Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1505: Có chuyện thích hợp hơn để em làm
Mai Can Thái Thiếu Bính
24/12/2013
Thái Ngưng nghe Dương Thần hỏi, lộ ra vẻ do dự trầm mặc một lát, than thở:
- Vốn là sư phụ của em nói phải gạt anh, nhưng anh hỏi, em chỉ có thể nói ra… Vương Thư kia, không thấy cô ấy.
- Không thấy?
Dương Thần ngẩn ra, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Ừ.
Thái Ngưng thương cảm nói:
- Mấy ngày ngay sau khi chúng ta rời khỏi Đường Môn, đã không thấy tăm hơi Vương Thư, sư phụ cũng không biết cô ấy đi đâu, dù như thế nào cũng không tìm thấy.
- Sư phụ của em tâm tình rất xấu, hơn một tuần sau mới nói cho em biết, vẫn dặn em không nói cho anh biết, nói là anh đã giúp đỡ rất nhiều rồi, không thể để cho anh phải lo lắng nữa.
Dương Thần không nghĩ tới người phụ nữ Đường Lộ Di vẫn rất thấu tình đạt lý, con gái lại biến mất còn không rõ tung tích, chỉ sợ nếu là phụ nữ bình thường đều sợ muốn chết, bà ta vẫn bình tình lại còn suy nghĩ cho hắn.
Chỉ có điều Vương Thư biến mất, khiến Dương Thần mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng ngược lại không chứng cớ gì cũng không nên nói ra suy đoán.
- Chuyện này xem ra, muốn dựa vào con đường gia tộc chư hầu để tiến vào Lạc gia là khá khó khăn.
Dương Thần nhíu mày, nếu như không có một thân phận tốt để tiến vào Lạc gia, tùy ý đi tìm, chỉ sợ sẽ bị lộ rất nhanh.
Tố Tâm lúc này khuyên can:
- Cô gia người không cần quá sốt ruột, Lạc gia tuy rằng bắt tiểu thư đi, nhưng bọn họ sẽ không mặc kệ Lạc Hàng làm chuyện quá đáng với tiểu thư đâu, vì bọn họ còn muốn Cửu Âm huyền mạch của tiểu thư.
- Bản lĩnh của bọn họ cũng không bằng cô gia, cũng không dám cấu kết làm chuyện xấu xa với tiểu thư... Nhiều nhất sợ rằng da thịt của tiểu thư vẫn phải chịu một chút dằn vặt của độc tố, nhưng tôi tin tiểu thư nhất định có thể chịu đựng được.
Dương Thần nghĩ lại cũng thấy vậy, đám người bên trong Huyễn cảnh kia không giống như mình có thể dùng “Vãng niệm diễn sinh kinh” khắc phục được Cửu Âm huyền mạch, Tiêu Chỉ Tình sẽ không sao, nhưng cô bị thương, cũng khiến hắn đau lòng.
- Được rồi, ông xã cũng không nên quá kích động, phải hiểu rõ ràng bên trong Huyễn cảnh. Nếu không phải do tu vi của bọn em không đủ, bọn em đều hy vọng cùng vào với anh.
Sắc Vi tiếc hận mà nói.
Dương Thần gật đầu một cái:
- Yên tâm đi, anh cũng không phải là trẻ con vắt mũi chưa sạch, anh nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại vào bên trong Huyễn cảnh, tôi đã có tính toán bước đầu.
Mấy người phụ nữ cũng không hỏi nhiều, tuy rằng trong lòng mỗi người đều thấp thỏm bất an, chuyện cứu Tiêu Chỉ Tình thực sự là không thể trì hoãn, Dương Thần cũng không thích hợp ở lâu thêm vài ngày.
Thừa dịp thời gian ở trên đảo, Dương Thần đem pháp bảo cùng công pháp cướp được từ Tiêu gia đều lấy ra, căn cứ tình trạng của mọi người, đem mấy thứ nàychia ra.
