Chương 19: SỢ...
Tuyết Lanh
16/04/2021
"Um..." Lâm Tuyết lờ đờ mở mắt, cô cảm nhận được mình đang bị chói và đang nhằm trên sàn nhà lạnh nhẽo
"Mình đang...Á!!" Cô nhút nhích một chút thì một cơn đau truyền đến, cả người ê ẩm, đau nhức, cố nén cơn đau ngồi dậy *Đây là đâu vậy?...* Lâm Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh, đây là một căn phòng,nơi đây rất tối ánh sáng duy nhất có được chính là ánh sáng từ khe hở của cửa sổ chiếu vào, căn phòng này hình như rất là cũ khắp nơi điều có mạng nhện,trong đây chỉ có một cái giường cực kì cũ và dơ, những thứ còn lại là những tấm ảnh của một cặp đôi, vì không có nhiều ánh sáng cô cũng không biết cặp đôi đó là ai nhưng mà...
*mẹ đâu? Mình đang ngồi chờ mẹ thì bị ai đó bịt miệng và mình ở đây!, ai đã làm chuyện này? Và tại sao lại bắt mình? Mà mình ở đây bao nhiêu ngày rồi?...* Lâm Tuyết hoan mang nhìn lại chính mình,hai tay cô bị trói ra sau lưng,đầu tóc thì bù xù,túi sách của cô không có ở đây,trong cô bây giờ rất thảm
"Đại Ca...Bọn em....Bọn em không tìm thấy!" Tại nhà của Hàn Triều Minh,một người đàn ông bước vào phòng làm việc của anh, gương mặt của người này vô cùng sợ hãi quỳ xuống sàn, lấp bắp nói với Hàn Triều Minh
"GẦM"
"CÁC NGƯỜI ĐI CHẾT HẾT ĐI!!!" Nghe thấy đàn em của mình nói thế, Hàn Triều Minh tức giận đập bàn la lớn
"Đại Ca bớt giận, bọn em sẽ cố..."
"..." Anh ôm đầu ngồi xuống *Đã hai ngày rồi! Cái thành phố này rộng lớn bao nhiêu? Rút cuộc em ở đâu được chứ?* Hàn Triều Minh nghiến răng, hai tay anh vẫn ôm đầu không chịu buông, quần áo của anh lọc sệt, đầu tóc thì rối,gương mặt điển trai không còn một chút sức sống
Flashback
Hai ngày trước
Hàn Triều Minh đang ngồi gõ máy ở phòng làm việc của mình, phong thái bình tĩnh,lặng lẽ và im lặng, anh làm việc rất nghiêm túc
"Ring....ring.."
*Mẹ?...chuyện gì vậy? Không phải đang mua sắm à?* Hàn Triều Minh nhìn vào màng hình điện thoại xem ai gọi đến thì thấy số của Lê Trang hiện lên anh liền tự hỏi, hấp mắt một chút rồi anh cũng nghe máy
"Alo!! Mẹ à? Có chuyện gì mà gọ.."
"HÀN TRIỀU MINH!!! TRIỀU MINH!!! LÂM TUYẾT...LÂM TUYẾT..." Lê Trang hét to vào điện thoại, giọng bà rất hoản hốt và run gãi
"Mẹ à!! Sao vậy? Có chuyện gì với Lâm Tuyết?" Hàn Triều Minh sợ hãi hỏi bà
"LÂM TUYẾT...BỊ BẮT CÓC RỒI!! Con à!! Mau lên...hic cứu con bé!" Lê Trang run gãi khóc trong tiệc vọng
"MẸ NÓI CÁI GÌ?" Hàn Triều Minh hốt hoản la lớn
End Flashback
"GẦM" nghĩ đến đây anh cay cú dùng tay mình đập bàn một lần nữa *Tức chết mà!!! Rút cuộc là thằng chó nào?!!*
"...."
