Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 437: Gặp được hồ ly tinh

Ức Tích Nhan

11/04/2015

Edit: Tịnh Yên

"Ôn Uyển!", buổi sáng, Tôn Đại Phi choàng tỉnh, rống to.

Nhìn đến giường bên cạnh trống trơn thì lòng của anh run lên bần bật, rống to "Ôn Uyển?!".

Người đâu?!

Tôn Đại Phi nhìn giường bên cạnh trống trơn, trong lòng kích động hỏi, không chút nghĩ ngợi mà lao xuống giường, hai chân không mang dép, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, cõi lòng chưa từng hoảng sợ như thế. Lo lắng cô khôi phục trí nhớ sau đó mang theo Tiểu Đồng Đồng chạy mất.

Hai chân không mang dép, toàn thân Tôn Đại Phi chỉ mặc một cái quần lót lao từ gian phòng này tới căn phòng khác, rồi chạy xuống dưới lầu, "Ôn Uyển! Ôn Uyển! Em ở đâu?! Em đừng đi!", giọng nói lo lắng của anh vang vọng khắp ngôi biệt thự, quản gia biệt thự, người hầu nhìn thấy anh đang lau tới, trên mặt mỗi người đều chất đầy nghi hoặc.

"Ôn Uyển đâu?! Cô ấy ở đâu?!", Tôn Đại Phi xông xuống thang lầu, rống to với quản gia, mất tỉnh táo, vẻ mặt thiếu sự kiên nhẫn và vô cùng đau khổ, như là bị mất đi người mình yêu mến nhất, thứ trọng yếu nhất.

"Không phải tiểu thư Ôn Uyển vẫn còn ở trên lầu sao?", quản gia nhìn Tôn Đại Phi, chỉ chỉ lên lầu nói. Lúc này Tôn Đại Phi mới xoay người, nhìn đến đầu bậc thang Ôn Uyển đang ôm Tiểu Đồng Đồng đứng đó thì trái tim đau đớn mới hạ xuống. Cô ấy chưa đi, cô ấy còn đang ở đây!

Ôn Uyển ôm con trai, nhìn hai chân không mang dép, toàn thân cơ hồ không mặc quần áo của Tôn Đại Phi, nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, cô có chút động lòng, yết hầu nghẹn ngào, ngực buồn bực. Giây phút này, anh nhanh chóng vọt tới, Tôn Đại Phi dồn ba bước làm một đi đến bên cạnh cô.

"Em hù chết anh rồi! Làm gì mà ngủ dậy trước anh thế?!", Tôn Đại Phi rầu rĩ mình ngủ như chết vậy, nhìn cô lo lắng quát. Trước ngực cô là Tiểu Đồng Đồng bị anh dọa sợ nên trốn vào trong ngực Ôn Uyển. Ôn Uyển sợ hãi mà nhìn anh, tay khẽ xoa xoa lưng con trai, nhẹ nhàng mà trấn an, "Anh, anh dữ dội như thế làm gì chứ", cô tức giận ôm lấy con trai đang muốn đi xuống.

Thế này Tôn Đại Phi mới ý thức được thái độ mình mới vừa rồi, vội vàng đuổi theo cô, "Thực xin lỗi, Uyển Uyển, anh sai rồi, anh nghĩ đến em, cho là em đã chạy loạn đi đâu rồi, quá khẩn trương, đừng nóng giận", Tôn Đại Phi đi theo sau lưng Ôn Uyển, vừa theo vừa lầm bầm.

Trái tim Ôn Uyển có chút cảm động, không nói chuyện, ôm Tiểu Đồng Đồng đi vào phòng trẻ, Tôn Đại Phi cũng đuổi kịp.

"Anh, anh mặc quần áo vào đi! Đồ lưu manh!", Ôn Uyển tức giận nói, ghét bỏ mà nhìn thân thể của anh, ai ngờ, Tôn Đại Phi không có đi ra ngoài, ngược lại cười đi từ phía sau ra trước, một tay chế trụ sau ót cô, nặng nề đặt một nụ hôn lên trên gương mặt của cô.

Trong lòng cô một hồi rung động.

"Đồng ý với anh anh đừng đi đâu, anh là chồng của em, em là vợ của anh, em không thể đi biết không?", Trong lòng Tôn Đại Phi vẫn còn sợ hãi, khó có thể tưởng tượng mất đi cô sẽ đau khổ thế nào, càng ích kỷ mà hi vọng cô đừng khôi phục trí nhớ, từ nay về sau anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô, tìm đủ mọi cách mà đối tốt với cô.

