ Mạc Đình Kiên ở bên nhau.
Thẩm Sơ Hoàng cũng không để bụng cái tránh đi của Hạ Diệp Chi, mà càng nói càng hăng say: “Mạc Đình Kiên vốn dĩ không xứng với em, chúng ta mới là thật lòng yêu nhau.”
“Ai thật lòng yêu nhau với anh, thật lòng yêu anh là Hạ Hương Thảo, anh có mở xe hay không, không mở tôi gọi cảnh sát nhé?” Hạ Diệp Chi ghé sát vào cửa xe, vô cùng cảnh giác mà nhìn Thẩm Sơ Hoàng.
Sao trước đây cô không nhận ra Thẩm Sơ Hoàng lại quá đà như vậy?
Thái độ tránh né vội vàng với anh ta của Hạ Diệp Chi làm anh ta có chút lo lắng, hơi kích động mà sáp đến trước cô: “Hạ Hương Thảo làm sao so được với em!”
Hạ Diệp Chi không phí lời với anh ta, thẳng tay cầm điện thoại báo cảnh sát.
Thẩm Sơ Hoàng cuối cùng vẫn muốn giữ mặt mũi, lùi ra một chút, mở cửa xe cho cô.
Hạ Diệp Chi mở cửa xuống xe, quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu xa cách: “Thẩm Sơ Hoàng, trước đây tôi thích anh thế nào anh cũng không chịu hiểu, nhưng từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa, càng không giấu Mạc Đình Kiên vụng trộm yêu anh.”
Thẩm Sơ Hoàng càng nghe sắc mặt càng kém đi, Hạ Diệp Chi quay người rời khỏi, không thèm nhìn anh ta thêm chút nào nữa.
Đi chưa bao xa, lại có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.
Cô tưởng lại là Thẩm Sơ Hoàng, chân bước nhanh như gió, cho đến khi từ trong xe vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Cô chủ……”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc quay đầu: “Thời Dũng? Các anh trở về rồi?”
Thời Dũng với tư cách là trợ lí đặc biệt của Mạc Đình Kiên, bình thường đều là Mạc Đình Kiên đi đâu thì anh ta đi theo đó.
Sau Khi Mạc Đình Kiên ra nước ngoài, cô cũng chưa từng gặp Thời Dũng ở biệt thự, nên đoán là Thời Dũng đã ra nước ngoài cùng Mạc Đình Kiên rồi.
Thời Dũng xuống xe, kính cẩn trả lời một tiếng: “Vâng, cậu chủ phân phó cho tôi đến đây đón cô chủ về nhà.”
Hạ Diệp Chi không hiểu sao lại có hơi mong đợi được gặp mặt Mạc Đình Kiên, nhưng trong lòng cô hiểu Mạc Đình Kiên có sẽ vẫn chỉ cho cô thấy bóng lưng của mình.
Cho dù như vậy, Hạ Diệp Chi vẫn vui vẻ lên xe.
Lên xe rồi, cảm giác vui vẻ qua đi, cô bình tĩnh lại, lại ngồi không yên được.
Mạc Đình Kiên sao lại cứ phải về vào lúc mấu chốt như thế này?
Anh là vừa về hay đã về từ lâu rồi? Anh có nhìn thấy tin về cô và “Mạc Gia Thành” hay không?
Nhỡ mà…nhỡ mà anh đọc được rồi, anh có…
Không, giả thiết này không hợp lí, dù anh không nhìn thấy, chắc chắn sẽ có người nói cho anh biết.
Cô có thể khẳng định người ra mặt đè lại tin tức chính là người nhà họ Mạc.
Người nhà họ Mạc đều đã biết rồi, Mạc Gia Thành chắc chắn cũng đã biết.
……
Ôm tâm trạng thấp thỏm không yên, chiếc xe đã dừng ở trước cửa biệt thự.
“Cô chủ, mời xuống xe.” Thời Dũng lên trước, giọng điệu kính cẩn mà mở cửa cho cô.
Hạ Diệp Chi xuống xe, nhìn lên phòng làm việc của Mạc Đình Kiên trên tầng hai, hỏi Thời Dũng: “Mạc Đình Kiên đang ở phòng làm việc à?”
Thời Dũng: “Thưa không, cậu chủ đang nghỉ ngơi.”
Hạ Diệp Chi gật gật đầu, vừa vào cửa đã nhìn thấy “Mạc Gia Thành” đang nhàn đã ngồi uống cà phê trong phòng khách.