"HÀN TRIỀU MINH!!..." Trần Tuấn xông vào phòng của Hàn Triều Minh la lớn, mặt của anh trông vừa mừng vừa lo
"Chuyên gì?..." Hàn Triều Minh mệt mõi lên tiếng
"Tớ tìm thấy định vị trên điện thoại của Lâm Tuyết rồi!"
"CÁI GÌ? NÓ Ở ĐÂU?" Hàn Triều Minh giật mình đứng bật người dậy la lớn
"Nó đang ở Vịnh Gia!!"
"Cảm ơn cậu Trần Tuấn"
"Kim Giang chuẩn bị xe đến Vịnh Gia!! Mang đàn em theo!" Hàn Triều Minh nói xong liền quay qua nói với cánh tay phải của mình * Vịnh Gia...Các người chán sống rồi à?*
Quay lại với Lâm Tuyết, cánh cửa của căn phong cũ kỉ mà Lâm Tuyết bị bắt đến bổng được mở ra, một người phụ nữ bước vào cùng với hai tên đàn ông cao to phía sau ,chắn là vệ sĩ
"OH, tiện nhân!cô tỉnh rồi à?" Ả ta nết mét, cúi người xuống nhìn cô,lên tiếng hỏi
"CÔ LÀ AI? THẢ TÔI RA!!" Lâm Tuyết vùng vẫy, nạt vào mặt người phụ nữ đó
"Không nhận ra tao à? Quên nhanh vậy?" Ả ta cúi xuống,dùng tay nâng cầm của Lâm Tuyết, lúc này gương mặt của ả đã hiện rõ mồn một
"VỊNH MẠC!!!" Lâm Tuyết hốt hoản la lên
"Đúng rồi đấy! Bất ngờ không?" Vịnh Mạc cười nhẹ nhìn Lâm Tuyết với nữa con mắt
"Sao lại bắt tôi? Cô muốn cái gì?" Lâm Tuyết cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Vịnh Mạc hỏi
"Tại mày cướp Triều Minh ra khỏi tay tao nên tao bắt mày đến đây để cho mày một bài học không thể nào quên!!...Còn về việc tao muốn gì thì cũng đơn giản lắm đó là giết mày và giành lại Triều Minh" Vịnh Mạc cười nhẹ nhìn Lâm Tuyết bình thản trải lời các câu hỏi mà cô đưa ra
"Nếu như những gì mà cô nói, vậy là cô không nghĩ đến việc Hàn Triều Minh sẽ đến đây? Cô không sợ Hàn Gia và Lâm Gia à?" Lâm Tuyết cười thật tươi, đắt ý
"..." Vịnh Mạc cứng họng không biết nói gì
"Ha..Đúng như tôi nghĩ!! Cô đúng là chỉ biết nhìn xa, được ông trời cho xinh hơn người mà cái đầu lại không có!! đúng là cỏ dại mà nghĩ mình là hoa hồng" Lâm Tuyết cười lên sau đó quay qua chăm biếm Vịnh Mạc
"MÀY...SAO MÀY DÁM!!" Vịnh Mạc dùng tay đang nâng cầm của Lâm Tuyết hất mạnh qua một bên
"mày gan lắm!! hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là tiểu thư của Vịnh Gia! Hai bọn bây!! đạp gãy tay nó cho tao!!" Vịnh Mạc đứng dậy từ từ nói sau đó vừa ra lệnh cho hai tên kia vừa chỉ tay vào Lâm Tuyết
"Tiểu Thư muốn tay nào ạ?"
"hum...Tay phải đi!! Cánh tay đó rất đẹp!! ta muốn làm cho nó gãy!!" Vịnh Mạc nhắm mắt lại suy nghĩ rồi lên tiếng nói
"Đã rõ!.."
"CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY? THẢ TÔI RA!!" Lâm Tuyết hốt hoản la lớn khi thấy một tên cở trói tay cho cô, rồi giữa chật cô lại, đưa cách tay phải của cô cho tên kia
"Á...THẢ TÔI RA!!...A" tên còn lại dùng chân của mình nhảy lên sau đó đáp xuống tay phải của Lâm Tuyết, cô đau đớn la hét, vùng vẫy, nhưng tên đó không dừng lại, cánh tay cô rất nhỏ bé, còn tên dậm tay cô lại cao to và rất khỏe làm sao cô có thể chịu được
"Hahahha...Đáng đời!!" Vịnh Mạc thì đứng một bên vừa xem vùa cười
"GẦM" bất ngờ, cánh cửa của căn phòng cũ kỉ
này bị phá, Kim Giang sau khi phá cửa liền đứng sang một bên đưa súng lên trỉa vào Vịnh Mạc la lớn
"DỪNG LẠI!! NẾU CÁC NGƯỜI KHÔNG MUỐN CHẾT THẢM!!"
Hàn Triều Minh liền chạy vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt anh bàn hoàn,lúc này hai tên kia đã buôn cô ra còn Lâm Tuyết thì đang đau đớn,khóc hết nước mắt ôm tay của mình, nó làm anh sót thương vô cùng, không chần trừ Hàn Triều Minh liền chạy lại ẩm cô lên
"LÂM TUYẾT!! LÂM TUYẾT!!! cố lên!" Hàn Triều Minh lo lắng kêu tên cô *Lâm Tuyết run quá...cô ấy sợ đến vậy sao?*
"Triều Minh..." Lâm Tuyết yếu ớt dùng tay trái của mình sờ mặt anh *mình không lầm...là anh* sau đó cô ngất đi, vì cô đã an tâm khi ở trong vòng tay của Hàn Triều Minh
"Kim Giang!!bắn con ả đó mười viên đạn và phải có một viên ngay não, hai tên còn lại thì như cũ và sau khi chặt tay chân bọn nó nhớ cắt lưỡi rồi ném vào bệnh viện! NGHE RÕ CHƯA?" Hàn Triều Minh tức giận, la lớn
"RÕ!" Kim Giang cúi người xuống la lớn,còn Hàn Triều Minh thì chạy thật nhanh ra xe cấp cứu anh đã kêu từ trước
"Mình đang...Á!!" Cô nhút nhích một chút thì một cơn đau truyền đến, cả người ê ẩm, đau nhức, cố nén cơn đau ngồi dậy *Đây là đâu vậy?...* Lâm Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh, đây là một căn phòng,nơi đây rất tối ánh sáng duy nhất có được chính là ánh sáng từ khe hở của cửa sổ chiếu vào, căn phòng này hình như rất là cũ khắp nơi điều có mạng nhện,trong đây chỉ có một cái giường cực kì cũ và dơ, những thứ còn lại là những tấm ảnh của một cặp đôi, vì không có nhiều ánh sáng cô cũng không biết cặp đôi đó là ai nhưng mà...
*mẹ đâu? Mình đang ngồi chờ mẹ thì bị ai đó bịt miệng và mình ở đây!, ai đã làm chuyện này? Và tại sao lại bắt mình? Mà mình ở đây bao nhiêu ngày rồi?...* Lâm Tuyết hoan mang nhìn lại chính mình,hai tay cô bị trói ra sau lưng,đầu tóc thì bù xù,túi sách của cô không có ở đây,trong cô bây giờ rất thảm
"Đại Ca...Bọn em....Bọn em không tìm thấy!" Tại nhà của Hàn Triều Minh,một người đàn ông bước vào phòng làm việc của anh, gương mặt của người này vô cùng sợ hãi quỳ xuống sàn, lấp bắp nói với Hàn Triều Minh
"GẦM"
"CÁC NGƯỜI ĐI CHẾT HẾT ĐI!!!" Nghe thấy đàn em của mình nói thế, Hàn Triều Minh tức giận đập bàn la lớn
"Đại Ca bớt giận, bọn em sẽ cố..."