Giống như Thái Ngưng cùng Sắc Vi vậy, pháp thuật cũng đã có thể học được một hai loại, mấy người phụ nữ khác thì có thể tham khảo một ít công pháp, tìm kiếm đột phá.
Nhờ vào lần này chiếm được không ít nhẫn không gian, Dương Thần đưa cho mỗi người phụ nữ đeo một cái, những thứ này khiến họ đều rất thích. Thứ nhất là nhẫn, thứ hai là đồ đạc của các cô đều đặc biệt nhiều, dùng cái này cực kỳ tiện lợi.
Sau bữa tối, Dương Thần đi tầng hầm để luyện đan.
Lần này linh tài chiếm được lượng lớn, có thể chế luyện mấy ngàn viên đan dược trung phẩm trở lên, nếu như để cho Luyện Đan Sư của Tiêu gia chế luyện, khả năng thành công đến mấy trăm viên, nhưng chắc chắn Dương Thần sẽ không lãng phí chút nào.
Số lần luyện đan càng ngày càng nhiều, tốc độ của hắn đã phi thường khủng bố, Tam Muội chân hỏa cuồn cuộn không ngừng chuyển vận cho Hỗn Độn đỉnh, linh khí Hỗn Độn đỉnh càng ngày càng cường đại trợ giúp cho công hiệu đan dược càng dồi dào.
Dương Thần căn cứ theo “Đồ Sơn Kim Đan lục” lựa chọn vài loại đan dược trợ giúp Hóa Thần Kỳ cùng Độ kiếp kỳ tu sĩ tăng tu vi lên, tăng cường thể chất, đều là vì mấy người phụ nữ chuẩn bị, hắn thì lại không dùng tới.
Chờ toàn bộ chế luyện gần xong, sau khi Dương Thần đem từng viên linh đan chia ra, ra khỏi tầng hầm, giờ này đã là ba giờ sáng.
Dương Thần nhìn một loạt phòng ngủ ở trên tầng hai, nơi này cũng khá rộng rãi, hầu như đều bị mấy người phụ nữ ở rồi, mấy người phụ nữ này còn đặc biệt treo bảng tên mình yêu thích lên cửa phòng
Dương Thần liếc mắt có thể nhìn thấy, mỗi một cái tên giống như tiểu yêu tinh mê hoặc hắn phạm tội ở nơi mà hắn đi tới.
Nếu không phải trong lòng không bỏ được Tiêu Chỉ Tình, lúc này Dương Thần bị hạnh phúc làm cho muốn bật cười, lý tưởng vĩ đại chúng mình cùng ngủ trong chăn lớn, dường như cũng không phải quá xa.
Cửa phòng của Lâm Nhược Khê không treo bất kỳ bảng tên nào, bởi vì cũng không cần.
Tuy rằng chỉ có một đêm, nhưng Dương Thần cũng không có ý định buông tha mấy người phụ nữ này. Đầu tiên cảm thấy bà xã chính quy vẫn là nên cho muốn ăn no trước, liền đi thẳng tới trước cửa phòng.
Vừa mới đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng ngủ, vẻ mặt Dương Thần liền buồn bực.
Chỉ thấy cô thân thể mê người mặc chiếc váy ngủ trắng bằng tơ mỏng, thân thể lả lướt hoàn mỹ đang nằm trên giường lớn, nhưng trong lòng đang ôm con heo con mập mạp Lam Lam đang giương cái miệng nhỏ ngủ say.
Bé mập không có mắt kia tại sao lại ngủ cùng mẹ như vậy?
An Tâm lúc này mới chú ý tới trong phòng có sự hô hấp của người khác, mở đôi mắt đẹp long lanh nhìn thấy Dương Thần ở trước mặt mình, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đáng yêu.
- Ông xã, anh sao ở đây? Luyện đan kết thúc rồi hả?
- Đã sớm kết thúc.
