Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 438: Kết thúc: Cho tình yêu một con đường sống
Ức Tích Nhan
13/04/2015
Ăn vào tận xương tủy, dùng cái từ này để hình dung Tôn Đại Phi thì chẳng sai chút nào. Sáng sớm, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh, anh đã bắt đầu rục rịch rồi. Nhớ tới tình cảm mãnh liệt trong phòng tắm tối hôm qua, cô trầm luân, thẹn thùng, phóng túng, chịu hết nổi mà muốn giữ lấy cô.
"Ưm... Không thích... Tránh ra...", Cô Uyển đang sống trong mê hoặc, cô cảm giác có người quấy nhiễu cô, trên gương mặt ngứa ngứa, trên người cũng rất đau nhức. Ý thức dần dần rõ ràng, cô dần dần tỉnh lại, trong mơ hồ, chỉ thấy Tôn Đại Phi như yêu nghiệt trong truyền thuyết.
Ôn Uyển cau mày, nhớ tới những gì xảy ra tối hôm qua, tim đập rất nhanh, "Uyển Uyển, tỉnh rồi hả?", Tôn Đại Phi nhìn cô, cười tà nói. Cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi của cô, Ôn Uyển vội vàng né tránh, "Lưu manh, anh, anh gạt tôi!", Ôn Uyển cố gắng tức giận rồi lớn tiếng mắng chửi anh.
Tôn Đại Phi thấy cô như vậy, chịu hết nổi mà cười cười đầy cưng chiều "Bà xã, cái đó là cam lòng cho chồng em lừa gạt, sau đó chồng em giúp em rửa sạch sẽ không phải sao?", Tôn Đại Phi tà ác nói, khuôn mặt anh tuấn như yêu nghiệt tiến gần đến mặt cô.
Trái tim Ôn Uyển không ngừng rung động, tối hôm qua cô thật sự đã hưởng thụ. Nhưng hiện tại cô không nghĩ mình lại dữ dội hơn, "Anh chỉ nói mò tôi không thèm để ý tới anh, lừa đảo! Thân thể đau chết rồi.", Ôn Uyển tức giận nói, trên người quả thật đã mỏi nhừ.
"Thân thể đau? Đau ở đâu?", nhìn cô ngồi dậy, anh vội vã ngồi dậy, ôm cô vào trong ngực, cau mày nhìn cô, khuôn mặt lo lắng.
Ôn Uyển bị sự quan tâm của anh đả động, trái tim mềm mại, quyệt miệng, làm nũng nói: "Eo, lưng, còn có cả cái mông đều mỏi nhừ rất đau! Đều tại anh!", Đây là hậu quả của việc phóng túng tình dục quá độ, toàn thân cô đau nhức nghĩ sẽ gục xuống.
Lúc này Tôn Đại Phi mới nhẹ nhàng thở ra, thì ra như vậy, "Uyển Uyển ngoan ngoãn nằm lỳ ở trên giường, ông xã đấm bóp mát xa cho em, rất nhanh sẽ không đau.", Tôn Đại Phi vừa nói xong, vừa dịu dàng dỗ dành. Ôn Uyển ngoan ngoãn sợ hãi nằm trên giường, Tôn Đại Phi háo hức xuống giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng mát xa giúp phần lưng của cô.
Ánh nắng tươi sáng thông qua thủy tinh bắn thẳng vào người anh, tơ lụa trên chiếc giường lớn tung bay, "Thoải mái không?", người đàn ông dịu dàng hỏi.
Ôn Uyển nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ tận tâm của anh, "Ừ... Thoải mái...", lười biếng nói. Tôn Đại Phi hài lòng càng thêm ra sức mà mát xa cho cô, nhìn da thịt trắng nõn của cô nhuộm từng dấu dâu tây đỏ ửng, anh đắc ý nhếch miệng lên.
"Bà xã, ngoan ngoãn sống bên cạnh anh đi, anh sẽ yêu thương em hơn", Tôn Đại Phi nói tiếp, mỗi chữ mỗi câu, êm ái mà thấm vào trong lòng cô. Ôn Uyển biết, nếu như mình không giả ngây giả dại như vậy, chắc chắn rất khó nghe được lời nói này của Tôn Đại Phi.
Xem như cho anh, cũng cho mình một bậc thang đi.
Bất quá, cô không rõ nên khôi phục lại bình thường hay không, sau khi khôi phục bình thường, anh sẽ dùng thái độ nào để đối xử với cô?
Hay là nên tiếp tục sống như vậy, làm bộ tất cả đều không nhớ rõ, hưởng thụ sự yêu thương của anh, để cho anh cưng chiều cô?
Ôn Uyển không trả lời câu hỏi của anh, nhắm mắt lại, làm bộ đang ngủ, Tôn Đại Phi vẫn cẩn thận giúp cô mát xa, nhìn ngọc thể của cô vượt qua tất cả mọi cô gái khác.
Người nhà của Ôn Uyển gọi điện thoại tới, Ôn Uyển cầm di động trốn ra phía sau biệt thự để nghe, thật sự sợ mẹ lo lắng, cô chịu hết nổi nói ra tình hình thực tế, "Mẹ, con không hề chịu uất ức gì, con chỉ muốn cho tình yêu một con đường sống.", Ôn Uyển kích động nói.
Mẹ Ôn sợ Ôn Uyển chịu nhiều uất ức, Ôn Uyển giải thích như vậy, một câu bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Nhỏ giọng mà trấn an mẹ thật lâu, để cho bà hoàn toàn yên tâm, cô mới cúp điện thoại. Một mình đứng ở trong sân, nhìn bầu trời đầy sao. Một dãy sao băng vượt qua, cô lặng lẽ ước nguyện: Hi vọng Tôn Đại Phi thật tâm yêu thương cô và nhóc con, hi vọng anh đừng làm tổn thương cô nữa.
Đây là tâm nguyện nho nhỏ và duy nhất của cô, bởi vì cô sợ rồi.
Thời gian một ngày dài đi qua, Tôn Đại Phi cứ yêu thương cô như thế. Lòng của anh cũng dần dần an tâm, không hề ngày ngày chờ đợi lo lắng cô sẽ rời khỏi anh. Cố gắng chăm sóc cho cô thật tốt, có ý định xấu xa là ngày nào đó cô khôi phục trí nhớ, sẽ nhớ đến khoảng thời gian này mà tha thứ cho anh.
Ôn Uyển không tìm được cơ hội thích hợp nói cho anh biết, định sẽ giấu luôn. Ngày tháng chỉ như một cái chớp mắt, thế mà cô đã ở cùng với anh được mấy tháng.
Thường xuyên bị anh vừa dỗ lại vừa lừa dụ dỗ lên trên giường. Chết tiệt! Một khi đàn ông biến thành cầm thú đứng dậy sẽ ăn cô đến xương cũng không chừa. Bất quá, cô cũng có hưởng thụ. Có đôi khi cảm thấy Tôn Đại Phi rất ngốc, rất nhiều lần cô để lộ mình, anh cũng không phát hiện.
Còn gia đình Lăng Bắc Triệt đã có thêm một đứa con trai, vì thế nhà họ Đinh đã có thêm cháu trai. Chỉ khi có việc thì mọi người mới gom lại chơi trò chơi, bất quá những người đàn ông thường vắng họp, chỉ có Tôn Đại Phi rỗi rãnh nhất. Mấy cô gái nhỏ mang theo một đám trẻ đến chơi với nhau rất náo nhiệt.
Con trai nhà Lăng Bắc Triệt tên là Tiểu Quân Quân được một trăm ngày, một đám người tụ lại với nhau. Đương nhiên, một đám trẻ cũng có mặt ở đây, Tiểu Đằng Đằng nhà Lăng Bắc Hàn lớn nhất, tiếp theo là Tiểu Lục Lộ con nhà Lục Khải Chính, con nhà Lăng Bắc Diệp ngày ngày giống như đóa hoa lớn, con gái nhà Lăng Bắc Sam là Tiểu Nặc Nặc nhỏ hơn con nhà Tiểu Đồng Đồng trăm ngày, Tiểu Quân Quân nhỏ nhất.
Tiểu Đồng Đồng đã chập chững biết đi, bì bõm học nói, sẽ nói chút từ đơn giản, cũng sẽ gọi cha, mẹ, bà nội.
Bảy người lớn, bảy đứa trẻ, vây chung một chỗ tạo thành chuyện rất náo nhiệt.
Sáu anh em tốt lần nữa ở bên cạnh nhau, nói cười ồn ào, mỗi người đều không đứng đắn, sáu cô gái nhỏ cũng trò chuyện rất vui vẻ. Ôn Uyển như không mất trí nhớ, trò chuyện líu lo với các cô, "Các người không biết đâu, hóa ra Ôn Uyển là hàng xóm cạnh nhà ngoại của Cố Diệc Thần!", Lăng Bắc Sam trực tiếp mở miệng nói, nhưng giọng nói nhỏ dần theo thời gian, lần đầu tiên cô nói ra chuyện lúc nhỏ.
Ôn Uyển cười cười, "Chuyện đã qua đừng đề cập tới!", cô giương mắt lạnh lẽo nói
"Ơ, Uyển Uyển, cậu nhớ rõ chuyện này sao?", Lăng Bắc Sam kinh ngạc nói, Ôn Uyển cười cười, le lưỡi, "Chuyện lúc nhỏ tôi đều nhớ rất rõ", cô cất giọng nói ấm áp
"A, thì ra cô chính là đem chuyện có liên quan đến tên khốn Tôn Đại Phi kia quên mất thôi!", Lăng Bắc Sam nói.
Ôn Uyển nghe lời Lăng Bắc Sam nói thì cười cười, từ chối cho ý kiến.
Mặc dù Tôn Đại Phi ngồi cùng với mấy tên đàn ông, nhưng vẫn luôn nghiêng tai nghe động tĩnh bên này, sợ mấy người phụ nữ kia nói xấu anh trước mặt Ôn Uyển.
"Tôi mới không kết hôn với anh ta, đã ký qua giấy ly dị rồi!", Không biết ai nói đến chuyện hôn sự của Ôn Uyển và Tôn Đại Phi mà Ôn Uyển bật thốt ra, lời của cô làm cho Tôn Đại Phi kinh ngạc, mấy cô gái khác cũng kinh ngạc.
"Ôn Uyển, cô nhớ ra rồi hả?!", Lăng Bắc Sam kinh ngạc hỏi, Quách Mạn đưa hai mắt nhìn cô, sắc mặt Tôn Đại Phi trở nên trắng bệch, đi lên phía trước. Thế này Ôn Uyển mới ý thức được mình đã bị lộ rồi, nhìn Tôn Đại Phi đi tới, lòng của cô vô cùng lo lắng, "Tôi, tôi chóng mặt "
"Em không sao chứ?", Trái tim Tôn Đại Phi treo lên, ôm cô, run giọng mà hỏi thăm. Cảm giác cô thật sự đã nhớ ra rồi, nếu không thì sẽ không nhớ được rõ ràng như vậy.
Anh chưa từng nhắc với cô về chuyện ly hôn.
Ôn Uyển cau mày nhìn anh, trái tim Tôn Đại Phi náo loạn, "Anh sẽ đưa em đến bệnh viện!", anh nói xong, ôm cô bước đi, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Ôn Uyển được anh ôm rời không.
"Em, em nhớ ra rồi phải không?", hai người ngồi ở khoang sau xe, Ôn Uyển vẫn không nói chuyện, Tôn Đại Phi run giọng hỏi, một lòng chăm chú níu chặt, cảm giác những ngày an nhàn sắp hết rồi.
"Tôi, tôi nhớ ra hết rồi.", Ôn Uyển khẽ nói, không có nói cho anh biết, những ngày qua cô chỉ giả điên. Làm bộ khôi phục trí nhớ, Tôn Đại Phi nghe lời của cô, cõi lòng run rẩy, đầu óc ong ong, không nói gì nữa, hai con mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh mang theo cô đến khoa não, để bác sĩ kiểm tra não bộ cho cô. Từ nãy đến giờ Tôn Đại Phi vẫn không nói chuyện, sau khi lên xe cũng chưa nói lời nào, vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Ôn Uyển không biết anh bị tâm lý gì mà án binh bất động quan sát cô.
"Trước theo anh tham gia hết tiệc của Quân Quân đi", Tôn Đại Phi nhạt nhẽo nói, mang theo cô lại quay về bàn rượu.
Trên bàn rượu, anh không ngừng uống rượu, vui vẻ mà không ngừng nói giỡn, ôm Ôn Uyển, coi như là lần cuối cùng đi. Ôn Uyển cũng phối hợp với anh, bất quá anh không cho cô uống một giọt rượu nào.
Tiệc rượu tàn, người một nhà trở về biệt thự, Ôn Uyển từ phòng trẻ đi ra, chỉ thấy Tôn Đại Phi đứng ở sân thượng hút thuốc lá, bóng lưng này có chút cô đơn. Làm cho người ta đau lòng chịu hết nổi, Ôn Uyển không nói chuyện, lặng lẽ đi đến phòng ngủ của bọn họ.
Tắm rửa xong đi ra, chỉ thấy Tôn Đại Phi ngồi ở bên giường, giống như đang đợi cô đi ra.
"Uyển", Anh vừa mở miệng, vừa ngập ngừng "Em nhớ ra hết rồi hả?", Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng mà nâng cằm cô lên, hỏi cô.
Mùi rượu nồng nặc phun vào trên mặt cô, Ôn Uyển chần chờ, cô lạnh lùng làm cho trái tim Tôn Đại Phi nhíu chặt, trái tim run rẩy, "Ôn Uyển, anh không bắt buột em, anh tôn trọng quyến định của em. Trong khoảng thời gian này, anh đã lừa dối em rất nhiều rồi, nhưng anh cũng bất lực, anh sợ mất đi em, anh thật sự sợ mất đi em nên mới lừa gạt em!", Tôn Đại Phi nói xong, chịu hết nổi ôm lấy cô, ôm cô vào sát lồng ngực, vuốt ve chiếc lưng cô, cất giọng run run nói.
Ôn Uyển bị anh ôm thật chặt, cảm giác anh đang run rẩy. Trái tim Ôn Uyển cũng run rẩy theo, chưa nói xong, đã tùy tiện ôm lấy anh.
"Xem mấy tháng nay anh đã làm gì, tha thứ anh đi được không? Không tha thứ cũng không sao, chỉ cần em không đi, sống bên cạnh anh, để cho mỗi ngày anh đều được nhìn thấy em và con trai là được rồi.", Tôn Đại Phi nghẹn ngào nói, trái tim Ôn Uyển lại run rẩy.
"Thật sự anh không có nhiều cô gái như thế đâu, những cô gái ở bên cạnh anh thời gian đó chỉ là diễn mà thôi, người anh muốn được ở chung chỉ có em. Ngày đó tạm thời lôi kéo MiKi cũng là cố ý. Nói những này có lẽ không xoay chuyển được gì cả, nhưng đó là những lời anh muốn nói", Tôn Đại Phi còn nói thêm, mùi rượu đầy người bao vây lấy cô.
Thấy Ôn Uyển không nói chuyện, chẳng mảy may nhúc nhích mà cứng ngắc, lòng của anh có một chút dịu đi.
"Tôi sẽ ở lại.", Rốt cuộc cô cũng mở miệng, bình tĩnh nói, Tôn Đại Phi cho là mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn cô. Ôn Uyển hờ hững nhìn anh, "Không còn sớm, nghỉ ngơi thôi.", cô tiếp tục nói.
"Được! Em ngủ đi, anh đi đến phòng khách!", Tôn Đại Phi kích động nói xong, vội vàng đi về phía cửa, cử động của anh làm Ôn Uyển kinh ngạc, còn chưa mở miệng, chỉ thấy Tôn Đại Phi đã ra khỏi phòng.
Tôn Đại Phi cảm thấy Ôn Uyển chịu ở lại là tốt rồi, chắc chắn sẽ không như khi mất trí nhớ, sẽ không chịu ngủ bên cạnh anh.
Đêm nay, một mình anh, cô độc trằn trọc nằm trong khách phòng, Ôn Uyển cũng một người trong phòng ngủ, đã tạo thành thói quen ngủ ở trong ngực anh, nay phải nằm gối như thế này cô có chút khó ngủ.
Làm Ôn Uyển kinh ngạc chính là ngày hôm sau rời giường, nghe quản gia nói, Tôn Đại Phi đã đi rồi. Đây là sau gần một năm, lần đầu tiên anh đi công tác, trái tim Ôn Uyển không khỏi đau nhói. Không biết tại sao anh không nói cho cô một tiếng đã đi, cô cũng không muốn quay về cuộc sống trước kia.
Tôn Đại Phi không có đi công tác, một mình đi bộ đến Tây Tạng, xem như mình bị trục xuất lần thứ nhất đi.
Làm anh bất ngờ chính là, lại gặp vợ chồng Lăng Bắc Hàn và vợ chồng Lục Khải Chính ở Tây Tạng, người ta ân ái đi du lịch khắp nơi.
"Đại Phi, cố gắng lên! khà khà", Úc Tử Duyệt đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng thét, nhìn về phía Tôn Đại Phi đang đau lòng mà thúc giục, giây phút này cô nghĩ tới lần đầu tiên gặp được Lăng Bắc Hàn.
"Úc Tử Duyệt! Em đàng hoàng một chút cho anh! Mau ngồi xuống!", Lăng Bắc Hàn bá đạo đổi chỗ và ra lệnh cho cô gái nhỏ, dừng xe lại, "Tiến lên đi! Anh rống cái gì mà rống, sợ cái gì sợ!", Úc Tử Duyệt không kiên nhẫn mà đi vào, "Nhanh lái xe! Bọn lão Lục đã bỏ xa chúng ta rồi!", thở phì phì ra lệnh.
Lăng Bắc Hàn không lái xe, ôm lấy đầu của cô, đặt một nụ hôn lên gò má của cô, Úc Tử Duyệt mặt đỏ, trái tim phù phù phù phù, cô vốn tưởng rằng tình cảm Lăng Bắc Hàn dần dần không còn mãnh liệt như trước, không ngờ chỉ vừa hôn, trái tim đã run rẩy.
Nhớ bọn họ gặp nhau trên con đường đi Tây Tạng, ngàn vạn cảm khái không nói nên lời, "Lăng Bắc Hàn, em biết anh còn yêu em!", Cô bá đạo nói với Lăng Bắc Hàn đang ngồi đối diện.
Lăng Bắc Hàn cười cười, từ chối cho ý kiến. Cái cô gái nhỏ này, vẫn đáng yêu giống như trước đây, thỉnh thoảng còn có thể ngốc nghếch, Lăng Bắc Hàn vừa lái xe, đôi mắt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn con đường sống chết này, trong đầu hiển hiện hình ảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Duyên phận chính là trùng hợp như vậy phải không?
Nếu không phải mang theo toàn bộ đến Tây Tạng chịu khổ, nếu không phải cô đến đây du lịch, bọn họ không có khả năng gặp nhau tại địa điểm thần thánh như thế này
"Hỗn đản Lệ Mộ Phàm này sao gọi điện thoại đến rồi.", nhìn di động, Úc Tử Duyệt nói, Lăng Bắc Hàn đang đeo mắt kính dựng thẳng lỗ tai lên nghe, tay nắm chặt tay lái, trên mặt hơi căng cứng, hay là lo lắng cô gái nhỏ sẽ bị người ta quyến rũ.
Lệ Mộ Phàm nói gì đó đứt quản, cô nghe không được rõ lắm, chỉ chốc lát sau, Lệ Mộ Phàm bên kia đã cúp điện thoại.
"Cậu ta nói gì với em?"
"Không có á, tín hiệu quá kém, căn bản không có nghe rõ!", Úc Tử Duyệt nói thẳng, Lăng Bắc Hàn cũng không lo lắng nhiều nữa, đạp xuống chân ga đuổi theo xe Lục Khải Chính.
"Lục Khải Chính! Anh chạy chậm thôi! Em muốn nôn rồi!", Nhan tịch có chút khó chịu, tức giận nói, chịu hết nổi lại muốn nôn nữa. Lục Khải Chính vội vàng thả chậm tốc độ xe, đỗ xe lại ven đường, nhẹ nhàng mà vuốt ve cái ót của Nhan Tịch, lấy mắt kính xuống, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy thương tiếc.
"Uống nước", Mở bình giữ nhiệt ra, đưa cho cô, nói.
Nhan Tịch uống hớp nước, "Em ra ngoài đây", có chút chóng mặt, cô nhảy xuống xe, Lục Khải Chính đuổi kịp, cầm bình dưỡng khí xuống xe, Nhan Tịch ngồi chồm hổm ở ven đường, lòng buồn bực và khó chịu, cứ nôn mửa, cũng may Lục Khải Chính kịp thời đưa bình dưỡng khí cho cô.
Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn chạy đến thì chỉ thấy Nhan Tịch ngồi trong ngực Lục Khải Chính, đang hít dưỡng khí, Úc Tử Duyệt nghịch ngợm chụp ảnh bọn họ lại, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Dự định ba năm trước của lão Lăng nhà chúng ta cuối cùng cũng được thực hiện rồi! Haizzzz", Úc Tử Duyệt nhìn con diều hâu bay trên trời, vừa oán giận nói. Lăng Bắc Hàn cười cười, thật đúng là ba năm sau mới có cơ hội mang cô đến đây du lịch.
Anh bận rộn nhiều việc, Lục Khải Chính cũng rất vội, khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ này.
"Các người đi xe bốn bánh; ông đây đi bằng hai chân sao nhanh được!", Giọng nói của Tôn Đại Phi vang lên, bọn họ kinh ngạc quay lại, chỉ thấy Tôn Đại Phi đã đến rồi.
"Đương nhiên, đà điểu chạy trốn vốn rất nhanh mà!", Úc Tử Duyệt lạnh lùng nói, cảm thấy Tôn Đại Phi là con đà điểu trốn tránh.
Tôn Đại Phi cười cười, ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, "Lão Lục, cho điếu thuốc!", anh nói với Lục Khải Chính, Lục Khải Chính ném cho anh một gói thuốc lá, Tôn Đại Phi ngồi co lại ở đó.
"Đại Phi, hay là cậu trở về đi, đừng làm cho Ôn Uyển hiểu lầm, đến lúc đó bỏ đi thật sự.". Lục Khải Chính nói.
Cõi lòng Tôn Đại Phi rất buồn bực, đầu càng khó chịu, nhớ tới mình đã lừa gạt Ôn Uyển, anh cũng không dám đối mặt với Ôn Uyển vì có chút ngại ngùng.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Tôn Đại Phi lại vang lên, anh móc rất nhiều thứ trong balo ra, mới tìm được điện thoại, xem xét là số điện thoại nhà, trong lòng căng thẳng, "Cậu Tôn, cậu ở chỗ nào? Tiểu thư Ôn Uyển, cô ấy, cô ấy….."
"Cô ấy sao rồi?!", Tôn Đại Phi kích động quát, hỏi xong, điện thoại đã không còn tín hiệu, anh tức giận chửi bới, vội vàng chạy tới cạnh xe Lục Khải Chính, "Lão Lục! Cho tôi mượn xe! Tôi phải về nhà ngay!", Tôn Đại Phi kích động nói, như thổ phỉ nhảy lên xe Lục Khải Chính.
"Ai", Lục Khải Chính vội vàng chạy tới, "Cậu để cho tôi lấy lương khô trong cóp xe ra chứ!", Lục Khải Chính trầm giọng quát, thằng nhóc Tôn Đại Phi này, chỉ cần là chuyện liên quan đến Ôn Uyển, thì cứ như người mất hồn vậy!
Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính lấy những món đồ trong xe ra, Tôn Đại Phi lên xe, liều lĩnh thay đổi phương hướng, bỏ đi một mạch.
"Thằng nhóc này còn có đầu óc, không mượn xe của tôi."
"Tại sao á?", Úc Tử Duyệt hỏi.
"Bởi vì xe của anh là xe thế tích lớn", Lăng Bắc Hàn nói với cô, bốn người lên một chiếc xe, tiếp tục đi về phía trước.
Tôn Đại Phi chạy xe bão táp, ra khỏi Tây Tạng Tứ Xuyên, chạy thẳng về sân bay gần nhất, bay trở về Thủ Đô."Ôn Uyển đâu?!", Anh vừa lên xe có tài xế đợi sẵn đã rống to.
"Ở biệt thự ạ", tài xế nói.
Tôn Đại Phi thở ra một hơi nhẹ nhõm, đi thẳng về biệt thự
"Tiểu thư Ôn Uyển không sao, ngày hôm qua có sốt nhẹ. Khi cô ấy hôn mê cứ gọi tên cậu nên tôi mới lập tức gọi điện thoại cho cậu.", Quản gia vừa lên lầu với Tôn Đại Phi, vừa nói.
Tôn Đại Phi có chút đau lòng, vào phòng ngủ, quản gia thức thời rời đi, "Ôn Uyển", nhìn cô nằm trên giường, Tôn Đại Phi kích động gọi. Ôn Uyển mở mắt ra, thì nhìn thấy vẻ mặt ngăm đen của Tôn Đại Phi.
Không biết từ lúc nào tóc của Tôn Đại Phi đã cạo thành đầu đinh, rất ngắn, khuôn mặt anh tuấn ngăm đen, mặc bộ quần áo T-shirt màu trắng, cả người nhìn có vẻ tục tằng, đâu còn bộ dáng của yêu nghiệt nữa.
Bàn tay to của anh chạm vào cái trán mảnh khảnh của cô, cảm giác trán của cô không bị nóng, trái tim mới yên tĩnh, "Xảy ra chuyện gì?" – Anh trầm giọng hỏi thăm.
"Hôm trước tắm cho Tiểu Vũ một chút, cảm mạo, sốt nhẹ, bác sĩ đã đến khám qua, không sao rồi." – Ôn Uyển lên tiếng, nhỏ giọng nói - "Anh đi đâu vậy hả?" .
Cổ họng Tôn Đại Phi khô khốc, "Anh, anh đi Tây Tạng, còn chưa tới Lhasa", Tôn Đại Phi nói, "Có muốn uống nướchay không, môi em rất khô."
"Anh đi Tây Tạng sao không nói cho em biết một tiếng, Tôn Đại Phi anh nói dối là đi công tác, có phải anh đã không còn quan tâm em nữa không?", Ôn Uyển hỏi thẳng, cũng cố tình kích thích anh.
"Anh không có!", sao anh dám không quan tâm cô, cái đó có thể không quan tâm cô, vội vàng trả treo, "Anh là sợ em không thích ở cạnh anh", anh kích động nói, cúi đầu xuống, chịu hết nổi hôn lên môi của cô, trái tim Ôn Uyển rung động kịch liệt.
Nhẹ nhàng mà hôn trả lại anh, hai người hôn thật lâu, buông ra, "Đứa ngốc, nếu như em đây chán ghét anh, sẽ không giả ngây giả dại lâu như vậy rồi.", Ôn Uyển cười nói, chỉ thấy cả người Tôn Đại Phi cứng đờ, trợn tròn mắt nhìn cô.
Ôn Uyển chỉ cười nhìn hắn, khóe miệng nhuộm một tia đắc ý.
"Ôn Uyển!", Tôn Đại Phi khôi phục lại, nhìn chằm chằm cô, quát lớn.
"Cô gái đáng ghét! Em, em dám lừa gạt anh!"
"Ai bảo anh đần như vậy, em đã nhắc nhở anh rất nhiều lần rồi.", Ôn Uyển cười nói, Tôn Đại Phi ôm cô lên, cô thét lên một tiếng, lập tức bị anh hôn lần nữa, lần này, anh hôn rất cuồng dã và táo bạo, điên cuồng gặm nuốt môi của cô.
Nghĩ đến cô là cố tình, Tôn Đại Phi cũng hiểu rõ lòng của cô, thì ra cô đã sớm tha thứ cho anh, cũng đang cho anh một cơ hội. Như vậy, những lúc anh nói dối, có phải cô đã cười trộm trong lòng hay không? Nghĩ vậy, trái tim Tôn Đại Phi cảm thấy khó xử, bàn tay to hung hăng nhéo cái mông của cô, lại nặng nề mà hôn cô.
Trừng phạt như thế này, hôn như thế này, càng không thể cứu vãn.
Sau khi hoan ái xong, hai người nằm trong bồn tắm, Ôn Uyển chẳng mảy may nhúc nhích, thân thể vốn cũng rất yếu còn bị anh ức hiếp một trận.
"Thật ra chúng ta còn chưa ly hôn, lúc ký tên anh cố ý ký sai chữ Tôn Đại Phi".
"Tôn Đại Phi! Tôn Trạch Ý! Anh là đồ khốn khiếp!"
Một tiếng rầm vang lên, cô gái ngồi trong bồn tắm thét lớn, tức giận mà đứng lên nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trong bồn tắm. Giận dữ rống lên.
Tôn Đại Phi cười cười, kéo cô xuống, "Uyển Uyển ngoan... Cùng lắm thì từ nay về sau cái gì anh cũng sẽ nghe theo em", Anh trấn an cô, Ôn Uyển tức giận nhìn chằm chằm anh, không thuận theo, nhưng đã hết cách rồi, bị tên vô lại Tôn Đại Phi dây dưa, làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của anh!
Về sau biết được quá khứ của Tôn Đại Phi, cũng biết sự kiện kia ảnh hưởng rất sâu, rất nghiêm trọng đến anh. Những năm qua anh vẫn sống trong tự trách. Tôn Đại Phi cũng thừa nhận với cô, anh không ngừng qua lại với các cô gái khác nhau, nhưng cũng chỉ xem các cô ấy là một trò chơi, là đôi bên tình nguyện trao đổi thôi.
Hai người bổ sung hôn lễ, không lâu sau hôn lễ, Ôn Uyển kiểm tra thì phát hiện mình lại mang thai, hai người đều mừng rỡ không thôi.
Thời gian chứng minh, trong lòng Tôn Đại Phi giờ đã rất nghiêm chỉnh, có trách nhiệm, có cảm giác đàn ông, Thỉnh thoảng anh sẽ ra nước ngoài làm nhiệm vụ giúp Lăng Bắc Triệt một chút. Ôn Uyển cũng hiểu anh, biết trong lòng anh vẫn còn lưu luyến bộ đội đặc chủng.
Gia đình Lăng Bắc Triệt cũng rất hạnh phúc, Quách Mạn được về dạy ở một trường học gần chỗ đống quân của bộ đội đặc chủng, bình thường có thể đến bộ đội đặc chủng thăm tí, mặc dù không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lăng Bắc Triệt, nhưng một tuần tối thiểu có thể nhìn thấy một lần.
Đây chính là chuyện xưa của bọn họ, sáu người đàn ông đã từng đi lính hoặc đang công tác trong quân đội và sáu cô gái nhỏ. Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, mỗi đôi vợ chồng thỉnh thoảng sẽ phát sinh những mâu thuẫn nhỏ, những lúc cãi vã nhỏ. Nhưng rất nhanh sẽ hòa hợp, vợ chồng đôi khi cãi nhau lại là điều rất tốt.
Mặc dù chuyện xưa đã chấm dứt, nhưng hạnh phúc và gập ghềnh của bọn họ vẫn cứ tiếp tục, cô gái nhỏ cũng không muốn nhiều lời nữa.
Cảm ơn mọi người mấy tháng qua bên cạnh mình. Cảm ơn mọi người kiên nhẫn đọc hết sáu câu chuyện tình yêu này.