Trong lòng cô tức giận, nhưng vì Thời Dũng vẫn đang có mặt, nên không tiện thể hiện ra, chỉ lạnh lùng trừng anh ta một cái, rồi lên lầu vào trong phòng.
Hạ Diệp Chi vừa đi, Thời Dũng liền đến trước mặt Mạc Đình Kiên, cung kính nói: “Cậu chủ, Thẩm Sơ Hoàng đã đi tìm cô chủ.”
Mạc Đình Kiên nhạt nhạt nói: “Ồ? Đi tìm cô ấy làm gì?”
Thời Dũng rất nhạy bén cảm thấy được trong ngữ khí lạnh nhạt kia bắt được một chút không bình thường.
Thời Dũng nhớ lại lúc đó thấy Thẩm Sơ Hoàng cùng Hạ Diệp Chi ghé sát nhau ở trong xe, hành động có hơi thân mật, anh ta đương nhiên không dám nói tiếp.
Thế là, anh chọn cách nói mình cho là vô cùng an toàn: “Hai người ở trong xe một lúc, cô chủ đã xuống xe rồi.”
“Một lúc là bao lâu?” Mạc Đình Kiên đặt cà phê đang cầm trong tay xuống bàn trà nhỏ, dựa ra đằng sau, vắt đôi chân dài lên nhau, cả người mang một vẻ cao quý mà biếng nhác.
Thời Dũng tim đập gấp vài nhịp: “Thì là một lúc, khoảng gần 10 phút……”
“ồ? Chỉ có 10 phút thôi? Anh đi đón người đi một tiếng mới về.” Ánh mắt của Mạc Đình Kiên bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc lạnh.
Thời Dũng không dám nói nữa.
Mạc Đình Kiên hơi nheo mắt không hỏi thêm nhiều nữa, dường như cũng không định tìm câu trả lời mình muốn nghe ở chỗ Thời Dũng.
……
Lúc Hạ Diệp Chi xuống lầu, trong phòng khách đã không còn bóng dáng của “Mạc Gia Thành” nữa.
Cô chạy đến hỏi bảo tiêu đang canh giữ ở cửa: “Em họ của cậu chủ các anh đi đâu rồi?”
Bảo tiêu vẻ mặt nghiêm nghị: “Anh ấy ra ngoài rồi.”
“Ồ.” Hạ Diệp Chi gật đầu, vào phòng bếp nấu cơm.
“Mạc Gia Thành” không ở nhà, cô thấy không khí trong nhà trở nên trong lành hơn nhiều.
Mạc Đình Kiên vừa trở về, trên đường vất vả, cô quyết định làm chút gì thanh đạm cho anh.
Cơm chưa nấu xong, Thời Dũng đã tiến vào: “Cô chủ, tôi phải ra ngoài làm chút việc, phiền cô chút nữa đưa cơm lên cho cậu chủ.”
Hạ Diệp Chi hơi bồn chồn, trời sắp tối rồi, mấy người bọn họ lấy đâu ra mà nhiều việc phải làm vậy?
“Được, tôi làm xong rồi mang lên.” Hạ Diệp Chi rất vui lòng làm chút việc cho Mạc Đình Kiên.
Cô đứng trước cửa gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, cô liền đẩy cửa đi vào.
Cô định là đặt đồ xuống rồi đi ra, nhưng không ngờ vừa xoay người đã nhìn thấy “Mạc Gia Thành”.
Thẩm Sơ Hoàng im lặng, cho xe dừng sát bên đường, Hạ Diệp Chi đưa tay mở cửa xe, thử mở hai cái mới nhận ra cửa xe không mở được.
Cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ Hoàng: “Cửa xe bị khóa rồi.”
Thẩm Sơ Hoàng cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt có hơi là lạ: “Diệp Chi, em chọn em họ của Mạc Đình Kiên, không bằng chọn anh cho an toàn.”
“?????” Là ý mà cô đang hiểu?
Thấy Hạ Diệp Chi không lên tiếng ngắt lời, ngữ khí của Thẩm Sơ Hoàng lại càng tự tin hơn: “Hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ở bên nhau chắc chắn sẽ vui vẻ hơn, quan trọng là anh sẽ không để người khác phát hiện ra chuyện của hai chúng ta.”
“Tôi và anh, ở bên nhau?” Hạ Diệp Chi chỉ anh ta rồi lại chỉ vào mình.