Dương Thần đặt mông ngồi vào trên giường, một tay kéo thân thể đầy hương thơm của cô vào trong lòng, kiều diễm hôn môi cô:
- An Tâm bảo bối, sao lại chăm chỉ như vậy, những người khác đều đã ngủ em vẫn còn luyện công sao?
An Tâm cong miệng lên, thấp giọng ngập ngừng nói:
- Không có biện pháp, người ta ngốc mà, các chị em khác đều có thiên phú hơn so với em, tu vi của em tăng chậm, lại không am hiểu đánh nhau, em cũng không muốn cản trở anh... Nếu như sau này mọi người là Hóa Thần Kỳ trở lên, em vẫn chỉ đến cảnh giới Tiên Thiên, vậy không như lúc trước…
- Chớ có nói linh tinh, làm sao mà không giống nhau, anh cũng không phải là nhìn tu vi tìm nữ nhân mà, em mãi mãi là người phụ nữ anh yêu.
Một tay Dương Thần vỗ vỗ trên mông cô, một mặt giả vờ giận nói.
Thân thể An Tâm mềm mại mẫn cảm run rẩy, khẽ di chuyển thân thể, hướng về phía ngực Dương Thần dựa vào, hưởng thụ lồng ngực rộng rãi của hắn.
- Ông xã, em tin anh... Nhưng anh không phải người bình thường nha, hiên tại anh muốn đi vào Huyễn cảnh đầy nguy hiểm kia, anh lại một thân một mình, mọi người đều rất lo lắng.
- Chỉ là thực lực của mọi người không đủ, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ còn chuyện như vậy.
- Hiện tại chị Sắc Vi, chị Thái Ngưng, thậm chí cả Tuệ Lâm, em Jane cũng đã là Hóa Thần kì cuối, bất cứ lúc nào cũng có cơ hội tiến vào Độ Kiếp kỳ. Như vậy có thể trở thành phụ tá đắc lực của anh.
- Mà các chị em khác, như Nghiên Nghiên, chị Thiến Ny tốc độ mọi người so với em đều rất nhanh, hơn nữa học thứ gì đều nhanh, rất có thiên phú về chiến đấu.
- Như chị Đường Uyển, chị Minh Ngọc tuy rằng các chị không biểu lộ, nhưng thật ra chân khí Tiên Thiên của các chị ấy đều rất tinh thông hơn so với em, nhất định là tầm mắt cùng tâm tính của các cô ấy không tách rời.
- Hiện tại ngay cả em Trinh Tú đều vượt trước, chỉ em vẫn ngốc như thế, cái gì đều không làm tốt... Em lo lắng nhịp điệu sớm muộn cũng sẽ không theo kịp mọi người, đến lúc lại liên lụy mọi người, em sẽ rất đau lòng đấy.
Dương Thần nghe trong lòng có chút cay cay, xem ra An Tâm đem những lời lâu nay giấu ở trong lòng nói ra.
Nắm tay của cô thật chặt, Dương Thần ấm giọng cười nói:
- An Tâm bảo bối, từ khi nào biến thành không tự tin như thế... Đầu óc anh nhớ rõ cá tính An Tâm mãi mãi đường hoàng, dám làm dám chịu, có niềm tin vào bản thân, tiểu yêu tinh có thể ở trong quán rượu tính kế anh.
- Nếu em trở thành người ăn năn hối hận, kẻ đáng thương không có tự tin, anh mới không thích em, hiểu chưa, cô bé ngốc.
Trong bóng tối, đôi mắt to của An Tâm hiện lên rất nhiều suy nghĩ, sáng ngời, thâm tình nhìn hắn.
Bỗng nhiên, An Tâm nở nụ cười xinh đẹp, như trăm hoa đua nở, tuyệt mỹ thoát tục.
- Ông xã, em không luyện công nữa, em cảm thấy có chuyện thích hợp hơn để em làm.
Trong mắt An Tâm mang theo một tia cười khẽ.
Dương Thần sửng sốt:
- Ừ? Cái... Ưm.
