Chương 15
Khánh Vi
13/02/2021
Anh bế cô ra khỏi phòng, đi dọc trên dãy hành lang bệnh viện. Ánh mắt của mọi người không thể không ngước nhìn hai người. Trong mắt họ, có lẽ đây là một cảnh tượng hết sức ngôn tình và lãng mạng nhưng không! Là Thiên Di bị bắt đem về "hang cọp" đó!
Mất vài phút để cô có thể định thần trở lại. Khoảng cách giữa hai người tương đối gần, cô có thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên gương mặt anh. Cũng may là hành lang của bệnh viện tương đối dài lại còn phải đi xuống thang máy nữa. Bây giờ là cơ hội thoát thân tốt nhất của Thiên Di, lên xe rồi thì khó lòng mà tẩu thoát.
Cô bắt đầu vùng vẫy. "Bỏ tôi xuống! Cái tên đáng ghét này!" Thiên Di dùng sức để đẩy anh ra.
Cô càng chống cự thì Vĩ Phong lại càng ôm chặt khiến cho cơ hội trốn thoát của Thiên Di dường như là bằng không.
Thiên Di bắt đầu dùng vũ lực, cô đánh rồi cắn anh nhưng Vĩ Phong lại chẳng phản ứng. Anh buông một câu khiến cho cô phải lặng thinh ngay tức khắc. " Còn chống cự nữa là tôi sẽ hôn cô ngay tại đây."
Thiên Di bỗng nhiên im bặt, dừng mọi động tác. Ngoan ngoãn để anh bế như một con mèo nhỏ vậy. Nhìn vẻ mặt và ngữ khí của anh không hề giống như đang nói đùa. Cô chẳng dại gì mà chọc vào đâu.
Đến lúc này cô biết được rằng mình chẳng thể nào bỏ trốn nữa rồi. Thôi cứ mặc kệ số phận vậy.
Khi thang máy vừa xuống tầng trệt thì không hiểu sao những cái suy nghĩ bất lực lúc nãy chợt tan biến. Cô phóng nhanh ra ngoài với mong muốn có thể thoát khỏi anh.
Thiên Di nhắm mắt chạy thật nhanh, thật nhanh. Tuyệt vời! Thoát được rồi đúng chứ?
Ơ? Sao cô cứ có cảm giác gì đó là lạ. Thiên Di từ từ mở mắt ra thì thấy nãy giờ mình chỉ đứng dậm chân tại chổ. Ngước lên thì thấy cánh tay khoẻ khoắn nào đó đang nắm lấy vạt áo mình Ánh mắt anh tràn đầy sát khí.
"Tôi chỉ giỡn thôi mà hơ hơ." Thiên Di nhìn anh cười cười.
[...]
"Thiếu phu nhân." Giúp việc tại Lục gia cung kính cuối chào cô.
Thiên Di cảm thấy hơi ngượng với sự đón tiếp nồng nhiệt đó. Suy nghĩ của cô bây giờ vẫn đang là cô gái mười bảy tuổi, mặc dù gia đình cũng thuộc dạng giàu sang bật nhất nhưng cô không thích mọi người cung kính cúi chào mình như vậy.
Cô cười cười lấy lệ rồi quay sang hỏi anh. "Phòng tôi ở đâu? Nhưng mà khoan, phòng riêng của tôi chứ không phải của hai người." Thiên Di hỏi như muốn cự tuyệt sự tiếp xúc với anh vậy.
Vĩ Phong nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng một nét gì đó mà cô chẳng thể nhìn ra được. "Cầu thang, rẽ trái, phòng thứ hai." Anh trả lời một cách ngắn gọn. Vốn dĩ lúc trước hai người cũng chẳng dùng chung một phòng ngủ.
Thiên Di tay xách hành lí, tung tăng bước lên lầu. Vĩ Phong ở dưới nhà dặn dò giúp việc về tình trạng hiện nay của coi và yêu cầu họ phải chăm sóc Thiên Di thật tốt. Các cô giúp việc nhìn nhau, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Tại sao Lục thiếu gia hôm nay lại quan tâm tới thiếu phu nhân như vậy?
Về phần của cô, Thiên Di đang kiểm tra đồ đạc trong phòng của mình. Mặc dù tất cả đều là đồ của cô nhưng Thiên Di cảm thấy mọi thứ thật mới lạ, sao cô lại chẳng có chút gì cảm thấy quen thuộc từ căn phòng mình đã sống hai năm vậy?
Thiên Di mở tủ quần áo ra xem. Cảnh tượng trước mặt làm cô phát sốc. Sao lại toàn là đầm với đầm vậy chứ? Đã vậy cái nào cũng toàn dài qua gối. Cô trở nên thục nữ như vậy khi nào?
Thật sự cô thay đổi rất rất nhiều. Nhìn tủ quần áo thôi cũng đủ hiểu. Điều gì đã làm thay đổi được một Thiên Di vốn cứng đầu vậy chứ?
Thôi bây giờ tạm gác chuyện đó sang một bên. Ngày mai nhất định phải hẹn An Nhiên đi mua sắm mới được!
[...]