Ôn Uyển bởi vì lời nói của anh mà trái tim run rẩy, sợ sệt nhìn anh, không có trả lời. Tôn Đại bay cũng không miễn cưỡng cô, đi về phòng ngủ, nhanh chóng tắm rửa một cái. Ôn Uyển thì ở lại phòng trẻ cho Đồng Đồng uống sữa, "Đồng Dồng, mẹ nên tin tưởng ba con sao?", cô nhỏ giọng mà hỏi thăm, đứa bé nhỏ mới mấy tháng tuổi làm sao nghe hiểu cô muốn nói cái gì. Heo con cứ tiếp tục bú sữa, trên gương mặt Ôn Uyển đầy vẻ dịu dàng...

Mỗi lần Tôn Đại Phi cảm giác Ôn Uyển đã trở lại bình thường thì cô lại nổi cơn điên khùng, làm cho lòng của anh lắng xuống. Nhưng mỗi ngày Tôn Đại Phi vẫn sống trong lo được lo mất, cái cảm giác sợ cô khôi phục lại trí nhớ, sau đó sẽ không tha thứ cho anh, sẽ rời khỏi anh và giày vò anh.

Anh không đến công ty, cả ngày cứ đi theo cô như hình với bóng. Lúc cô muốn ra ngoài chơi thì anh sẽ đi theo. Đi siêu thị, giúp cô mang bao lớn bao nhỏ những món đồ cô thích; khi mang Đồng Đồng ra khỏi cửa thì cũng như vậy, nghiễm nhiên thành nô tài của cô. Hai mẹ con bọn họ chính là bà chủ của anh, anh dốc lòng mà hầu hạ.

"Mỗi ngày anh đều không cần làm việc sao?", Ôn Uyển đang dùng cơm nhỏ giọng hỏi, đến biệt thự hai tuần rồi, Tôn Đại Phi cứ dính lấy cô như thế, cô đi nhà vệ sinh, anh cũng muốn đi theo cô. Ôn Uyển thật sự kinh ngạc, đến tột cùng anh còn là tổng giám đốc của một tập đoàn nữa hay không.

Tôn Đại Phi cười cười, gắp một khối thịt cho cô, "Ông xã còn đang nghỉ ngơi, ở bên cạnh hai người là công việc của anh!", Tôn Đại Phi hết sức đắc ý nói, "Ngoan, ăn nhiều một chút", vừa gắp rau cho cô, vừa nói.

Ôn Uyển nhíu mày, cảm giác Tôn Đại Phi bây giờ không giống với Tôn Đại Phi lúc trước, anh chăm sóc cô và Đồng Đồng rất cẩn thận, tỉ mỉ làm cô cảm động, quên mất trước kia anh từng ăn chơi trác táng ra sao.

"Tôi không phải heo", Ôn Uyển tức giận mà nói, đem khối thịt to ném vào chén anh, cảm giác gần đây anh gầy hơn trước rất nhiều. Có khi anh nửa đêm choàng tỉnh, cô không phải không biết. Mỗi khi anh nhắm mặt ngủ, luôn gắt gao ôm cô, không dám thư giãn một tí...

"Cảm ơn bà xã!", Tôn Đại Phi kích động nói, cứ xem như cô quan tâm anh, ý bảo anh ăn nhiều hơn một chút.

Ôn Uyển không nói chuyện, cúi đầu ăn món ăn.



"Tôi, buổi chiều tôi muốn đi mua quần áo cho Đồng Đồng", buông bát đũa xuống rồi nói với Ôn Uyển.

"Được thôi! Anh đi cùng với em!", Tôn Đại Phi trước kia nhất định không kiên nhẫn với chuyện đi dạo phố với phụ nữ, khi hẹn hò với con gái, nếu anh thấy các cô gái đó cứ thích đi dạo thì sẽ lập tức chia tay, cảm thấy cô gái đó rất phiền phức.

Nhưng hiện tại không như vậy, chỉ cần Ôn Uyển ở bên cạnh nhau, đều cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

Ôn Uyển gật gật đầu, hai người chuẩn bị xong thì không mang theo Đồng Đồng ra ngoài, giao cho quản gia chăm sóc, rất nhanh, hai người đã đến trung tâm thành phố.