Không chờ Dương Thần nói xong, An Tâm đã nhào lên, hôn hắn nồng nhiệt.
- Vốn là sư phụ của em nói phải gạt anh, nhưng anh hỏi, em chỉ có thể nói ra… Vương Thư kia, không thấy cô ấy.
- Không thấy?
Dương Thần ngẩn ra, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Ừ.
Thái Ngưng thương cảm nói:
- Mấy ngày ngay sau khi chúng ta rời khỏi Đường Môn, đã không thấy tăm hơi Vương Thư, sư phụ cũng không biết cô ấy đi đâu, dù như thế nào cũng không tìm thấy.
- Sư phụ của em tâm tình rất xấu, hơn một tuần sau mới nói cho em biết, vẫn dặn em không nói cho anh biết, nói là anh đã giúp đỡ rất nhiều rồi, không thể để cho anh phải lo lắng nữa.
Dương Thần không nghĩ tới người phụ nữ Đường Lộ Di vẫn rất thấu tình đạt lý, con gái lại biến mất còn không rõ tung tích, chỉ sợ nếu là phụ nữ bình thường đều sợ muốn chết, bà ta vẫn bình tình lại còn suy nghĩ cho hắn.
Chỉ có điều Vương Thư biến mất, khiến Dương Thần mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng ngược lại không chứng cớ gì cũng không nên nói ra suy đoán.
- Chuyện này xem ra, muốn dựa vào con đường gia tộc chư hầu để tiến vào Lạc gia là khá khó khăn.
Dương Thần nhíu mày, nếu như không có một thân phận tốt để tiến vào Lạc gia, tùy ý đi tìm, chỉ sợ sẽ bị lộ rất nhanh.
Tố Tâm lúc này khuyên can:
- Cô gia người không cần quá sốt ruột, Lạc gia tuy rằng bắt tiểu thư đi, nhưng bọn họ sẽ không mặc kệ Lạc Hàng làm chuyện quá đáng với tiểu thư đâu, vì bọn họ còn muốn Cửu Âm huyền mạch của tiểu thư.
- Bản lĩnh của bọn họ cũng không bằng cô gia, cũng không dám cấu kết làm chuyện xấu xa với tiểu thư... Nhiều nhất sợ rằng da thịt của tiểu thư vẫn phải chịu một chút dằn vặt của độc tố, nhưng tôi tin tiểu thư nhất định có thể chịu đựng được.
Dương Thần nghĩ lại cũng thấy vậy, đám người bên trong Huyễn cảnh kia không giống như mình có thể dùng “Vãng niệm diễn sinh kinh” khắc phục được Cửu Âm huyền mạch, Tiêu Chỉ Tình sẽ không sao, nhưng cô bị thương, cũng khiến hắn đau lòng.
- Được rồi, ông xã cũng không nên quá kích động, phải hiểu rõ ràng bên trong Huyễn cảnh. Nếu không phải do tu vi của bọn em không đủ, bọn em đều hy vọng cùng vào với anh.
Sắc Vi tiếc hận mà nói.
Dương Thần gật đầu một cái:
- Yên tâm đi, anh cũng không phải là trẻ con vắt mũi chưa sạch, anh nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại vào bên trong Huyễn cảnh, tôi đã có tính toán bước đầu.
Mấy người phụ nữ cũng không hỏi nhiều, tuy rằng trong lòng mỗi người đều thấp thỏm bất an, chuyện cứu Tiêu Chỉ Tình thực sự là không thể trì hoãn, Dương Thần cũng không thích hợp ở lâu thêm vài ngày.
Thừa dịp thời gian ở trên đảo, Dương Thần đem pháp bảo cùng công pháp cướp được từ Tiêu gia đều lấy ra, căn cứ tình trạng của mọi người, đem mấy thứ nàychia ra.
Giống như Thái Ngưng cùng Sắc Vi vậy, pháp thuật cũng đã có thể học được một hai loại, mấy người phụ nữ khác thì có thể tham khảo một ít công pháp, tìm kiếm đột phá.
