Chương 14
Khánh Vi
13/02/2021
"Tình trạng của cô Lâm đã chuyển biến tốt hơn, nội trong hôm nay có thể xuất viện." Bác sĩ kiểm tra một lượt rồi lên tiếng.
Thiên Di bây giờ đang cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng đã được xuất viện. Cô có thể đi chơi thoả thích rồi haha.
"Không cần theo dõi thêm sao?" Vĩ Phong hỏi.
Không hiểu vì sao dạo này anh rất hay đến thăm Thiên Di. Công việc ở Lục thị rãnh rỗi quá sao?
"Cơ thể bình phục rất tốt, dường như không để lại di chứng gì. Có điều trong thời gian này đừng làm chuyện gì kích động đến cô ấy là được." Ông ấy ôn tồn dặn dò.
"Tôi có thể đi ngay bây giờ không?" Vẻ mặt cô vô cùng hớn hở. Thiên Di rất rất muốn ra ngoài.
Nhìn biểu cảm vui vẻ của cô. Anh cảm thấy tâm can mình dễ chịu hẳn ra. Lúc trước chẳng bao giờ anh được nhìn thấy bộ mặt này cả.
[...]
Buổi trưa, hôm nay thời tiết có vẻ nóng hơn mọi khi. An Nhiên ngồi cạnh cô với vẻ mặt đờ đẫn.
"An Nhiên mình kể cậu nghe, tối này mình được xuất viện rồi đó!" Cô vui vẻ kể lại cho cô bạn nghe nhưng An Nhiên thì chẳng có vẻ gì chú tâm lắm.
"Ờ vậy à, chúc mừng." Cô nói bằng một chất giọng không mấy hứng thú.
Hôm nay An Nhiên bị gì vậy? Cả ngày cứ ngơ ngơ như người mất hồn.
"Sao vậy?" Cô hỏi.
An Nhiên thở dài một hơi rồi đáp. "Hôm qua mình uống nhiều quá nên đầu óc bây giờ cứ quay cuồng."
"Cái gì! Cậu dám đi uống một mình mà không rủ tớ ư? Rõ ràng lúc trước cậu đã hứa đợi mình xuất viện rồi cả hai cùng đi cơ mà!" Thiên Di bĩu môi, mặt nhăn nhó.
"Thông cảm, tại lâu rồi mình chưa đi nên muốn tìm lại cảm giác." Nét mặt An Nhiên bây giờ đã tươi tỉnh hơn đôi chút.
Nhớ lại chuyện tối qua thật khiến An Nhiên tức chết mà. Cũng tại một gã béo mà làm cô hỏng hết tâm trạng. Đã vậy lại còn gặp một gã đẹp trai thích dạy đời người khác nữa chứ!
[...]
Tại phòng giám đốc Lục thị. Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa. Vĩ Phong tựa lưng vào chiếc ghế đen quen thuộc, hai tay xoa xoa vần thái dương. Anh đang thư giản.
Cả ngày hôm nay không biết Vĩ Phong ăn trúng cái gì mà chẳng thể nào tập trung được. Nhớ lại biểu hiện hôm đó của cô. Ly hôn gì chứ? Chính cô lúc trước là người níu giữ anh cơ mà. Sao hôm nay người nói từ bỏ lại chính là Thiên Di chứ?
Còn anh, sao không chấp nhận cái đề nghị tuyệt vời đó đi. Tại sao lại lưỡng lự cơ chứ? Rõ ràng anh là người mong chờ điều đó mà.
Tách cafe được đặt lên bàn kèm theo giọng nói quen thuộc của cậu bạn. " Lại thất thần nữa à?" Văn Nguyên nói bằng chất giọng có chút giễu cợt.
Anh nhận lấy tách cafe. "Cảm ơn." Thanh âm chứa đựng sự mệt mỏi.
"Không có gì." Văn Nguyên cười cười ngồi xuống bộ ghế sofa trắng rồi đáp lời.
Sau khi lô hàng bị trục trặc được giải quyết gọn gàng, Lục thị cũng chẳng có tổn thất gì quá lớn. Vấn đề bây giờ chỉ cần tìm ra người đứng sau giật dây là được.
"Dạo này bên phía lão Từ có động tĩnh gì không?" Anh nhấp một ngụm cafe, hỏi.
Văn Nguyên thở dài ngao ngán. "Nhìn bề ngoài thì mỗi ngày chỉ nhàn nhã đánh cờ nhưng không biết bên trong đang suy tính điều gì."
Trong Lục thị, có những kẻ trực tiếp ra mặt đối đầu với anh. Vĩ Phong không sợ những người đó. Điều anh lo lắng chính là kẻ "bằng mặt nhưng không bằng lòng". Sau này chỉ sợ mình sẽ bị họ đâm một nhát thật sâu lúc nào không hay.