Mỗi lần đi vào tiệm bán quần áo trẻ em, chính là lúc Ôn Uyển vui vẻ nhất; nhìn các quần áo nhỏ bé trong tiệm, cô thật sự muốn đem tất cả về nhà; để cho Đồng Đồng mặc mỗi thứ một lần. Đáng yêu nhất chính là những bộ đồ con gái mềm mại kia.

Giây phút này, cô đi đến khu mua sắm trang phục của bé gái, nhìn một kiện quần áo bằng ren tơ màu hồng mà kích động không thôi. Đầu tiên Tôn Đại Phi có chần chờ, thoáng nhớ ra cái gì đó, đưa tay nắm eo của cô, "Có phải rất đáng yêu hay không? Bà xã, nếu không chúng ta lại sinh thêm một đứa con gái nữa đi?", Tôn Đại Phi nhỏ giọng mà hỏi thăm, nhớ tới Tiểu Nặc Nặc nhà Cố Diệc Thần, anh cũng muốn có con gái rồi.

Trái tim Ôn Uyển vô cùng ấm áp, tuy lời nói Tôn Đại Phi rất phản cảm như lời nói của những tên lưu manh, nhưng một câu này làm cho cô rất thích nghe.

Thiệt tình đang tưởng tượng ra bộ dáng của một đứa bé gái đáng yêu, bất quá sẽ giống Đồng Đồng ngày bé. Nhưng cô và Tôn Đại Phi vẫn chưa nghĩ như vậy, Ôn Uyển cảm giác mình thật sự là điên rồi, không muốn nghĩ đến những thứ kia nữa, còn bị Tôn Đại Phi quyến rũ.

Cô không nói chuyện, mua rất nhiều quần áo của bé trai, cũng mua thêm mấy bộ quần áo của bé gái, định sẽ tặng cho con gái nhà Cố Diệc Thần. Hai người đi dạo quanh khu mua sắm đồ trẻ con xong, Tôn Đại Phi dẫn cô đi quần bán quần áo người lớn bảo muốn mua chút quần áo cho cô. Ôn Uyển rất muốn cự tuyệt, nhưng giãy dụa một chút thì hai người đã đi tới khu quần áo nữ, đó là nơi bày bán rất nhiều quần áo xa xỉ.

"Thích bộ này không?", Tôn Đại Phi ân cần cầm một chiếc váy dài lên hỏi cô.

Ôn Uyển lắc lắc đầu, Tôn Đại Phi đành phải mang cô rời đi.

"Đều không thích, tôi không muốn", Tôn Đại Phi vừa mang cô qua một cửa hàng khác, Ôn Uyển nói, Tôn Đại Phi đành phải ôm lấy cô xoay người. Ở cửa ra vào, gặp một người phụ nữ làm Ôn Uyển cảm thấy nhìn quen mắt, mà Tôn Đại Phi cũng nhìn thấy cô gái kia, đó là Qua Diệp Hân – đã từng hẹn hò với anh.

Anh đang muốn đeo kính vào, cô gái kia đã đi tới, "Tổng giám đốc Tôn, đã lâu không gặp", cách ăn mặc sành điệu diêm dúa lẳng lơ đúng kiểu Tôn Đại Phi thích. Thế mà trong lòng Tôn Đại Phi lại rất tức giận, ôm chặt Ôn Uyển. Lúc này Ôn Uyển mới nhớ tới, hình như cô gái này đã từng là bạn gái của Tôn Đại Phi.

Trong lòng nhíu chặt, không có chút biểu cảm nào cả, xem thái độ của Tôn Đại Phi ra sao.

"Thật là trùng hợp á", Tôn Đại Phi lễ phép nói, "Bà xã, cô ấy là người mẫu tốt nhất của công ty anh", Tôn Đại Phi nói dối với Ôn Uyển, vụng trộm liếc mắt nhìn về phía Diệp Hân. Từng hành động cử chỉ bình thường của anh đã bị Ôn Uyển thu hết vào mắt, cho là anh đang thông đồng với cô gái kia; hơn nữa cô cũng biết, cô gái này không phải là nhân viên công ty anh!

Cõi lòng Ôn Uyển cực kỳ tức giận, trái tim nhéo một cái, cảm giác Tôn Đại Phi như là đang đùa giỡn với cô!