Nhờ vào lần này chiếm được không ít nhẫn không gian, Dương Thần đưa cho mỗi người phụ nữ đeo một cái, những thứ này khiến họ đều rất thích. Thứ nhất là nhẫn, thứ hai là đồ đạc của các cô đều đặc biệt nhiều, dùng cái này cực kỳ tiện lợi.
Sau bữa tối, Dương Thần đi tầng hầm để luyện đan.
Lần này linh tài chiếm được lượng lớn, có thể chế luyện mấy ngàn viên đan dược trung phẩm trở lên, nếu như để cho Luyện Đan Sư của Tiêu gia chế luyện, khả năng thành công đến mấy trăm viên, nhưng chắc chắn Dương Thần sẽ không lãng phí chút nào.
Số lần luyện đan càng ngày càng nhiều, tốc độ của hắn đã phi thường khủng bố, Tam Muội chân hỏa cuồn cuộn không ngừng chuyển vận cho Hỗn Độn đỉnh, linh khí Hỗn Độn đỉnh càng ngày càng cường đại trợ giúp cho công hiệu đan dược càng dồi dào.
Dương Thần căn cứ theo “Đồ Sơn Kim Đan lục” lựa chọn vài loại đan dược trợ giúp Hóa Thần Kỳ cùng Độ kiếp kỳ tu sĩ tăng tu vi lên, tăng cường thể chất, đều là vì mấy người phụ nữ chuẩn bị, hắn thì lại không dùng tới.
Chờ toàn bộ chế luyện gần xong, sau khi Dương Thần đem từng viên linh đan chia ra, ra khỏi tầng hầm, giờ này đã là ba giờ sáng.
Dương Thần nhìn một loạt phòng ngủ ở trên tầng hai, nơi này cũng khá rộng rãi, hầu như đều bị mấy người phụ nữ ở rồi, mấy người phụ nữ này còn đặc biệt treo bảng tên mình yêu thích lên cửa phòng
Dương Thần liếc mắt có thể nhìn thấy, mỗi một cái tên giống như tiểu yêu tinh mê hoặc hắn phạm tội ở nơi mà hắn đi tới.
Nếu không phải trong lòng không bỏ được Tiêu Chỉ Tình, lúc này Dương Thần bị hạnh phúc làm cho muốn bật cười, lý tưởng vĩ đại chúng mình cùng ngủ trong chăn lớn, dường như cũng không phải quá xa.
Cửa phòng của Lâm Nhược Khê không treo bất kỳ bảng tên nào, bởi vì cũng không cần.
Tuy rằng chỉ có một đêm, nhưng Dương Thần cũng không có ý định buông tha mấy người phụ nữ này. Đầu tiên cảm thấy bà xã chính quy vẫn là nên cho muốn ăn no trước, liền đi thẳng tới trước cửa phòng.
Vừa mới đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng ngủ, vẻ mặt Dương Thần liền buồn bực.
Chỉ thấy cô thân thể mê người mặc chiếc váy ngủ trắng bằng tơ mỏng, thân thể lả lướt hoàn mỹ đang nằm trên giường lớn, nhưng trong lòng đang ôm con heo con mập mạp Lam Lam đang giương cái miệng nhỏ ngủ say.
Bé mập không có mắt kia tại sao lại ngủ cùng mẹ như vậy?
An Tâm lúc này mới chú ý tới trong phòng có sự hô hấp của người khác, mở đôi mắt đẹp long lanh nhìn thấy Dương Thần ở trước mặt mình, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đáng yêu.
- Ông xã, anh sao ở đây? Luyện đan kết thúc rồi hả?
- Đã sớm kết thúc.
Dương Thần đặt mông ngồi vào trên giường, một tay kéo thân thể đầy hương thơm của cô vào trong lòng, kiều diễm hôn môi cô:
- An Tâm bảo bối, sao lại chăm chỉ như vậy, những người khác đều đã ngủ em vẫn còn luyện công sao?