"..." Anh ôm đầu ngồi xuống *Đã hai ngày rồi! Cái thành phố này rộng lớn bao nhiêu? Rút cuộc em ở đâu được chứ?* Hàn Triều Minh nghiến răng, hai tay anh vẫn ôm đầu không chịu buông, quần áo của anh lọc sệt, đầu tóc thì rối,gương mặt điển trai không còn một chút sức sống
Flashback
Hai ngày trước
Hàn Triều Minh đang ngồi gõ máy ở phòng làm việc của mình, phong thái bình tĩnh,lặng lẽ và im lặng, anh làm việc rất nghiêm túc
"Ring....ring.."
*Mẹ?...chuyện gì vậy? Không phải đang mua sắm à?* Hàn Triều Minh nhìn vào màng hình điện thoại xem ai gọi đến thì thấy số của Lê Trang hiện lên anh liền tự hỏi, hấp mắt một chút rồi anh cũng nghe máy
"Alo!! Mẹ à? Có chuyện gì mà gọ.."
"HÀN TRIỀU MINH!!! TRIỀU MINH!!! LÂM TUYẾT...LÂM TUYẾT..." Lê Trang hét to vào điện thoại, giọng bà rất hoản hốt và run gãi
"Mẹ à!! Sao vậy? Có chuyện gì với Lâm Tuyết?" Hàn Triều Minh sợ hãi hỏi bà
"LÂM TUYẾT...BỊ BẮT CÓC RỒI!! Con à!! Mau lên...hic cứu con bé!" Lê Trang run gãi khóc trong tiệc vọng
"MẸ NÓI CÁI GÌ?" Hàn Triều Minh hốt hoản la lớn
End Flashback
"GẦM" nghĩ đến đây anh cay cú dùng tay mình đập bàn một lần nữa *Tức chết mà!!! Rút cuộc là thằng chó nào?!!*
"...."
"HÀN TRIỀU MINH!!..." Trần Tuấn xông vào phòng của Hàn Triều Minh la lớn, mặt của anh trông vừa mừng vừa lo
"Chuyên gì?..." Hàn Triều Minh mệt mõi lên tiếng
"Tớ tìm thấy định vị trên điện thoại của Lâm Tuyết rồi!"
"CÁI GÌ? NÓ Ở ĐÂU?" Hàn Triều Minh giật mình đứng bật người dậy la lớn
"Nó đang ở Vịnh Gia!!"
"Cảm ơn cậu Trần Tuấn"
"Kim Giang chuẩn bị xe đến Vịnh Gia!! Mang đàn em theo!" Hàn Triều Minh nói xong liền quay qua nói với cánh tay phải của mình * Vịnh Gia...Các người chán sống rồi à?*
Quay lại với Lâm Tuyết, cánh cửa của căn phong cũ kỉ mà Lâm Tuyết bị bắt đến bổng được mở ra, một người phụ nữ bước vào cùng với hai tên đàn ông cao to phía sau ,chắn là vệ sĩ
"OH, tiện nhân!cô tỉnh rồi à?" Ả ta nết mét, cúi người xuống nhìn cô,lên tiếng hỏi
"CÔ LÀ AI? THẢ TÔI RA!!" Lâm Tuyết vùng vẫy, nạt vào mặt người phụ nữ đó
"Không nhận ra tao à? Quên nhanh vậy?" Ả ta cúi xuống,dùng tay nâng cầm của Lâm Tuyết, lúc này gương mặt của ả đã hiện rõ mồn một
"VỊNH MẠC!!!" Lâm Tuyết hốt hoản la lên
"Đúng rồi đấy! Bất ngờ không?" Vịnh Mạc cười nhẹ nhìn Lâm Tuyết với nữa con mắt
"Sao lại bắt tôi? Cô muốn cái gì?" Lâm Tuyết cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Vịnh Mạc hỏi
"Tại mày cướp Triều Minh ra khỏi tay tao nên tao bắt mày đến đây để cho mày một bài học không thể nào quên!!...Còn về việc tao muốn gì thì cũng đơn giản lắm đó là giết mày và giành lại Triều Minh" Vịnh Mạc cười nhẹ nhìn Lâm Tuyết bình thản trải lời các câu hỏi mà cô đưa ra