"Bà xã? Ơ, rổng giám đốc Tôn, anh đã kết hôn rồi sao? Thông tin này sao chúng em có thể chịu nổi chứ", Cô gái kia cố ý không phối hợp với Tôn Đại Phi, ê ẩm nói, mập mờ mà vứt cho Tôn Đại Phi cái nhíu mắt.

"Diệp Hân, làm gì mà cô tức giận như thế? Tôi kết không hay không kết hôn thì có liên quan gì đến cô! Bà xã, chúng ta đi thôi", Tôn Đại Phi không vui nói, chỉ hi vọng Ôn Uyển không rõ Diệp Hân đang nói cái gì, ôm cô muốn bỏ đi.

"Ôi trời, Tổng giám đốc Tôn à, ngài nói như vậy thật sự đả thương trái tim người ta đó nhé, quần lót của anh vẫn còn ở nhà em kìa...", Diệp Hân càng nói càng mập mờ, giọng điệu rất thấp, nhưng bị Ôn Uyển nghe hết toàn bộ, cô cũng nhịn không được nữa, "Cô giữ quần lót của chồng tôi á? Cô định bán quần lót sao? Sẽ phát tài sao?", Ôn Uyển giả ngu mà cười nhạo nói, Diệp Hân cũng không biết cô đang giả khờ hay giả ngốc, đang muốn nhìn chằm chằm cô, đã bị Tôn Đại Phi dùng anh mắt ngoan độc hù dọa

Ánh mắt cảnh cáo này phảng phất nói cho cô biết, cô nói thêm nữa một câu, hẳn sẽ chết ngay lập tức!

Nếu ai là người từng tiếp xúc với Tôn Đại Phi cũng biết, anh chính là kẻ vô cùng nham hiểm!

Nên Diệp Hân không dám nói thêm gì nữa, ngượng ngùng mà cười cười, đi vào trong tiệm mua quần áo, Tôn Đại Phi ôm Ôn Uyển rời đi.

Ôn Uyển không có lên tiếng, làm cho Tôn Đại Phi nhẹ nhàng thở ra, bất quá khi vừa lên xe, rốt cuộc cô đã chịu hết nổi mà lên tiếng, "Vì sao quần lót của anh lại ở nhà cô ấy?" .

Tôn Đại Phi không ngờ cô lại nhớ rõ như thế, vẻ mặt ngượng ngùng, "Bà xã, em thật khờ, không thấy cái con hồ ly tinh kia cố tình mà phá hư tình cảm của em và anh sao? Cô ta ghen ghét với em đó!", Tôn Đại Phi vội vàng giải thích, trong lòng Ôn Uyển chua sót mà cười cười.



Không nên quan tâm những chuyện đã qua của anh, nhưng cô dám cam đoan Tôn Đại Phi thật sự có trêu hoa ghẹo nguyệt, ví dụ như cử chỉ ban nãy với cô gái kia.

Có thể khiến cho Ôn Uyển kinh ngạc chính là mấy ngày nay Tôn Đại Phi vẫn cứ không có cách cô nửa bước, một tấc cũng không rời mà cứ bên cạnh bảo vệ cô, cho nên cũng không thể có cơ hội đi ra ngoài ăn vụng. Có lẽ anh thật sự đã hồi tâm?

Đêm nay, Tôn Đại Phi vẫn giống như bình thường, bị dục hỏa thêu đốt toàn thân khi tắm cho Ôn Uyển. Đối với anh mà nói đây chính là sự hành hạ ngọt ngào. Giữa háng bành trướng sắp nổ tung, cô cảm thấy được phần dưới của anh chỉa thẳng vào mặt mình

"Bà xã, anh khó chịu", Tôn Đại Phi nhìn cô, làm nũng nói, khuôn mặt uất ức, một tay chỉ chỉ vào em trai nhỏ.

Trái tim Ôn Uyển nóng lên, nhìn nó….

"Anh khó chịu, đâu có liên quan tới tôi"

"Chỉ có em mới làm cho nó không còn khó chịu mà thôi! Bà xã, chúng ta đi chơi trò chơi được không?", Tôn Đại Phi nói lời dụ dỗ cô, cảm giác mình cũng nên ra tay lại với cô rồi. Ôn Uyển nhíu mày, nhìn anh, lầm bầm hỏi: "Trò chơi gì?".