An Tâm cong miệng lên, thấp giọng ngập ngừng nói:
- Không có biện pháp, người ta ngốc mà, các chị em khác đều có thiên phú hơn so với em, tu vi của em tăng chậm, lại không am hiểu đánh nhau, em cũng không muốn cản trở anh... Nếu như sau này mọi người là Hóa Thần Kỳ trở lên, em vẫn chỉ đến cảnh giới Tiên Thiên, vậy không như lúc trước…
- Chớ có nói linh tinh, làm sao mà không giống nhau, anh cũng không phải là nhìn tu vi tìm nữ nhân mà, em mãi mãi là người phụ nữ anh yêu.
Một tay Dương Thần vỗ vỗ trên mông cô, một mặt giả vờ giận nói.
Thân thể An Tâm mềm mại mẫn cảm run rẩy, khẽ di chuyển thân thể, hướng về phía ngực Dương Thần dựa vào, hưởng thụ lồng ngực rộng rãi của hắn.
- Ông xã, em tin anh... Nhưng anh không phải người bình thường nha, hiên tại anh muốn đi vào Huyễn cảnh đầy nguy hiểm kia, anh lại một thân một mình, mọi người đều rất lo lắng.
- Chỉ là thực lực của mọi người không đủ, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ còn chuyện như vậy.
- Hiện tại chị Sắc Vi, chị Thái Ngưng, thậm chí cả Tuệ Lâm, em Jane cũng đã là Hóa Thần kì cuối, bất cứ lúc nào cũng có cơ hội tiến vào Độ Kiếp kỳ. Như vậy có thể trở thành phụ tá đắc lực của anh.
- Mà các chị em khác, như Nghiên Nghiên, chị Thiến Ny tốc độ mọi người so với em đều rất nhanh, hơn nữa học thứ gì đều nhanh, rất có thiên phú về chiến đấu.
- Như chị Đường Uyển, chị Minh Ngọc tuy rằng các chị không biểu lộ, nhưng thật ra chân khí Tiên Thiên của các chị ấy đều rất tinh thông hơn so với em, nhất định là tầm mắt cùng tâm tính của các cô ấy không tách rời.
- Hiện tại ngay cả em Trinh Tú đều vượt trước, chỉ em vẫn ngốc như thế, cái gì đều không làm tốt... Em lo lắng nhịp điệu sớm muộn cũng sẽ không theo kịp mọi người, đến lúc lại liên lụy mọi người, em sẽ rất đau lòng đấy.
Dương Thần nghe trong lòng có chút cay cay, xem ra An Tâm đem những lời lâu nay giấu ở trong lòng nói ra.
Nắm tay của cô thật chặt, Dương Thần ấm giọng cười nói:
- An Tâm bảo bối, từ khi nào biến thành không tự tin như thế... Đầu óc anh nhớ rõ cá tính An Tâm mãi mãi đường hoàng, dám làm dám chịu, có niềm tin vào bản thân, tiểu yêu tinh có thể ở trong quán rượu tính kế anh.
- Nếu em trở thành người ăn năn hối hận, kẻ đáng thương không có tự tin, anh mới không thích em, hiểu chưa, cô bé ngốc.
Trong bóng tối, đôi mắt to của An Tâm hiện lên rất nhiều suy nghĩ, sáng ngời, thâm tình nhìn hắn.
Bỗng nhiên, An Tâm nở nụ cười xinh đẹp, như trăm hoa đua nở, tuyệt mỹ thoát tục.
- Ông xã, em không luyện công nữa, em cảm thấy có chuyện thích hợp hơn để em làm.
Trong mắt An Tâm mang theo một tia cười khẽ.
Dương Thần sửng sốt:
- Ừ? Cái... Ưm.
Không chờ Dương Thần nói xong, An Tâm đã nhào lên, hôn hắn nồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.