"Nếu như những gì mà cô nói, vậy là cô không nghĩ đến việc Hàn Triều Minh sẽ đến đây? Cô không sợ Hàn Gia và Lâm Gia à?" Lâm Tuyết cười thật tươi, đắt ý
"..." Vịnh Mạc cứng họng không biết nói gì
"Ha..Đúng như tôi nghĩ!! Cô đúng là chỉ biết nhìn xa, được ông trời cho xinh hơn người mà cái đầu lại không có!! đúng là cỏ dại mà nghĩ mình là hoa hồng" Lâm Tuyết cười lên sau đó quay qua chăm biếm Vịnh Mạc
"MÀY...SAO MÀY DÁM!!" Vịnh Mạc dùng tay đang nâng cầm của Lâm Tuyết hất mạnh qua một bên
"mày gan lắm!! hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là tiểu thư của Vịnh Gia! Hai bọn bây!! đạp gãy tay nó cho tao!!" Vịnh Mạc đứng dậy từ từ nói sau đó vừa ra lệnh cho hai tên kia vừa chỉ tay vào Lâm Tuyết
"Tiểu Thư muốn tay nào ạ?"
"hum...Tay phải đi!! Cánh tay đó rất đẹp!! ta muốn làm cho nó gãy!!" Vịnh Mạc nhắm mắt lại suy nghĩ rồi lên tiếng nói
"Đã rõ!.."
"CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY? THẢ TÔI RA!!" Lâm Tuyết hốt hoản la lớn khi thấy một tên cở trói tay cho cô, rồi giữa chật cô lại, đưa cách tay phải của cô cho tên kia
"Á...THẢ TÔI RA!!...A" tên còn lại dùng chân của mình nhảy lên sau đó đáp xuống tay phải của Lâm Tuyết, cô đau đớn la hét, vùng vẫy, nhưng tên đó không dừng lại, cánh tay cô rất nhỏ bé, còn tên dậm tay cô lại cao to và rất khỏe làm sao cô có thể chịu được
"Hahahha...Đáng đời!!" Vịnh Mạc thì đứng một bên vừa xem vùa cười
"GẦM" bất ngờ, cánh cửa của căn phòng cũ kỉ
này bị phá, Kim Giang sau khi phá cửa liền đứng sang một bên đưa súng lên trỉa vào Vịnh Mạc la lớn
"DỪNG LẠI!! NẾU CÁC NGƯỜI KHÔNG MUỐN CHẾT THẢM!!"
Hàn Triều Minh liền chạy vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt anh bàn hoàn,lúc này hai tên kia đã buôn cô ra còn Lâm Tuyết thì đang đau đớn,khóc hết nước mắt ôm tay của mình, nó làm anh sót thương vô cùng, không chần trừ Hàn Triều Minh liền chạy lại ẩm cô lên
"LÂM TUYẾT!! LÂM TUYẾT!!! cố lên!" Hàn Triều Minh lo lắng kêu tên cô *Lâm Tuyết run quá...cô ấy sợ đến vậy sao?*
"Triều Minh..." Lâm Tuyết yếu ớt dùng tay trái của mình sờ mặt anh *mình không lầm...là anh* sau đó cô ngất đi, vì cô đã an tâm khi ở trong vòng tay của Hàn Triều Minh
"Kim Giang!!bắn con ả đó mười viên đạn và phải có một viên ngay não, hai tên còn lại thì như cũ và sau khi chặt tay chân bọn nó nhớ cắt lưỡi rồi ném vào bệnh viện! NGHE RÕ CHƯA?" Hàn Triều Minh tức giận, la lớn
"RÕ!" Kim Giang cúi người xuống la lớn,còn Hàn Triều Minh thì chạy thật nhanh ra xe cấp cứu anh đã kêu từ trước
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.