[...]
Thiên Di và mẹ đang sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị xuất viện. Lúc nãy Lục phu nhân có đến thăm cô. Khi nghe tin con dâu gặp nạn, bà vô cùng lo lắng nhưng do công việc bận bịu nên đến tận bây giờ mới đến thăm.
Thiên Di rất có thiện cảm với mẹ chồng của mình. Một người ăn mặc vô cùng nhã nhặn, nói năng niềm nở. Đặc biệt trông có vẻ bà ấy rất quý Thiên Di.
Không hiểu vì sao cô lại có thiện cảm với mẹ chồng, còn chồng thì không hề có. Toàn bộ những kí ức đã bị cô quên sạch nhưng cái gọi là cảm giác vẫn tồn tại mãnh liệt. Ở cạnh anh, trái tim cô vẫn đập lỡ nhịp. Cảm giác mà Thiên Di của năm hai lăm tuổi đem lại quá mạnh mẽ, nhưng Thiên Di tuổi mười tám không muốn đón nhận điều đó.
"Lát nữa chồng con sẽ đến đón con về Lục gia." Bà Lâm nói.
Thiên Di đang vui vẻ dọn đồ bỗng nhiên khựng lại. "Cái gì? Con không muốn!" Bảo cô phải ở chung nhà với tên mặt lạnh đó sao? Còn lâu!
"Lấy chồng rồi phải về sống với chồng chứ con gái." Lâm phu nhân giải thích cho cô hiểu. Tại sao lại là Thiên Di với suy nghĩ của tuổi mười tám chứ. Đó là thời gian cô bướng bỉnh và nghịch ngợm nhất. Thật khó để khiến cô làm theo ý của người khác.
"Vậy thì bảo anh ta dọn về Lâm gia của chúng ta đây này!" Cô đanh đá nói. Chung sống với một người đàn ông trong suy nghĩ của cô vô cùng "sống động". Trừ khi là người cô thích, còn không thì đừng có mơ!
Lâm phu nhân như muốn phát hoả lên vì cô con gái của mình. Một tháng trước cô còn dịu dàng điềm đạm biết bao nhiêu. Vậy mà hôm nay...
"Người ta đường đường là tổng giám đốc của Lục thị, sao có thể ở rể tại nhà chúng ta được chứ?" Bà vẫn kiên nhẫn nói cho cô nghe.
"Con cũng đường đường là Lâm tiểu thư của Lâm gia, làm sao có thể hạ mình đi về chung sống với anh ta được chứ?" Cô vỗ ngực, dõng dạc nói.
"Cái con bé này muốn ăn đòn phải không?" Lâm phu nhân đã nhận nhịn nãy giờ nhưng cô vẫn không nghe, bà đành dùng vũ lực để cưỡng ép cô như mấy năm trước.
"Đừng mà! Lâm phu nhân tha mạng!" Thiên Di vẫn cứ nghịch ngợm chọc cho mẹ mình tức điên người.
Bà Lâm lại một lần nữa hít thật sâu. Bà nhớ lại lời bác sĩ rằng không được làm cô kích động.
"Thôi được rồi Thiên Di ngoan của mẹ, lấy chồng rồi thì phải sống với chồng chứ con." Bà xuống nước năn nỉ.
"Không!" Cô trả lời mà không cần suy nghĩ.
Vĩ Phong ho khan hai tiếng. Kì lạ thay cửa phòng của cô không bao giờ đóng lại khi anh đến đây. Nó lúc nào cũng mở toang và anh thì lại vô tình nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.
Lúc này Thiên Di mới để ý đến chổ cửa ra vào, Lục Vĩ Phong đang đứng ở đó. Anh diện đen từ đầu đến chân. Chiếc sơ mi đen, quần âu và đôi giày da bóng loáng làm cho anh có nét gì đó quyến rũ và bí ẩn đến lạ.
"Có đi không?" Anh cất tiếng hỏi. Chất giọng có phần khó chịu. Vĩ Phong đã chứng kiến từ nãy đến giờ mở miệng ra cô đều cự tuyệt sống cùng anh. Anh có điểm nào mà khiến cô cho dù mất đi kí ức nhưng vẫn ghét cay ghét đắng vậy chứ?
"Không đi!" Mặc dù khi nhìn thấy bộ dạng đẹp trai của anh, khí thế của cô có phần giảm xuống. Nhưng Thiên Di vẫn còn mạnh mồm lắm.
Vĩ Phong chẳng nói chẳng rành, anh tiến lại gần tiện tay nhấc bổng cơ thể mảnh mai của cô lên.
Thiên Di bị anh làm cho ngạc nhiên đến mức không kịp phản ứng. Không muốn đi thì anh đành bế vậy...
Thiên Di bây giờ đang cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng đã được xuất viện. Cô có thể đi chơi thoả thích rồi haha.
"Không cần theo dõi thêm sao?" Vĩ Phong hỏi.
Không hiểu vì sao dạo này anh rất hay đến thăm Thiên Di. Công việc ở Lục thị rãnh rỗi quá sao?
"Cơ thể bình phục rất tốt, dường như không để lại di chứng gì. Có điều trong thời gian này đừng làm chuyện gì kích động đến cô ấy là được." Ông ấy ôn tồn dặn dò.
"Tôi có thể đi ngay bây giờ không?" Vẻ mặt cô vô cùng hớn hở. Thiên Di rất rất muốn ra ngoài.
Nhìn biểu cảm vui vẻ của cô. Anh cảm thấy tâm can mình dễ chịu hẳn ra. Lúc trước chẳng bao giờ anh được nhìn thấy bộ mặt này cả.
[...]
Buổi trưa, hôm nay thời tiết có vẻ nóng hơn mọi khi. An Nhiên ngồi cạnh cô với vẻ mặt đờ đẫn.
"An Nhiên mình kể cậu nghe, tối này mình được xuất viện rồi đó!" Cô vui vẻ kể lại cho cô bạn nghe nhưng An Nhiên thì chẳng có vẻ gì chú tâm lắm.
"Ờ vậy à, chúc mừng." Cô nói bằng một chất giọng không mấy hứng thú.
Hôm nay An Nhiên bị gì vậy? Cả ngày cứ ngơ ngơ như người mất hồn.
"Sao vậy?" Cô hỏi.
An Nhiên thở dài một hơi rồi đáp. "Hôm qua mình uống nhiều quá nên đầu óc bây giờ cứ quay cuồng."
"Cái gì! Cậu dám đi uống một mình mà không rủ tớ ư? Rõ ràng lúc trước cậu đã hứa đợi mình xuất viện rồi cả hai cùng đi cơ mà!" Thiên Di bĩu môi, mặt nhăn nhó.
"Thông cảm, tại lâu rồi mình chưa đi nên muốn tìm lại cảm giác." Nét mặt An Nhiên bây giờ đã tươi tỉnh hơn đôi chút.
Nhớ lại chuyện tối qua thật khiến An Nhiên tức chết mà. Cũng tại một gã béo mà làm cô hỏng hết tâm trạng. Đã vậy lại còn gặp một gã đẹp trai thích dạy đời người khác nữa chứ!
[...]
Tại phòng giám đốc Lục thị. Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa. Vĩ Phong tựa lưng vào chiếc ghế đen quen thuộc, hai tay xoa xoa vần thái dương. Anh đang thư giản.
Cả ngày hôm nay không biết Vĩ Phong ăn trúng cái gì mà chẳng thể nào tập trung được. Nhớ lại biểu hiện hôm đó của cô. Ly hôn gì chứ? Chính cô lúc trước là người níu giữ anh cơ mà. Sao hôm nay người nói từ bỏ lại chính là Thiên Di chứ?
Còn anh, sao không chấp nhận cái đề nghị tuyệt vời đó đi. Tại sao lại lưỡng lự cơ chứ? Rõ ràng anh là người mong chờ điều đó mà.
Tách cafe được đặt lên bàn kèm theo giọng nói quen thuộc của cậu bạn. " Lại thất thần nữa à?" Văn Nguyên nói bằng chất giọng có chút giễu cợt.
Anh nhận lấy tách cafe. "Cảm ơn." Thanh âm chứa đựng sự mệt mỏi.
"Không có gì." Văn Nguyên cười cười ngồi xuống bộ ghế sofa trắng rồi đáp lời.
Sau khi lô hàng bị trục trặc được giải quyết gọn gàng, Lục thị cũng chẳng có tổn thất gì quá lớn. Vấn đề bây giờ chỉ cần tìm ra người đứng sau giật dây là được.
"Dạo này bên phía lão Từ có động tĩnh gì không?" Anh nhấp một ngụm cafe, hỏi.
Văn Nguyên thở dài ngao ngán. "Nhìn bề ngoài thì mỗi ngày chỉ nhàn nhã đánh cờ nhưng không biết bên trong đang suy tính điều gì."
Trong Lục thị, có những kẻ trực tiếp ra mặt đối đầu với anh. Vĩ Phong không sợ những người đó. Điều anh lo lắng chính là kẻ "bằng mặt nhưng không bằng lòng". Sau này chỉ sợ mình sẽ bị họ đâm một nhát thật sâu lúc nào không hay.
[...]
Thiên Di và mẹ đang sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị xuất viện. Lúc nãy Lục phu nhân có đến thăm cô. Khi nghe tin con dâu gặp nạn, bà vô cùng lo lắng nhưng do công việc bận bịu nên đến tận bây giờ mới đến thăm.
Thiên Di rất có thiện cảm với mẹ chồng của mình. Một người ăn mặc vô cùng nhã nhặn, nói năng niềm nở. Đặc biệt trông có vẻ bà ấy rất quý Thiên Di.
Không hiểu vì sao cô lại có thiện cảm với mẹ chồng, còn chồng thì không hề có. Toàn bộ những kí ức đã bị cô quên sạch nhưng cái gọi là cảm giác vẫn tồn tại mãnh liệt. Ở cạnh anh, trái tim cô vẫn đập lỡ nhịp. Cảm giác mà Thiên Di của năm hai lăm tuổi đem lại quá mạnh mẽ, nhưng Thiên Di tuổi mười tám không muốn đón nhận điều đó.
"Lát nữa chồng con sẽ đến đón con về Lục gia." Bà Lâm nói.
Thiên Di đang vui vẻ dọn đồ bỗng nhiên khựng lại. "Cái gì? Con không muốn!" Bảo cô phải ở chung nhà với tên mặt lạnh đó sao? Còn lâu!
"Lấy chồng rồi phải về sống với chồng chứ con gái." Lâm phu nhân giải thích cho cô hiểu. Tại sao lại là Thiên Di với suy nghĩ của tuổi mười tám chứ. Đó là thời gian cô bướng bỉnh và nghịch ngợm nhất. Thật khó để khiến cô làm theo ý của người khác.
"Vậy thì bảo anh ta dọn về Lâm gia của chúng ta đây này!" Cô đanh đá nói. Chung sống với một người đàn ông trong suy nghĩ của cô vô cùng "sống động". Trừ khi là người cô thích, còn không thì đừng có mơ!
Lâm phu nhân như muốn phát hoả lên vì cô con gái của mình. Một tháng trước cô còn dịu dàng điềm đạm biết bao nhiêu. Vậy mà hôm nay...
"Người ta đường đường là tổng giám đốc của Lục thị, sao có thể ở rể tại nhà chúng ta được chứ?" Bà vẫn kiên nhẫn nói cho cô nghe.
"Con cũng đường đường là Lâm tiểu thư của Lâm gia, làm sao có thể hạ mình đi về chung sống với anh ta được chứ?" Cô vỗ ngực, dõng dạc nói.
"Cái con bé này muốn ăn đòn phải không?" Lâm phu nhân đã nhận nhịn nãy giờ nhưng cô vẫn không nghe, bà đành dùng vũ lực để cưỡng ép cô như mấy năm trước.
"Đừng mà! Lâm phu nhân tha mạng!" Thiên Di vẫn cứ nghịch ngợm chọc cho mẹ mình tức điên người.
Bà Lâm lại một lần nữa hít thật sâu. Bà nhớ lại lời bác sĩ rằng không được làm cô kích động.
"Thôi được rồi Thiên Di ngoan của mẹ, lấy chồng rồi thì phải sống với chồng chứ con." Bà xuống nước năn nỉ.
"Không!" Cô trả lời mà không cần suy nghĩ.
Vĩ Phong ho khan hai tiếng. Kì lạ thay cửa phòng của cô không bao giờ đóng lại khi anh đến đây. Nó lúc nào cũng mở toang và anh thì lại vô tình nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.
Lúc này Thiên Di mới để ý đến chổ cửa ra vào, Lục Vĩ Phong đang đứng ở đó. Anh diện đen từ đầu đến chân. Chiếc sơ mi đen, quần âu và đôi giày da bóng loáng làm cho anh có nét gì đó quyến rũ và bí ẩn đến lạ.
"Có đi không?" Anh cất tiếng hỏi. Chất giọng có phần khó chịu. Vĩ Phong đã chứng kiến từ nãy đến giờ mở miệng ra cô đều cự tuyệt sống cùng anh. Anh có điểm nào mà khiến cô cho dù mất đi kí ức nhưng vẫn ghét cay ghét đắng vậy chứ?
"Không đi!" Mặc dù khi nhìn thấy bộ dạng đẹp trai của anh, khí thế của cô có phần giảm xuống. Nhưng Thiên Di vẫn còn mạnh mồm lắm.
Vĩ Phong chẳng nói chẳng rành, anh tiến lại gần tiện tay nhấc bổng cơ thể mảnh mai của cô lên.
Thiên Di bị anh làm cho ngạc nhiên đến mức không kịp phản ứng. Không muốn đi thì anh đành bế vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.