Thẩm Sơ Hoàng gật đầu, lộ ra nụ cười mà anh ta cho là vô cùng hấp dẫn, giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt Hạ Diệp Chi: “Em ở bên tên kẻ vô dụng Mạc Đình Kiên kia quá vất vả, anh có thể hiểu cho chuyện giữa em và em họ anh ta, anh không trách em.”
Quá vất vả?
Nói đến thật khéo léo, ý của anh ta không phải là nói cô ở bên một tên một tên vô dụng không nhân đạo, không chịu được cô đơn nên đi tìm em họ của Mạc Đình Kiên sao!
Kẻ bỉ ổi, mãi mãi sẽ nghĩ người khác cũng bỉ ổi như vậy!
Hạ Diệp Chi xoay đầu tránh đi tay của anh ta đang giơ về phía này, gương mặt chán ghét: “Ý của anh là, muốn tôi yêu đương vụng trộm với anh sau lưng Mạc Đình Kiên?”
Thẩm Sơ Hoàng cũng đã đọc được tin tức đứng đầu trang chủ trên mạng kia rồi, anh ta cảm thấy Hạ Diệp Chi do không chịu được cô đơn mới thông đồng với em họ Mạc Đình Kiên ở bên nhau.
Thẩm Sơ Hoàng cũng không để bụng cái tránh đi của Hạ Diệp Chi, mà càng nói càng hăng say: “Mạc Đình Kiên vốn dĩ không xứng với em, chúng ta mới là thật lòng yêu nhau.”
“Ai thật lòng yêu nhau với anh, thật lòng yêu anh là Hạ Hương Thảo, anh có mở xe hay không, không mở tôi gọi cảnh sát nhé?” Hạ Diệp Chi ghé sát vào cửa xe, vô cùng cảnh giác mà nhìn Thẩm Sơ Hoàng.
Sao trước đây cô không nhận ra Thẩm Sơ Hoàng lại quá đà như vậy?
Thái độ tránh né vội vàng với anh ta của Hạ Diệp Chi làm anh ta có chút lo lắng, hơi kích động mà sáp đến trước cô: “Hạ Hương Thảo làm sao so được với em!”
Hạ Diệp Chi không phí lời với anh ta, thẳng tay cầm điện thoại báo cảnh sát.
Thẩm Sơ Hoàng cuối cùng vẫn muốn giữ mặt mũi, lùi ra một chút, mở cửa xe cho cô.
Hạ Diệp Chi mở cửa xuống xe, quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu xa cách: “Thẩm Sơ Hoàng, trước đây tôi thích anh thế nào anh cũng không chịu hiểu, nhưng từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa, càng không giấu Mạc Đình Kiên vụng trộm yêu anh.”
Thẩm Sơ Hoàng càng nghe sắc mặt càng kém đi, Hạ Diệp Chi quay người rời khỏi, không thèm nhìn anh ta thêm chút nào nữa.
Đi chưa bao xa, lại có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.
Cô tưởng lại là Thẩm Sơ Hoàng, chân bước nhanh như gió, cho đến khi từ trong xe vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Cô chủ……”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc quay đầu: “Thời Dũng? Các anh trở về rồi?”
Thời Dũng với tư cách là trợ lí đặc biệt của Mạc Đình Kiên, bình thường đều là Mạc Đình Kiên đi đâu thì anh ta đi theo đó.
Sau Khi Mạc Đình Kiên ra nước ngoài, cô cũng chưa từng gặp Thời Dũng ở biệt thự, nên đoán là Thời Dũng đã ra nước ngoài cùng Mạc Đình Kiên rồi.
Thời Dũng xuống xe, kính cẩn trả lời một tiếng: “Vâng, cậu chủ phân phó cho tôi đến đây đón cô chủ về nhà.”
Hạ Diệp Chi không hiểu sao lại có hơi mong đợi được gặp mặt Mạc Đình Kiên, nhưng trong lòng cô hiểu Mạc Đình Kiên có sẽ vẫn chỉ cho cô thấy bóng lưng của mình.
Cho dù như vậy, Hạ Diệp Chi vẫn vui vẻ lên xe.
Lên xe rồi, cảm giác vui vẻ qua đi, cô bình tĩnh lại, lại ngồi không yên được.
Mạc Đình Kiên sao lại cứ phải về vào lúc mấu chốt như thế này?
Anh là vừa về hay đã về từ lâu rồi? Anh có nhìn thấy tin về cô và “Mạc Gia Thành” hay không?
Nhỡ mà…nhỡ mà anh đọc được rồi, anh có…
Không, giả thiết này không hợp lí, dù anh không nhìn thấy, chắc chắn sẽ có người nói cho anh biết.