"Là một trò chơi rất vui vẻ. Em xem, toàn thân em đã được tắm rửa sạch sẽ rồi, chỉ có một nơi vẫn chưa rửa, ông xã rửa giúp em được không?", Tôn Đại Phi nói xong, thừa dịp Ôn Uyển không chú ý, nhảy vào trong bồn tắm.

Ôn Uyển kịp phản ứng thì cô đã bị anh ôm lấy ngồi trên chân anh, phần lưng của cô dán chặt lấy lồng ngực rắn chắc của anh.

Trái tim một hồi ấm áp, rung động lợi hại, cảm giác Tôn Đại Phi phía sau giật giật, mùi xà phồng tắm rửa lan khắp nơi. Cô nhìn lại phía sau, chỉ thấy Tôn Đại Phi đang rửa sạch em trai nhỏ của mình! Trái tim Ôn Uyển run rẩy, ý thức được anh muốn gì.

Làm sao bây giờ? Là giả bộ như không biết, hay là ngăn cản anh?

Cõi lòng Ôn Uyển chạy lung tung, biết anh nhẫn nhịn đã lâu rồi, nhưng hiểu được như vậy, thì chứng minh cô tha thứ cho anh rồi.

Tôn Đại Phi ngẩng đầu thì thấy Ôn Uyển đang nhìn anh, anh cảm thấy hơi ngại ngại, cũng rất giống là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu như cô không có mất trí nhớ nhất định sẽ không để cho anh thực hiện được, nhưng thật sự anh đã nhịn quá lâu rồi.

Tôn Đại Phi cảm giác mình vì một cô gái mà nghẹn lâu như vậy, quả nhiên là cực hạn rồi !

"Bà xã, anh sẽ rửa sạch giúp em!", Tôn Đại Phi ôm lấy cô từ phía sau, nhỏ giọng nói, trái tim Ôn Uyển nhảy dồn dập. Bàn tay to của anh vuốt ve thân thể đã được tắm rửa của cô, làm thân thể của cô có phản ứng.

Cùng cô hoan ái nhiều lần như thế, Tôn Đại Phi sớm đã sờ rõ những điểm mẫn cảm trên người cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên vành tay cô, khe khẽ lời yêu thương, "Uyển Uyển, em chính là cô gái xinh đẹp nhất anh gặp được, thật sự... Bà xã... Em thật đẹp...", vừa nói xong, bàn tay to tham tiến dưới nước.

Cô nhắm mắt lại, thân thể dần dần mềm mại, trầm luân, không phản kháng nữa, theo cảm giác tự nhiên đi. Tôn Đại Phi mừng thầm, nhẹ nhàng mà hôn cô, chậm rãi đi vào...

Chỉ chốc lát sau, thân thể cô gái được ngâm trong nước nương theo tiếng thở hổn hễn của người con trai vang khắp phòng tắm, bọt nước văng khắp nơi, "Ưm yêu tôi, anh gạt tôi đây không phải tắm rửa", Ôn Uyển còn vẹn vẹn một tia lý trí, làm cô tiếp tục giả vờ điên khùng, giả ngu mà hô.

Thật là có chút đau đớn bởi vì đã quá lâu chưa làm vẫn còn rất khó chịu, "Ngoan, không đau, nhịn một chút, ông xã đang giúp em tắm rửa, Uyển Uyển thích nhất", Tôn Đại Phi nhẹ giọng mà an ủi, ôm thật chặt thân thể của cô.

Ôn Uyển dần dần thích ứng, hai người cứ thế mà dây dưa cùng một chỗ.

Mấy lần cô suýt lộ, thét chói tai kêu gào, vẫn không quên mắng anh vài câu bại hoại, dùng để cho thấy cô vẫn chưa khôi phục trí nhớ.

Cuối cùng, thể lực cô chống đỡ không nổi mà ngất đi, Tôn Đại Phi nhìn cô ngất đi, thỏa mãn mà hôn một cái lên gò má cô, tỉ mỉ ôm cô trở về phòng ngủ. Hồi tưởng lại cảnh động tình vừa rồi của cô, cảm giác có điều phản ứng kia của cô vẫn giống như trước đây.

Có lẽ, đây cũng là một loại bản năng sao?

Tôn Đại Phi không để cho mình rất muốn, tóm lại ước gì cô không khôi phục trí nhớ, để cho anh ích kỷ mà chỉ yêu một mình cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook