Chương 20: LO LẮNG
Tuyết Lanh
16/04/2021
Tại bênh viện cao cấp nhất của thành phố, Hàn Triều Minh đang ngồi đợi Lâm Tuyết ở trước phòng cấp cứu
"Anh Minh!! Tiểu Tuyết...Cậu ấy sao rồi?" Hàn Triều Thanh hớt ha hớt hải chạy lại chỗ anh, gương mặt cô hiện rõ sự lo lắng rặn hỏi anh, sau đó mọi người cũng chạy đến bao gồm : Lê Trang, Lâm Hải, Lý Vân và Trần Tuấn
"..." Hàn Triều Minh không trả lời Triều Thanh mà anh chỉ im lặng, trông anh bây giờ rất mệt mỏi,đầu của anh gục xuống, đôi mắt đẹp đẻ ấy vô thức mà nhấm lại
"Em gái tôi bị gì rồi?...CẬU MAU NÓI ĐI!!!" Lâm Hải bước lại chỗ mà Hàn Triều Minh đang ngồi, chậm rãi hỏi anh, thấy anh không trả lời thì liền kích động nắm lấy cổ áo anh la lớn
"..." Hàn Triều Minh lại không trả lời,đôi mắt vẫn nhấm lại, anh vừa đẩy tay của Lâm Hải ra vừa lắc đầu, thấy Lâm Hải không chịu buông tay Lý Vân liền chạy lại ôm anh "từ từ mình giải quyết, có được không anh?"
"Triều Minh....Lâm Tuyết?" Lê Trang thấy anh lắc đầu, bà run gãi nước mắt cũng đã rơi giọng nói thì đứng quảng, nhìn bà thực sự rất hoản loạn * là tại mình...nếu Lâm Tuyết không đi với mình thì bây giờ con bé cũng đâu phải nhập viện như thế này*
"ANH NÓI ĐI!!!...CẬU ẤY BỊ GÌ RỒI?" Hàn Triều Thanh kích động la lớn vì trong lòng của cô thì như lửa đốt mà anh lại còn không chịu trả lời cho rõ ràng,nước mắt cô cũng vô thức mà rơi, cảnh tượng làm cho Trần Tuấn rất đau, không kiềm được nữa anh chạy lại ôm Hàn Triều Thanh an ủi "không sao cả!...rồi sẽ ổn thôi"
"..." không gian lại trở nên im lặng như lúc chỉ có mình Hàn Triều Minh rồi đợi, khung cảnh trước mắt có thể khiến cho người nhìn cảm thấy buồn
.........
Tại phòng làm việc của Hàn Minh Quốc, một người đàn ông bước vào phòng cúi người xuống, trong rất cun kín nói với Hàn Minh Quốc :
"Thưa Ông Chủ!! Còn hai ngày nữa ạ"
"Hum...Hàn Triều Minh đã cưới Vịnh Mạc chưa?" Nghe thấy vậy ông liền dừng công việc lại, im lặng một lúc thì ngước mặt lên hỏi Bắc Giang (quản gia của Hàn Gia)
"Dạ, Thiếu Gia không cưới Vịnh Tiểu Thư mà là Lâm Tiểu Thư"
"Lâm Gia? Sao tôi không biết gì hết vậy?"
"Thưa Ông chủ, Lâm Tiểu Thư và Thiếu Gia cưới nhau đã gần 2 năm rồi ạ, Bà chủ có gửi thiệp mời nhưng Ông Chủ bảo bất cứ thứ gì Bà Chủ gửi đến điều phải vứt bỏ, bất cứ thứ gì!! cho nên..."
"Chết tiệt..." Hàn Minh Quốc hơi nhăn mày nói . Ông đang rất khó chịu những phải nịnh lại, lấy lại bình tĩnh của mình ông nói
"Cho tôi tất cả thông tin về cô gái này!! Không thể để cho Hàn Gia phát sản chỉ vì một con hám tiền được!!" Hàn Minh Quốc ông rất nghi ngờ phụ nữ vì ông đã bị một người phụ nữ làm cho Hàn Gia sém sụp đổ và ông không muốn chuyện nãy diễn ra một lần nữa với người con trai duy nhất của ông
............
"Bác sĩ!! Bác sĩ!!...Lâm Tuyết con bé sao rồi?" Lê Trang đang ngồi đợi ở trước phòng cấp cứu thì thấy bác sĩ mở cửa bước ra,bà liền đứng dậy chạy lại hỏi bác sĩ, mọi người còn lại thì cũng đã đứng lên và đi lại chỗ Lê Trang
"Cô ấy không sao!! Gia đình mình bình tĩnh, Lâm Tiểu Thư bị gãy tay phải do một tác động mạng nào đó đó là vét thương đáng lo ngại nhất nhưng không sao đã ổn rồi, những vét bầm tím ở tay và chân chúng tôi đã bôi thuốc và băng bó lại rồi, còn phần xương gãy chúng tôi đã đeo nẹp cho cô ấy rồi, vì thuốc giảm đau ở trên xe cộng với thuốc mê khi đến đây nên có thể sáng ngày mai Lâm Tiểu Thư mới tĩnh lại, mọi người có thể vào thâm!!" Bác sĩ điềm đạm giải thích mọi thứ và tất cả sau đó bình tĩnh bước đi
"Cảm ơn bác sĩ!! Cảm ơn bác sĩ!!..."
.........
Ngày hôm sau, Căn phòng chăm sóc riêng của bệnh viện đang ngập tràn ánh nắng
"Hự...." Lâm Tuyết bị đánh thức bởi ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô giất mình,lờ đờ mở mắt *mình đang ở đâu vậy?* Cô đảo mắt một vòng căng phòng,mọi thứ điều rất bình thường ,chỉ có một thứ làm cô chú ý , nó không phải là cái nẹp màu trắng rất to ở tay không phải căn phòng đẹp đẻ này mà là anh, Hàn Triều Minh đang ngủ gật trên giường
*Anh ấy...trông mình cả đếm sao?* khung cảnh căn phòng lại im tĩnh một lần nữa, một người thì đi vào giấc mọng huyền ảo của chính mình, một người thì say đấm nhìn người mà mình yêu
Mọi thứ cứ thế mà diễn ra đến khi "Cạch..." cánh cửa của căn phòng được mở ra, Lâm Tuyết giật mình nhìn ra cửa
"TIỂU TUYẾT!!!" Hàn Triều Thanh mở cửa bước vào trong, nhìn lên giường liền thấy Lâm Tuyết, Cô la lớn chạy lại giường
"Cái gì vậy?..." Hàn Triều Minh bị Triều Thanh làm cho tỉnh giấc, anh giật mình bật người dậy,gương mặt chưa tỉnh ngủ nhìn Hàn Triều Thanh
"Tiểu Tuyết cậu...cậu?" Hàn Triều Thanh không nói không rằn chạy lại ôm Lâm Tuyết, mặc kệ gương mặt ngơ ngác của Hàn Triều Minh
Hàn Triều Thanh vẫn ôm Lâm Tuyết rất rất chặt, "Tớ đây!..." Lâm Tuyết dơ tay ôm lấy Hàn Triều Thanh nước mắt của hai người điều dính lên vai của nhau, Cô đã làm mọi người lo quá rồi
"Em...?" Lúc này Hàn Triều Minh mới nhận ra cô đã tỉnh
............
"Anh Minh!! Tiểu Tuyết...Cậu ấy sao rồi?" Hàn Triều Thanh hớt ha hớt hải chạy lại chỗ anh, gương mặt cô hiện rõ sự lo lắng rặn hỏi anh, sau đó mọi người cũng chạy đến bao gồm : Lê Trang, Lâm Hải, Lý Vân và Trần Tuấn
"..." Hàn Triều Minh không trả lời Triều Thanh mà anh chỉ im lặng, trông anh bây giờ rất mệt mỏi,đầu của anh gục xuống, đôi mắt đẹp đẻ ấy vô thức mà nhấm lại
"Em gái tôi bị gì rồi?...CẬU MAU NÓI ĐI!!!" Lâm Hải bước lại chỗ mà Hàn Triều Minh đang ngồi, chậm rãi hỏi anh, thấy anh không trả lời thì liền kích động nắm lấy cổ áo anh la lớn
"..." Hàn Triều Minh lại không trả lời,đôi mắt vẫn nhấm lại, anh vừa đẩy tay của Lâm Hải ra vừa lắc đầu, thấy Lâm Hải không chịu buông tay Lý Vân liền chạy lại ôm anh "từ từ mình giải quyết, có được không anh?"
"Triều Minh....Lâm Tuyết?" Lê Trang thấy anh lắc đầu, bà run gãi nước mắt cũng đã rơi giọng nói thì đứng quảng, nhìn bà thực sự rất hoản loạn * là tại mình...nếu Lâm Tuyết không đi với mình thì bây giờ con bé cũng đâu phải nhập viện như thế này*
"ANH NÓI ĐI!!!...CẬU ẤY BỊ GÌ RỒI?" Hàn Triều Thanh kích động la lớn vì trong lòng của cô thì như lửa đốt mà anh lại còn không chịu trả lời cho rõ ràng,nước mắt cô cũng vô thức mà rơi, cảnh tượng làm cho Trần Tuấn rất đau, không kiềm được nữa anh chạy lại ôm Hàn Triều Thanh an ủi "không sao cả!...rồi sẽ ổn thôi"
"..." không gian lại trở nên im lặng như lúc chỉ có mình Hàn Triều Minh rồi đợi, khung cảnh trước mắt có thể khiến cho người nhìn cảm thấy buồn
.........