Hôm nay Vĩ Phong nghĩ cả buổi chiều nên bây giờ anh đang ngồi vừa đọc sách vừa nhàn nhã uống trà. Tư thế cũng như ánh nắng nhàn nhạt càng làm tăng thêm vẻ cuốn hút trên cơ thể.
Sau khi sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy thì Thiên Di bước xuống lầu. Đập vào mắt cô là cảnh tượng hết sức đẹp đẽ đó. Thật là bổ mắt quá đi!
Lúc trước Thiên Di cũng rất thích mấy anh đẹp trai đó nha. Tất nhiên rồi, đẹp trai mà ai chả thích. Nhưng đẹp trai nhưng lạnh lùng thì cô xin tạm gác qua một bên.
Không thể tin được bây giờ cô đã là người phụ nữ có chồng. Cũng may là chưa có con...nếu không với cái suy nghĩ trẻ con nhưng thân hình người lớn này thì coi như toang.
Lúc nãy cô để ý thấy Lục gia có một khu vườn rất đẹp. Cô muốn ra đó đi dạo ngắm cảnh, gần cả tháng nằm viện khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngột ngạc.
Ở đây trồng rất nhiều loại hoa nhưng bông hoa khiến Thiên Di vừa ý nhất chắc có lẽ là bông hoa hướng dương được trồng cạnh chiếc bàn ghế bằng tre này. Cô có thể ngồi đó mà ngắm vẻ đẹp của nó. Mặc dù bây giờ không phải là thời điểm đoá hoa nở rộ nhất nhưng hoa hướng dương là loại hoa mà Thiên Di thích nhất. Nó tượng trưng cho sự mạnh mẽ.
Khu vườn ở Lục gia quả thật là một nơi tuyệt vời. Phải nói rằng nơi đây là nơi cô ưng ý nhất.
Về phần của anh, không biết từ khi nào ánh mắt của anh đã không còn chú tâm vào quyển sách nữa mà nó đang hướng về một cô gái với mái tóc đen dài đến ngang eo đang vô cùng vui vẻ ở ngoài kia.
Vĩ Phong bất giác nhếch môi cười nhẹ. Nụ cười kết hợp với ánh nắng vàng của buổi chiều tà dường như có thể xua tan đi lớp băng trên gương mặt anh. Nó chỉ còn lại sự ấm áp và ngọt ngào. Nếu lúc nào anh cũng như vậy thì tốt biết mấy!
Không hiểu từ bao giờ, cái cảm giác căm ghét và khó chịu khi ở cạnh cô đã dần dần mất đi. Rõ ràng anh rất ghét loại người như cô cơ mà. Tại sao bây giờ trong lòng anh lại xuất hiện một loại xúc cảm đặc biệt mà trước nay chưa từng có cơ chứ?
Mất vài phút để cô có thể định thần trở lại. Khoảng cách giữa hai người tương đối gần, cô có thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên gương mặt anh. Cũng may là hành lang của bệnh viện tương đối dài lại còn phải đi xuống thang máy nữa. Bây giờ là cơ hội thoát thân tốt nhất của Thiên Di, lên xe rồi thì khó lòng mà tẩu thoát.
Cô bắt đầu vùng vẫy. "Bỏ tôi xuống! Cái tên đáng ghét này!" Thiên Di dùng sức để đẩy anh ra.
Cô càng chống cự thì Vĩ Phong lại càng ôm chặt khiến cho cơ hội trốn thoát của Thiên Di dường như là bằng không.
Thiên Di bắt đầu dùng vũ lực, cô đánh rồi cắn anh nhưng Vĩ Phong lại chẳng phản ứng. Anh buông một câu khiến cho cô phải lặng thinh ngay tức khắc. " Còn chống cự nữa là tôi sẽ hôn cô ngay tại đây."
Thiên Di bỗng nhiên im bặt, dừng mọi động tác. Ngoan ngoãn để anh bế như một con mèo nhỏ vậy. Nhìn vẻ mặt và ngữ khí của anh không hề giống như đang nói đùa. Cô chẳng dại gì mà chọc vào đâu.
Đến lúc này cô biết được rằng mình chẳng thể nào bỏ trốn nữa rồi. Thôi cứ mặc kệ số phận vậy.
Khi thang máy vừa xuống tầng trệt thì không hiểu sao những cái suy nghĩ bất lực lúc nãy chợt tan biến. Cô phóng nhanh ra ngoài với mong muốn có thể thoát khỏi anh.
Thiên Di nhắm mắt chạy thật nhanh, thật nhanh. Tuyệt vời! Thoát được rồi đúng chứ?
Ơ? Sao cô cứ có cảm giác gì đó là lạ. Thiên Di từ từ mở mắt ra thì thấy nãy giờ mình chỉ đứng dậm chân tại chổ. Ngước lên thì thấy cánh tay khoẻ khoắn nào đó đang nắm lấy vạt áo mình Ánh mắt anh tràn đầy sát khí.
"Tôi chỉ giỡn thôi mà hơ hơ." Thiên Di nhìn anh cười cười.
[...]