Những lời này hẳn là Đại Kết Cục cuối cùng, nhưng tất cả mọi người không nên quá lo lắng vì nghĩ nó là cuối cùng. Lệ Mộ Phàm rất nhiều người đã quên, nhưng tôi chưa từng quên, vẫn luôn nhớ kỹ, cũng viết cho xong.
"Ưm... Không thích... Tránh ra...", Cô Uyển đang sống trong mê hoặc, cô cảm giác có người quấy nhiễu cô, trên gương mặt ngứa ngứa, trên người cũng rất đau nhức. Ý thức dần dần rõ ràng, cô dần dần tỉnh lại, trong mơ hồ, chỉ thấy Tôn Đại Phi như yêu nghiệt trong truyền thuyết.
Ôn Uyển cau mày, nhớ tới những gì xảy ra tối hôm qua, tim đập rất nhanh, "Uyển Uyển, tỉnh rồi hả?", Tôn Đại Phi nhìn cô, cười tà nói. Cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi của cô, Ôn Uyển vội vàng né tránh, "Lưu manh, anh, anh gạt tôi!", Ôn Uyển cố gắng tức giận rồi lớn tiếng mắng chửi anh.
Tôn Đại Phi thấy cô như vậy, chịu hết nổi mà cười cười đầy cưng chiều "Bà xã, cái đó là cam lòng cho chồng em lừa gạt, sau đó chồng em giúp em rửa sạch sẽ không phải sao?", Tôn Đại Phi tà ác nói, khuôn mặt anh tuấn như yêu nghiệt tiến gần đến mặt cô.
Trái tim Ôn Uyển không ngừng rung động, tối hôm qua cô thật sự đã hưởng thụ. Nhưng hiện tại cô không nghĩ mình lại dữ dội hơn, "Anh chỉ nói mò tôi không thèm để ý tới anh, lừa đảo! Thân thể đau chết rồi.", Ôn Uyển tức giận nói, trên người quả thật đã mỏi nhừ.
"Thân thể đau? Đau ở đâu?", nhìn cô ngồi dậy, anh vội vã ngồi dậy, ôm cô vào trong ngực, cau mày nhìn cô, khuôn mặt lo lắng.
Ôn Uyển bị sự quan tâm của anh đả động, trái tim mềm mại, quyệt miệng, làm nũng nói: "Eo, lưng, còn có cả cái mông đều mỏi nhừ rất đau! Đều tại anh!", Đây là hậu quả của việc phóng túng tình dục quá độ, toàn thân cô đau nhức nghĩ sẽ gục xuống.
Lúc này Tôn Đại Phi mới nhẹ nhàng thở ra, thì ra như vậy, "Uyển Uyển ngoan ngoãn nằm lỳ ở trên giường, ông xã đấm bóp mát xa cho em, rất nhanh sẽ không đau.", Tôn Đại Phi vừa nói xong, vừa dịu dàng dỗ dành. Ôn Uyển ngoan ngoãn sợ hãi nằm trên giường, Tôn Đại Phi háo hức xuống giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng mát xa giúp phần lưng của cô.
Ánh nắng tươi sáng thông qua thủy tinh bắn thẳng vào người anh, tơ lụa trên chiếc giường lớn tung bay, "Thoải mái không?", người đàn ông dịu dàng hỏi.
Ôn Uyển nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ tận tâm của anh, "Ừ... Thoải mái...", lười biếng nói. Tôn Đại Phi hài lòng càng thêm ra sức mà mát xa cho cô, nhìn da thịt trắng nõn của cô nhuộm từng dấu dâu tây đỏ ửng, anh đắc ý nhếch miệng lên.
"Bà xã, ngoan ngoãn sống bên cạnh anh đi, anh sẽ yêu thương em hơn", Tôn Đại Phi nói tiếp, mỗi chữ mỗi câu, êm ái mà thấm vào trong lòng cô. Ôn Uyển biết, nếu như mình không giả ngây giả dại như vậy, chắc chắn rất khó nghe được lời nói này của Tôn Đại Phi.
Xem như cho anh, cũng cho mình một bậc thang đi.
Bất quá, cô không rõ nên khôi phục lại bình thường hay không, sau khi khôi phục bình thường, anh sẽ dùng thái độ nào để đối xử với cô?
Hay là nên tiếp tục sống như vậy, làm bộ tất cả đều không nhớ rõ, hưởng thụ sự yêu thương của anh, để cho anh cưng chiều cô?
Ôn Uyển không trả lời câu hỏi của anh, nhắm mắt lại, làm bộ đang ngủ, Tôn Đại Phi vẫn cẩn thận giúp cô mát xa, nhìn ngọc thể của cô vượt qua tất cả mọi cô gái khác.
Người nhà của Ôn Uyển gọi điện thoại tới, Ôn Uyển cầm di động trốn ra phía sau biệt thự để nghe, thật sự sợ mẹ lo lắng, cô chịu hết nổi nói ra tình hình thực tế, "Mẹ, con không hề chịu uất ức gì, con chỉ muốn cho tình yêu một con đường sống.", Ôn Uyển kích động nói.
Mẹ Ôn sợ Ôn Uyển chịu nhiều uất ức, Ôn Uyển giải thích như vậy, một câu bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Nhỏ giọng mà trấn an mẹ thật lâu, để cho bà hoàn toàn yên tâm, cô mới cúp điện thoại. Một mình đứng ở trong sân, nhìn bầu trời đầy sao. Một dãy sao băng vượt qua, cô lặng lẽ ước nguyện: Hi vọng Tôn Đại Phi thật tâm yêu thương cô và nhóc con, hi vọng anh đừng làm tổn thương cô nữa.
Đây là tâm nguyện nho nhỏ và duy nhất của cô, bởi vì cô sợ rồi.
Thời gian một ngày dài đi qua, Tôn Đại Phi cứ yêu thương cô như thế. Lòng của anh cũng dần dần an tâm, không hề ngày ngày chờ đợi lo lắng cô sẽ rời khỏi anh. Cố gắng chăm sóc cho cô thật tốt, có ý định xấu xa là ngày nào đó cô khôi phục trí nhớ, sẽ nhớ đến khoảng thời gian này mà tha thứ cho anh.
Ôn Uyển không tìm được cơ hội thích hợp nói cho anh biết, định sẽ giấu luôn. Ngày tháng chỉ như một cái chớp mắt, thế mà cô đã ở cùng với anh được mấy tháng.
Thường xuyên bị anh vừa dỗ lại vừa lừa dụ dỗ lên trên giường. Chết tiệt! Một khi đàn ông biến thành cầm thú đứng dậy sẽ ăn cô đến xương cũng không chừa. Bất quá, cô cũng có hưởng thụ. Có đôi khi cảm thấy Tôn Đại Phi rất ngốc, rất nhiều lần cô để lộ mình, anh cũng không phát hiện.
Còn gia đình Lăng Bắc Triệt đã có thêm một đứa con trai, vì thế nhà họ Đinh đã có thêm cháu trai. Chỉ khi có việc thì mọi người mới gom lại chơi trò chơi, bất quá những người đàn ông thường vắng họp, chỉ có Tôn Đại Phi rỗi rãnh nhất. Mấy cô gái nhỏ mang theo một đám trẻ đến chơi với nhau rất náo nhiệt.
Con trai nhà Lăng Bắc Triệt tên là Tiểu Quân Quân được một trăm ngày, một đám người tụ lại với nhau. Đương nhiên, một đám trẻ cũng có mặt ở đây, Tiểu Đằng Đằng nhà Lăng Bắc Hàn lớn nhất, tiếp theo là Tiểu Lục Lộ con nhà Lục Khải Chính, con nhà Lăng Bắc Diệp ngày ngày giống như đóa hoa lớn, con gái nhà Lăng Bắc Sam là Tiểu Nặc Nặc nhỏ hơn con nhà Tiểu Đồng Đồng trăm ngày, Tiểu Quân Quân nhỏ nhất.
Tiểu Đồng Đồng đã chập chững biết đi, bì bõm học nói, sẽ nói chút từ đơn giản, cũng sẽ gọi cha, mẹ, bà nội.
Bảy người lớn, bảy đứa trẻ, vây chung một chỗ tạo thành chuyện rất náo nhiệt.
Sáu anh em tốt lần nữa ở bên cạnh nhau, nói cười ồn ào, mỗi người đều không đứng đắn, sáu cô gái nhỏ cũng trò chuyện rất vui vẻ. Ôn Uyển như không mất trí nhớ, trò chuyện líu lo với các cô, "Các người không biết đâu, hóa ra Ôn Uyển là hàng xóm cạnh nhà ngoại của Cố Diệc Thần!", Lăng Bắc Sam trực tiếp mở miệng nói, nhưng giọng nói nhỏ dần theo thời gian, lần đầu tiên cô nói ra chuyện lúc nhỏ.
Ôn Uyển cười cười, "Chuyện đã qua đừng đề cập tới!", cô giương mắt lạnh lẽo nói
"Ơ, Uyển Uyển, cậu nhớ rõ chuyện này sao?", Lăng Bắc Sam kinh ngạc nói, Ôn Uyển cười cười, le lưỡi, "Chuyện lúc nhỏ tôi đều nhớ rất rõ", cô cất giọng nói ấm áp
"A, thì ra cô chính là đem chuyện có liên quan đến tên khốn Tôn Đại Phi kia quên mất thôi!", Lăng Bắc Sam nói.
Ôn Uyển nghe lời Lăng Bắc Sam nói thì cười cười, từ chối cho ý kiến.
Mặc dù Tôn Đại Phi ngồi cùng với mấy tên đàn ông, nhưng vẫn luôn nghiêng tai nghe động tĩnh bên này, sợ mấy người phụ nữ kia nói xấu anh trước mặt Ôn Uyển.
"Tôi mới không kết hôn với anh ta, đã ký qua giấy ly dị rồi!", Không biết ai nói đến chuyện hôn sự của Ôn Uyển và Tôn Đại Phi mà Ôn Uyển bật thốt ra, lời của cô làm cho Tôn Đại Phi kinh ngạc, mấy cô gái khác cũng kinh ngạc.
"Ôn Uyển, cô nhớ ra rồi hả?!", Lăng Bắc Sam kinh ngạc hỏi, Quách Mạn đưa hai mắt nhìn cô, sắc mặt Tôn Đại Phi trở nên trắng bệch, đi lên phía trước. Thế này Ôn Uyển mới ý thức được mình đã bị lộ rồi, nhìn Tôn Đại Phi đi tới, lòng của cô vô cùng lo lắng, "Tôi, tôi chóng mặt "
"Em không sao chứ?", Trái tim Tôn Đại Phi treo lên, ôm cô, run giọng mà hỏi thăm. Cảm giác cô thật sự đã nhớ ra rồi, nếu không thì sẽ không nhớ được rõ ràng như vậy.
Anh chưa từng nhắc với cô về chuyện ly hôn.
Ôn Uyển cau mày nhìn anh, trái tim Tôn Đại Phi náo loạn, "Anh sẽ đưa em đến bệnh viện!", anh nói xong, ôm cô bước đi, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Ôn Uyển được anh ôm rời không.
"Em, em nhớ ra rồi phải không?", hai người ngồi ở khoang sau xe, Ôn Uyển vẫn không nói chuyện, Tôn Đại Phi run giọng hỏi, một lòng chăm chú níu chặt, cảm giác những ngày an nhàn sắp hết rồi.
"Tôi, tôi nhớ ra hết rồi.", Ôn Uyển khẽ nói, không có nói cho anh biết, những ngày qua cô chỉ giả điên. Làm bộ khôi phục trí nhớ, Tôn Đại Phi nghe lời của cô, cõi lòng run rẩy, đầu óc ong ong, không nói gì nữa, hai con mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh mang theo cô đến khoa não, để bác sĩ kiểm tra não bộ cho cô. Từ nãy đến giờ Tôn Đại Phi vẫn không nói chuyện, sau khi lên xe cũng chưa nói lời nào, vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Ôn Uyển không biết anh bị tâm lý gì mà án binh bất động quan sát cô.
"Trước theo anh tham gia hết tiệc của Quân Quân đi", Tôn Đại Phi nhạt nhẽo nói, mang theo cô lại quay về bàn rượu.
Trên bàn rượu, anh không ngừng uống rượu, vui vẻ mà không ngừng nói giỡn, ôm Ôn Uyển, coi như là lần cuối cùng đi. Ôn Uyển cũng phối hợp với anh, bất quá anh không cho cô uống một giọt rượu nào.
Tiệc rượu tàn, người một nhà trở về biệt thự, Ôn Uyển từ phòng trẻ đi ra, chỉ thấy Tôn Đại Phi đứng ở sân thượng hút thuốc lá, bóng lưng này có chút cô đơn. Làm cho người ta đau lòng chịu hết nổi, Ôn Uyển không nói chuyện, lặng lẽ đi đến phòng ngủ của bọn họ.
Tắm rửa xong đi ra, chỉ thấy Tôn Đại Phi ngồi ở bên giường, giống như đang đợi cô đi ra.
"Uyển", Anh vừa mở miệng, vừa ngập ngừng "Em nhớ ra hết rồi hả?", Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng mà nâng cằm cô lên, hỏi cô.
Mùi rượu nồng nặc phun vào trên mặt cô, Ôn Uyển chần chờ, cô lạnh lùng làm cho trái tim Tôn Đại Phi nhíu chặt, trái tim run rẩy, "Ôn Uyển, anh không bắt buột em, anh tôn trọng quyến định của em. Trong khoảng thời gian này, anh đã lừa dối em rất nhiều rồi, nhưng anh cũng bất lực, anh sợ mất đi em, anh thật sự sợ mất đi em nên mới lừa gạt em!", Tôn Đại Phi nói xong, chịu hết nổi ôm lấy cô, ôm cô vào sát lồng ngực, vuốt ve chiếc lưng cô, cất giọng run run nói.
Ôn Uyển bị anh ôm thật chặt, cảm giác anh đang run rẩy. Trái tim Ôn Uyển cũng run rẩy theo, chưa nói xong, đã tùy tiện ôm lấy anh.
"Xem mấy tháng nay anh đã làm gì, tha thứ anh đi được không? Không tha thứ cũng không sao, chỉ cần em không đi, sống bên cạnh anh, để cho mỗi ngày anh đều được nhìn thấy em và con trai là được rồi.", Tôn Đại Phi nghẹn ngào nói, trái tim Ôn Uyển lại run rẩy.
"Thật sự anh không có nhiều cô gái như thế đâu, những cô gái ở bên cạnh anh thời gian đó chỉ là diễn mà thôi, người anh muốn được ở chung chỉ có em. Ngày đó tạm thời lôi kéo MiKi cũng là cố ý. Nói những này có lẽ không xoay chuyển được gì cả, nhưng đó là những lời anh muốn nói", Tôn Đại Phi còn nói thêm, mùi rượu đầy người bao vây lấy cô.
Thấy Ôn Uyển không nói chuyện, chẳng mảy may nhúc nhích mà cứng ngắc, lòng của anh có một chút dịu đi.
"Tôi sẽ ở lại.", Rốt cuộc cô cũng mở miệng, bình tĩnh nói, Tôn Đại Phi cho là mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn cô. Ôn Uyển hờ hững nhìn anh, "Không còn sớm, nghỉ ngơi thôi.", cô tiếp tục nói.
"Được! Em ngủ đi, anh đi đến phòng khách!", Tôn Đại Phi kích động nói xong, vội vàng đi về phía cửa, cử động của anh làm Ôn Uyển kinh ngạc, còn chưa mở miệng, chỉ thấy Tôn Đại Phi đã ra khỏi phòng.
Tôn Đại Phi cảm thấy Ôn Uyển chịu ở lại là tốt rồi, chắc chắn sẽ không như khi mất trí nhớ, sẽ không chịu ngủ bên cạnh anh.
Đêm nay, một mình anh, cô độc trằn trọc nằm trong khách phòng, Ôn Uyển cũng một người trong phòng ngủ, đã tạo thành thói quen ngủ ở trong ngực anh, nay phải nằm gối như thế này cô có chút khó ngủ.
Làm Ôn Uyển kinh ngạc chính là ngày hôm sau rời giường, nghe quản gia nói, Tôn Đại Phi đã đi rồi. Đây là sau gần một năm, lần đầu tiên anh đi công tác, trái tim Ôn Uyển không khỏi đau nhói. Không biết tại sao anh không nói cho cô một tiếng đã đi, cô cũng không muốn quay về cuộc sống trước kia.
Tôn Đại Phi không có đi công tác, một mình đi bộ đến Tây Tạng, xem như mình bị trục xuất lần thứ nhất đi.
Làm anh bất ngờ chính là, lại gặp vợ chồng Lăng Bắc Hàn và vợ chồng Lục Khải Chính ở Tây Tạng, người ta ân ái đi du lịch khắp nơi.
"Đại Phi, cố gắng lên! khà khà", Úc Tử Duyệt đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng thét, nhìn về phía Tôn Đại Phi đang đau lòng mà thúc giục, giây phút này cô nghĩ tới lần đầu tiên gặp được Lăng Bắc Hàn.
"Úc Tử Duyệt! Em đàng hoàng một chút cho anh! Mau ngồi xuống!", Lăng Bắc Hàn bá đạo đổi chỗ và ra lệnh cho cô gái nhỏ, dừng xe lại, "Tiến lên đi! Anh rống cái gì mà rống, sợ cái gì sợ!", Úc Tử Duyệt không kiên nhẫn mà đi vào, "Nhanh lái xe! Bọn lão Lục đã bỏ xa chúng ta rồi!", thở phì phì ra lệnh.
Lăng Bắc Hàn không lái xe, ôm lấy đầu của cô, đặt một nụ hôn lên gò má của cô, Úc Tử Duyệt mặt đỏ, trái tim phù phù phù phù, cô vốn tưởng rằng tình cảm Lăng Bắc Hàn dần dần không còn mãnh liệt như trước, không ngờ chỉ vừa hôn, trái tim đã run rẩy.
Nhớ bọn họ gặp nhau trên con đường đi Tây Tạng, ngàn vạn cảm khái không nói nên lời, "Lăng Bắc Hàn, em biết anh còn yêu em!", Cô bá đạo nói với Lăng Bắc Hàn đang ngồi đối diện.
Lăng Bắc Hàn cười cười, từ chối cho ý kiến. Cái cô gái nhỏ này, vẫn đáng yêu giống như trước đây, thỉnh thoảng còn có thể ngốc nghếch, Lăng Bắc Hàn vừa lái xe, đôi mắt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn con đường sống chết này, trong đầu hiển hiện hình ảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Duyên phận chính là trùng hợp như vậy phải không?
Nếu không phải mang theo toàn bộ đến Tây Tạng chịu khổ, nếu không phải cô đến đây du lịch, bọn họ không có khả năng gặp nhau tại địa điểm thần thánh như thế này
"Hỗn đản Lệ Mộ Phàm này sao gọi điện thoại đến rồi.", nhìn di động, Úc Tử Duyệt nói, Lăng Bắc Hàn đang đeo mắt kính dựng thẳng lỗ tai lên nghe, tay nắm chặt tay lái, trên mặt hơi căng cứng, hay là lo lắng cô gái nhỏ sẽ bị người ta quyến rũ.
Lệ Mộ Phàm nói gì đó đứt quản, cô nghe không được rõ lắm, chỉ chốc lát sau, Lệ Mộ Phàm bên kia đã cúp điện thoại.
"Cậu ta nói gì với em?"
"Không có á, tín hiệu quá kém, căn bản không có nghe rõ!", Úc Tử Duyệt nói thẳng, Lăng Bắc Hàn cũng không lo lắng nhiều nữa, đạp xuống chân ga đuổi theo xe Lục Khải Chính.
"Lục Khải Chính! Anh chạy chậm thôi! Em muốn nôn rồi!", Nhan tịch có chút khó chịu, tức giận nói, chịu hết nổi lại muốn nôn nữa. Lục Khải Chính vội vàng thả chậm tốc độ xe, đỗ xe lại ven đường, nhẹ nhàng mà vuốt ve cái ót của Nhan Tịch, lấy mắt kính xuống, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy thương tiếc.
"Uống nước", Mở bình giữ nhiệt ra, đưa cho cô, nói.
Nhan Tịch uống hớp nước, "Em ra ngoài đây", có chút chóng mặt, cô nhảy xuống xe, Lục Khải Chính đuổi kịp, cầm bình dưỡng khí xuống xe, Nhan Tịch ngồi chồm hổm ở ven đường, lòng buồn bực và khó chịu, cứ nôn mửa, cũng may Lục Khải Chính kịp thời đưa bình dưỡng khí cho cô.
Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn chạy đến thì chỉ thấy Nhan Tịch ngồi trong ngực Lục Khải Chính, đang hít dưỡng khí, Úc Tử Duyệt nghịch ngợm chụp ảnh bọn họ lại, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Dự định ba năm trước của lão Lăng nhà chúng ta cuối cùng cũng được thực hiện rồi! Haizzzz", Úc Tử Duyệt nhìn con diều hâu bay trên trời, vừa oán giận nói. Lăng Bắc Hàn cười cười, thật đúng là ba năm sau mới có cơ hội mang cô đến đây du lịch.
Anh bận rộn nhiều việc, Lục Khải Chính cũng rất vội, khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ này.
"Các người đi xe bốn bánh; ông đây đi bằng hai chân sao nhanh được!", Giọng nói của Tôn Đại Phi vang lên, bọn họ kinh ngạc quay lại, chỉ thấy Tôn Đại Phi đã đến rồi.
"Đương nhiên, đà điểu chạy trốn vốn rất nhanh mà!", Úc Tử Duyệt lạnh lùng nói, cảm thấy Tôn Đại Phi là con đà điểu trốn tránh.
Tôn Đại Phi cười cười, ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, "Lão Lục, cho điếu thuốc!", anh nói với Lục Khải Chính, Lục Khải Chính ném cho anh một gói thuốc lá, Tôn Đại Phi ngồi co lại ở đó.
"Đại Phi, hay là cậu trở về đi, đừng làm cho Ôn Uyển hiểu lầm, đến lúc đó bỏ đi thật sự.". Lục Khải Chính nói.
Cõi lòng Tôn Đại Phi rất buồn bực, đầu càng khó chịu, nhớ tới mình đã lừa gạt Ôn Uyển, anh cũng không dám đối mặt với Ôn Uyển vì có chút ngại ngùng.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Tôn Đại Phi lại vang lên, anh móc rất nhiều thứ trong balo ra, mới tìm được điện thoại, xem xét là số điện thoại nhà, trong lòng căng thẳng, "Cậu Tôn, cậu ở chỗ nào? Tiểu thư Ôn Uyển, cô ấy, cô ấy….."
"Cô ấy sao rồi?!", Tôn Đại Phi kích động quát, hỏi xong, điện thoại đã không còn tín hiệu, anh tức giận chửi bới, vội vàng chạy tới cạnh xe Lục Khải Chính, "Lão Lục! Cho tôi mượn xe! Tôi phải về nhà ngay!", Tôn Đại Phi kích động nói, như thổ phỉ nhảy lên xe Lục Khải Chính.
"Ai", Lục Khải Chính vội vàng chạy tới, "Cậu để cho tôi lấy lương khô trong cóp xe ra chứ!", Lục Khải Chính trầm giọng quát, thằng nhóc Tôn Đại Phi này, chỉ cần là chuyện liên quan đến Ôn Uyển, thì cứ như người mất hồn vậy!
Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính lấy những món đồ trong xe ra, Tôn Đại Phi lên xe, liều lĩnh thay đổi phương hướng, bỏ đi một mạch.
"Thằng nhóc này còn có đầu óc, không mượn xe của tôi."
"Tại sao á?", Úc Tử Duyệt hỏi.
"Bởi vì xe của anh là xe thế tích lớn", Lăng Bắc Hàn nói với cô, bốn người lên một chiếc xe, tiếp tục đi về phía trước.
Tôn Đại Phi chạy xe bão táp, ra khỏi Tây Tạng Tứ Xuyên, chạy thẳng về sân bay gần nhất, bay trở về Thủ Đô."Ôn Uyển đâu?!", Anh vừa lên xe có tài xế đợi sẵn đã rống to.
"Ở biệt thự ạ", tài xế nói.
Tôn Đại Phi thở ra một hơi nhẹ nhõm, đi thẳng về biệt thự
"Tiểu thư Ôn Uyển không sao, ngày hôm qua có sốt nhẹ. Khi cô ấy hôn mê cứ gọi tên cậu nên tôi mới lập tức gọi điện thoại cho cậu.", Quản gia vừa lên lầu với Tôn Đại Phi, vừa nói.
Tôn Đại Phi có chút đau lòng, vào phòng ngủ, quản gia thức thời rời đi, "Ôn Uyển", nhìn cô nằm trên giường, Tôn Đại Phi kích động gọi. Ôn Uyển mở mắt ra, thì nhìn thấy vẻ mặt ngăm đen của Tôn Đại Phi.
Không biết từ lúc nào tóc của Tôn Đại Phi đã cạo thành đầu đinh, rất ngắn, khuôn mặt anh tuấn ngăm đen, mặc bộ quần áo T-shirt màu trắng, cả người nhìn có vẻ tục tằng, đâu còn bộ dáng của yêu nghiệt nữa.
Bàn tay to của anh chạm vào cái trán mảnh khảnh của cô, cảm giác trán của cô không bị nóng, trái tim mới yên tĩnh, "Xảy ra chuyện gì?" – Anh trầm giọng hỏi thăm.
"Hôm trước tắm cho Tiểu Vũ một chút, cảm mạo, sốt nhẹ, bác sĩ đã đến khám qua, không sao rồi." – Ôn Uyển lên tiếng, nhỏ giọng nói - "Anh đi đâu vậy hả?" .
Cổ họng Tôn Đại Phi khô khốc, "Anh, anh đi Tây Tạng, còn chưa tới Lhasa", Tôn Đại Phi nói, "Có muốn uống nướchay không, môi em rất khô."
"Anh đi Tây Tạng sao không nói cho em biết một tiếng, Tôn Đại Phi anh nói dối là đi công tác, có phải anh đã không còn quan tâm em nữa không?", Ôn Uyển hỏi thẳng, cũng cố tình kích thích anh.
"Anh không có!", sao anh dám không quan tâm cô, cái đó có thể không quan tâm cô, vội vàng trả treo, "Anh là sợ em không thích ở cạnh anh", anh kích động nói, cúi đầu xuống, chịu hết nổi hôn lên môi của cô, trái tim Ôn Uyển rung động kịch liệt.
Nhẹ nhàng mà hôn trả lại anh, hai người hôn thật lâu, buông ra, "Đứa ngốc, nếu như em đây chán ghét anh, sẽ không giả ngây giả dại lâu như vậy rồi.", Ôn Uyển cười nói, chỉ thấy cả người Tôn Đại Phi cứng đờ, trợn tròn mắt nhìn cô.
Ôn Uyển chỉ cười nhìn hắn, khóe miệng nhuộm một tia đắc ý.
"Ôn Uyển!", Tôn Đại Phi khôi phục lại, nhìn chằm chằm cô, quát lớn.
"Cô gái đáng ghét! Em, em dám lừa gạt anh!"
"Ai bảo anh đần như vậy, em đã nhắc nhở anh rất nhiều lần rồi.", Ôn Uyển cười nói, Tôn Đại Phi ôm cô lên, cô thét lên một tiếng, lập tức bị anh hôn lần nữa, lần này, anh hôn rất cuồng dã và táo bạo, điên cuồng gặm nuốt môi của cô.
Nghĩ đến cô là cố tình, Tôn Đại Phi cũng hiểu rõ lòng của cô, thì ra cô đã sớm tha thứ cho anh, cũng đang cho anh một cơ hội. Như vậy, những lúc anh nói dối, có phải cô đã cười trộm trong lòng hay không? Nghĩ vậy, trái tim Tôn Đại Phi cảm thấy khó xử, bàn tay to hung hăng nhéo cái mông của cô, lại nặng nề mà hôn cô.
Trừng phạt như thế này, hôn như thế này, càng không thể cứu vãn.
Sau khi hoan ái xong, hai người nằm trong bồn tắm, Ôn Uyển chẳng mảy may nhúc nhích, thân thể vốn cũng rất yếu còn bị anh ức hiếp một trận.
"Thật ra chúng ta còn chưa ly hôn, lúc ký tên anh cố ý ký sai chữ Tôn Đại Phi".
"Tôn Đại Phi! Tôn Trạch Ý! Anh là đồ khốn khiếp!"
Một tiếng rầm vang lên, cô gái ngồi trong bồn tắm thét lớn, tức giận mà đứng lên nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trong bồn tắm. Giận dữ rống lên.
Tôn Đại Phi cười cười, kéo cô xuống, "Uyển Uyển ngoan... Cùng lắm thì từ nay về sau cái gì anh cũng sẽ nghe theo em", Anh trấn an cô, Ôn Uyển tức giận nhìn chằm chằm anh, không thuận theo, nhưng đã hết cách rồi, bị tên vô lại Tôn Đại Phi dây dưa, làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của anh!
Về sau biết được quá khứ của Tôn Đại Phi, cũng biết sự kiện kia ảnh hưởng rất sâu, rất nghiêm trọng đến anh. Những năm qua anh vẫn sống trong tự trách. Tôn Đại Phi cũng thừa nhận với cô, anh không ngừng qua lại với các cô gái khác nhau, nhưng cũng chỉ xem các cô ấy là một trò chơi, là đôi bên tình nguyện trao đổi thôi.
Hai người bổ sung hôn lễ, không lâu sau hôn lễ, Ôn Uyển kiểm tra thì phát hiện mình lại mang thai, hai người đều mừng rỡ không thôi.
Thời gian chứng minh, trong lòng Tôn Đại Phi giờ đã rất nghiêm chỉnh, có trách nhiệm, có cảm giác đàn ông, Thỉnh thoảng anh sẽ ra nước ngoài làm nhiệm vụ giúp Lăng Bắc Triệt một chút. Ôn Uyển cũng hiểu anh, biết trong lòng anh vẫn còn lưu luyến bộ đội đặc chủng.
Gia đình Lăng Bắc Triệt cũng rất hạnh phúc, Quách Mạn được về dạy ở một trường học gần chỗ đống quân của bộ đội đặc chủng, bình thường có thể đến bộ đội đặc chủng thăm tí, mặc dù không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lăng Bắc Triệt, nhưng một tuần tối thiểu có thể nhìn thấy một lần.
Đây chính là chuyện xưa của bọn họ, sáu người đàn ông đã từng đi lính hoặc đang công tác trong quân đội và sáu cô gái nhỏ. Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, mỗi đôi vợ chồng thỉnh thoảng sẽ phát sinh những mâu thuẫn nhỏ, những lúc cãi vã nhỏ. Nhưng rất nhanh sẽ hòa hợp, vợ chồng đôi khi cãi nhau lại là điều rất tốt.
Mặc dù chuyện xưa đã chấm dứt, nhưng hạnh phúc và gập ghềnh của bọn họ vẫn cứ tiếp tục, cô gái nhỏ cũng không muốn nhiều lời nữa.
Cảm ơn mọi người mấy tháng qua bên cạnh mình. Cảm ơn mọi người kiên nhẫn đọc hết sáu câu chuyện tình yêu này.
Những lời này hẳn là Đại Kết Cục cuối cùng, nhưng tất cả mọi người không nên quá lo lắng vì nghĩ nó là cuối cùng. Lệ Mộ Phàm rất nhiều người đã quên, nhưng tôi chưa từng quên, vẫn luôn nhớ kỹ, cũng viết cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.