Cô có thể khẳng định người ra mặt đè lại tin tức chính là người nhà họ Mạc.
Người nhà họ Mạc đều đã biết rồi, Mạc Gia Thành chắc chắn cũng đã biết.
……
Ôm tâm trạng thấp thỏm không yên, chiếc xe đã dừng ở trước cửa biệt thự.
“Cô chủ, mời xuống xe.” Thời Dũng lên trước, giọng điệu kính cẩn mà mở cửa cho cô.
Hạ Diệp Chi xuống xe, nhìn lên phòng làm việc của Mạc Đình Kiên trên tầng hai, hỏi Thời Dũng: “Mạc Đình Kiên đang ở phòng làm việc à?”
Thời Dũng: “Thưa không, cậu chủ đang nghỉ ngơi.”
Hạ Diệp Chi gật gật đầu, vừa vào cửa đã nhìn thấy “Mạc Gia Thành” đang nhàn đã ngồi uống cà phê trong phòng khách.
Trong lòng cô tức giận, nhưng vì Thời Dũng vẫn đang có mặt, nên không tiện thể hiện ra, chỉ lạnh lùng trừng anh ta một cái, rồi lên lầu vào trong phòng.
Hạ Diệp Chi vừa đi, Thời Dũng liền đến trước mặt Mạc Đình Kiên, cung kính nói: “Cậu chủ, Thẩm Sơ Hoàng đã đi tìm cô chủ.”
Mạc Đình Kiên nhạt nhạt nói: “Ồ? Đi tìm cô ấy làm gì?”
Thời Dũng rất nhạy bén cảm thấy được trong ngữ khí lạnh nhạt kia bắt được một chút không bình thường.
Thời Dũng nhớ lại lúc đó thấy Thẩm Sơ Hoàng cùng Hạ Diệp Chi ghé sát nhau ở trong xe, hành động có hơi thân mật, anh ta đương nhiên không dám nói tiếp.
Thế là, anh chọn cách nói mình cho là vô cùng an toàn: “Hai người ở trong xe một lúc, cô chủ đã xuống xe rồi.”
“Một lúc là bao lâu?” Mạc Đình Kiên đặt cà phê đang cầm trong tay xuống bàn trà nhỏ, dựa ra đằng sau, vắt đôi chân dài lên nhau, cả người mang một vẻ cao quý mà biếng nhác.
Thời Dũng tim đập gấp vài nhịp: “Thì là một lúc, khoảng gần 10 phút……”
“ồ? Chỉ có 10 phút thôi? Anh đi đón người đi một tiếng mới về.” Ánh mắt của Mạc Đình Kiên bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc lạnh.
Thời Dũng không dám nói nữa.
Mạc Đình Kiên hơi nheo mắt không hỏi thêm nhiều nữa, dường như cũng không định tìm câu trả lời mình muốn nghe ở chỗ Thời Dũng.
……
Lúc Hạ Diệp Chi xuống lầu, trong phòng khách đã không còn bóng dáng của “Mạc Gia Thành” nữa.
Cô chạy đến hỏi bảo tiêu đang canh giữ ở cửa: “Em họ của cậu chủ các anh đi đâu rồi?”
Bảo tiêu vẻ mặt nghiêm nghị: “Anh ấy ra ngoài rồi.”
“Ồ.” Hạ Diệp Chi gật đầu, vào phòng bếp nấu cơm.
“Mạc Gia Thành” không ở nhà, cô thấy không khí trong nhà trở nên trong lành hơn nhiều.
Mạc Đình Kiên vừa trở về, trên đường vất vả, cô quyết định làm chút gì thanh đạm cho anh.
Cơm chưa nấu xong, Thời Dũng đã tiến vào: “Cô chủ, tôi phải ra ngoài làm chút việc, phiền cô chút nữa đưa cơm lên cho cậu chủ.”
Hạ Diệp Chi hơi bồn chồn, trời sắp tối rồi, mấy người bọn họ lấy đâu ra mà nhiều việc phải làm vậy?
“Được, tôi làm xong rồi mang lên.” Hạ Diệp Chi rất vui lòng làm chút việc cho Mạc Đình Kiên.
Cô đứng trước cửa gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, cô liền đẩy cửa đi vào.
Cô định là đặt đồ xuống rồi đi ra, nhưng không ngờ vừa xoay người đã nhìn thấy “Mạc Gia Thành”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.