Tại phòng làm việc của Hàn Minh Quốc, một người đàn ông bước vào phòng cúi người xuống, trong rất cun kín nói với Hàn Minh Quốc :
"Thưa Ông Chủ!! Còn hai ngày nữa ạ"
"Hum...Hàn Triều Minh đã cưới Vịnh Mạc chưa?" Nghe thấy vậy ông liền dừng công việc lại, im lặng một lúc thì ngước mặt lên hỏi Bắc Giang (quản gia của Hàn Gia)
"Dạ, Thiếu Gia không cưới Vịnh Tiểu Thư mà là Lâm Tiểu Thư"
"Lâm Gia? Sao tôi không biết gì hết vậy?"
"Thưa Ông chủ, Lâm Tiểu Thư và Thiếu Gia cưới nhau đã gần 2 năm rồi ạ, Bà chủ có gửi thiệp mời nhưng Ông Chủ bảo bất cứ thứ gì Bà Chủ gửi đến điều phải vứt bỏ, bất cứ thứ gì!! cho nên..."
"Chết tiệt..." Hàn Minh Quốc hơi nhăn mày nói . Ông đang rất khó chịu những phải nịnh lại, lấy lại bình tĩnh của mình ông nói
"Cho tôi tất cả thông tin về cô gái này!! Không thể để cho Hàn Gia phát sản chỉ vì một con hám tiền được!!" Hàn Minh Quốc ông rất nghi ngờ phụ nữ vì ông đã bị một người phụ nữ làm cho Hàn Gia sém sụp đổ và ông không muốn chuyện nãy diễn ra một lần nữa với người con trai duy nhất của ông
............
"Bác sĩ!! Bác sĩ!!...Lâm Tuyết con bé sao rồi?" Lê Trang đang ngồi đợi ở trước phòng cấp cứu thì thấy bác sĩ mở cửa bước ra,bà liền đứng dậy chạy lại hỏi bác sĩ, mọi người còn lại thì cũng đã đứng lên và đi lại chỗ Lê Trang
"Cô ấy không sao!! Gia đình mình bình tĩnh, Lâm Tiểu Thư bị gãy tay phải do một tác động mạng nào đó đó là vét thương đáng lo ngại nhất nhưng không sao đã ổn rồi, những vét bầm tím ở tay và chân chúng tôi đã bôi thuốc và băng bó lại rồi, còn phần xương gãy chúng tôi đã đeo nẹp cho cô ấy rồi, vì thuốc giảm đau ở trên xe cộng với thuốc mê khi đến đây nên có thể sáng ngày mai Lâm Tiểu Thư mới tĩnh lại, mọi người có thể vào thâm!!" Bác sĩ điềm đạm giải thích mọi thứ và tất cả sau đó bình tĩnh bước đi
"Cảm ơn bác sĩ!! Cảm ơn bác sĩ!!..."
.........
Ngày hôm sau, Căn phòng chăm sóc riêng của bệnh viện đang ngập tràn ánh nắng
"Hự...." Lâm Tuyết bị đánh thức bởi ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô giất mình,lờ đờ mở mắt *mình đang ở đâu vậy?* Cô đảo mắt một vòng căng phòng,mọi thứ điều rất bình thường ,chỉ có một thứ làm cô chú ý , nó không phải là cái nẹp màu trắng rất to ở tay không phải căn phòng đẹp đẻ này mà là anh, Hàn Triều Minh đang ngủ gật trên giường
*Anh ấy...trông mình cả đếm sao?* khung cảnh căn phòng lại im tĩnh một lần nữa, một người thì đi vào giấc mọng huyền ảo của chính mình, một người thì say đấm nhìn người mà mình yêu
Mọi thứ cứ thế mà diễn ra đến khi "Cạch..." cánh cửa của căn phòng được mở ra, Lâm Tuyết giật mình nhìn ra cửa
"TIỂU TUYẾT!!!" Hàn Triều Thanh mở cửa bước vào trong, nhìn lên giường liền thấy Lâm Tuyết, Cô la lớn chạy lại giường
"Cái gì vậy?..." Hàn Triều Minh bị Triều Thanh làm cho tỉnh giấc, anh giật mình bật người dậy,gương mặt chưa tỉnh ngủ nhìn Hàn Triều Thanh
"Tiểu Tuyết cậu...cậu?" Hàn Triều Thanh không nói không rằn chạy lại ôm Lâm Tuyết, mặc kệ gương mặt ngơ ngác của Hàn Triều Minh
Hàn Triều Thanh vẫn ôm Lâm Tuyết rất rất chặt, "Tớ đây!..." Lâm Tuyết dơ tay ôm lấy Hàn Triều Thanh nước mắt của hai người điều dính lên vai của nhau, Cô đã làm mọi người lo quá rồi
"Em...?" Lúc này Hàn Triều Minh mới nhận ra cô đã tỉnh
............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.