"Thiếu phu nhân." Giúp việc tại Lục gia cung kính cuối chào cô.
Thiên Di cảm thấy hơi ngượng với sự đón tiếp nồng nhiệt đó. Suy nghĩ của cô bây giờ vẫn đang là cô gái mười bảy tuổi, mặc dù gia đình cũng thuộc dạng giàu sang bật nhất nhưng cô không thích mọi người cung kính cúi chào mình như vậy.
Cô cười cười lấy lệ rồi quay sang hỏi anh. "Phòng tôi ở đâu? Nhưng mà khoan, phòng riêng của tôi chứ không phải của hai người." Thiên Di hỏi như muốn cự tuyệt sự tiếp xúc với anh vậy.
Vĩ Phong nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng một nét gì đó mà cô chẳng thể nhìn ra được. "Cầu thang, rẽ trái, phòng thứ hai." Anh trả lời một cách ngắn gọn. Vốn dĩ lúc trước hai người cũng chẳng dùng chung một phòng ngủ.
Thiên Di tay xách hành lí, tung tăng bước lên lầu. Vĩ Phong ở dưới nhà dặn dò giúp việc về tình trạng hiện nay của coi và yêu cầu họ phải chăm sóc Thiên Di thật tốt. Các cô giúp việc nhìn nhau, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Tại sao Lục thiếu gia hôm nay lại quan tâm tới thiếu phu nhân như vậy?
Về phần của cô, Thiên Di đang kiểm tra đồ đạc trong phòng của mình. Mặc dù tất cả đều là đồ của cô nhưng Thiên Di cảm thấy mọi thứ thật mới lạ, sao cô lại chẳng có chút gì cảm thấy quen thuộc từ căn phòng mình đã sống hai năm vậy?
Thiên Di mở tủ quần áo ra xem. Cảnh tượng trước mặt làm cô phát sốc. Sao lại toàn là đầm với đầm vậy chứ? Đã vậy cái nào cũng toàn dài qua gối. Cô trở nên thục nữ như vậy khi nào?
Thật sự cô thay đổi rất rất nhiều. Nhìn tủ quần áo thôi cũng đủ hiểu. Điều gì đã làm thay đổi được một Thiên Di vốn cứng đầu vậy chứ?
Thôi bây giờ tạm gác chuyện đó sang một bên. Ngày mai nhất định phải hẹn An Nhiên đi mua sắm mới được!
[...]
Hôm nay Vĩ Phong nghĩ cả buổi chiều nên bây giờ anh đang ngồi vừa đọc sách vừa nhàn nhã uống trà. Tư thế cũng như ánh nắng nhàn nhạt càng làm tăng thêm vẻ cuốn hút trên cơ thể.
Sau khi sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy thì Thiên Di bước xuống lầu. Đập vào mắt cô là cảnh tượng hết sức đẹp đẽ đó. Thật là bổ mắt quá đi!
Lúc trước Thiên Di cũng rất thích mấy anh đẹp trai đó nha. Tất nhiên rồi, đẹp trai mà ai chả thích. Nhưng đẹp trai nhưng lạnh lùng thì cô xin tạm gác qua một bên.
Không thể tin được bây giờ cô đã là người phụ nữ có chồng. Cũng may là chưa có con...nếu không với cái suy nghĩ trẻ con nhưng thân hình người lớn này thì coi như toang.
Lúc nãy cô để ý thấy Lục gia có một khu vườn rất đẹp. Cô muốn ra đó đi dạo ngắm cảnh, gần cả tháng nằm viện khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngột ngạc.
Ở đây trồng rất nhiều loại hoa nhưng bông hoa khiến Thiên Di vừa ý nhất chắc có lẽ là bông hoa hướng dương được trồng cạnh chiếc bàn ghế bằng tre này. Cô có thể ngồi đó mà ngắm vẻ đẹp của nó. Mặc dù bây giờ không phải là thời điểm đoá hoa nở rộ nhất nhưng hoa hướng dương là loại hoa mà Thiên Di thích nhất. Nó tượng trưng cho sự mạnh mẽ.
Khu vườn ở Lục gia quả thật là một nơi tuyệt vời. Phải nói rằng nơi đây là nơi cô ưng ý nhất.
Về phần của anh, không biết từ khi nào ánh mắt của anh đã không còn chú tâm vào quyển sách nữa mà nó đang hướng về một cô gái với mái tóc đen dài đến ngang eo đang vô cùng vui vẻ ở ngoài kia.
Vĩ Phong bất giác nhếch môi cười nhẹ. Nụ cười kết hợp với ánh nắng vàng của buổi chiều tà dường như có thể xua tan đi lớp băng trên gương mặt anh. Nó chỉ còn lại sự ấm áp và ngọt ngào. Nếu lúc nào anh cũng như vậy thì tốt biết mấy!
Không hiểu từ bao giờ, cái cảm giác căm ghét và khó chịu khi ở cạnh cô đã dần dần mất đi. Rõ ràng anh rất ghét loại người như cô cơ mà. Tại sao bây giờ trong lòng anh lại xuất hiện một loại xúc cảm đặc biệt mà trước nay chưa từng có cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.