Chương 77
Khánh Vi
13/02/2021
Chiếc Bugatti lại tiếp tục lăn bánh, trên con đường trở về nhà hôm nay chứa quá nhiều tâm tư của cả hai người.
Thần sắc Thiên Di đã ổn định trở lại, trong lòng cô hiện đang tồn tại một cảm giác không tên đối với người bên cạnh. Sự tin tưởng len lói qua từng tế bào, nhưng một cảm giác u tối và mờ mịt cũng từ đó mà bắt đầu.
Vĩ Phong bên ngoài nhìn vào tưởng chừng như đang tập trung lái xe nhưng thực chất mọi sự tập trung của anh dường như dồn hết vào Thiên Di. Ánh mắt của anh thỉnh thoảng cứ nhìn xem cô như thế nào.
Lúc nãy Thiên Di liệu đã mơ thấy điều gì, sao cô lại sợ hãi đến vậy? Vĩ Phong thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì vì không muốn làm cô kích động. Đã bao lâu rồi mới thấy được sự dịu dàng và quan tâm hết mực của anh đối với một người vậy nhỉ?
Chẳng mấy chốc Lục gia đã hiện lên ngay trước mắt, một ngôi biệt thự khang trang lộng lẫy.
Chiếc xe chạy vào cánh cổng đen được chạm khắc tinh tế. Ngay lập tức bên trong quản gia và các giúp việc chạy ra mở ô ra che cho hai người.
Thiên Di và Vĩ Phong bước xuống xe, cô đi phía trước, anh phía sau. Từ lúc đó thì cả hai chẳng nói lời nào với nhau nữa.
Cùng với không khí đầu mùa se se lạnh, Lục gia rộng lớn càng trở nên ảm đạm. Trận mưa lúc nãy đã làm đổ ngã những bông hoa hướng dương mà cô chăm sóc khi còn là Thiên Di của lúc trước.
Mưa bên ngoài dần vơi đi bớt, những tầng mây đen dày đặc cũng thưa dần.
Thiên Di mặc trên người chiếc đầm ngủ đơn giản mà ngồi bần thần bên cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài như đang thu mình lại sau trận mưa ban nãy.
Trời cũng đã nhá nhem tối, cơn mưa khiến cho không khí về đêm trở nên lạnh lẽo hơn so với những ngày trước.
Vĩ Phong mở cửa phòng bước vào, đây là nơi anh thường hay đến để đọc sách và thỉnh thoảng là xem xét về tình hình công ti. Không giống như thư phòng, nơi đây đem lại cho Vĩ Phong cảm giác bình yên và thư thái.
Hôm nay Thiên Di cũng có mặt ở đây, chắc chắn là không đến để cùng anh đọc sách.
Vĩ Phong tiến tới từ phía sau, khoác lên vai cô chiếc áo len mỏng nhẹ.
Thiên Di quay sang nhìn anh nhưng ánh mắt lại xa xăm vô tận. Được một chốc thì cô lại tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Vĩ Phong ngồi xuống bên cạnh Thiên Di, anh đặt tách cafe nóng xuống bàn rồi tập trung vào những tập tài liệu báo cáo của Lục thị. Cả hai như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Thật không ngờ chính Thiên Di lại là người lên tiếng trước.
"Vĩ Phong, anh không muốn hỏi tôi điều gì sao?" Cô hỏi một câu hỏi thật mơ hồ, chất giọng nhàn nhạt như thiếu mất đi sức sống.
Anh nhướng mày lên, không nhìn cô bằng vẻ khó hiểu. Trong đáy mắt của Vĩ Phong, dường như anh biết hết tất cả những gì Thiên Di đang suy nghĩ.
"Vậy em nghĩ tôi sẽ hỏi em những gì?" Vĩ Phong bỏ những tập hồ sơ xuống bàn, anh vắt chéo hai chân, đặt tay lên đầu gối. Tư thế ung dung mà cất giọng.
"Anh biết những chuyện trước kia, đúng chứ?" Thiên Di ngồi đối diện anh, mắt đối mắt.
"Tôi biết." Vĩ Phong đáp, thanh âm trầm thấp vang lên như lấp đầy cả căn phòng rộng lớn.
"Tại sao?"
"Tại sao anh không cho tôi biết về quá khứ của mình, rốt cuộc tôi đã gặp phải những chuyện gì?"
Càng nói, thanh âm cô phát ra càng trở nên thấp hơn nữa. Đó là thanh âm của sự bất lực và sợ hãi.
"Khải Hoàng đã nói với em những gì?"
Anh hỏi, chất giọng trở nên nghiêm túc và đề phòng hơn nhiều so với lúc nãy. Có lẽ mỗi khi nhắc đến cái tên này thì Vĩ Phong đều tỏ ra rất khó chịu.
Cô hít một hơi thật sâu, sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì cuối cùng Thiên Di cũng đã đưa ra được quyết định có nên nói cho Vĩ Phong biết hay không.
"Anh ta chẳng nói gì cả." Cuối cùng cô cũng quyết định giữ kín chuyện này.
Cảm xúc của Thiên Di thật lẫn lộn. Lúc thì là sự tin tưởng tuyệt đối, lúc lại là sự đề phòng và nghi ngờ đối với Vĩ Phong.
"Vậy à." Vĩ Phong nhìn cô, cười nhạt rồi đáp.
"Hôm nay tôi muốn anh cho tôi được biết biết quãng thời gian hai năm tôi sống ở đây rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì."
Lần này, sự tồn tại và giọng nói của cô hiện lên thật mãnh liệt. Không phải sự ngang bướng của Thiên Di năm mười tám tuổi, càng không phải vẻ dịu dàng nhẫn nhịn của Thiên Di năm hai mươi lăm tuổi. Dường như cô thật sự đã thay đổi.
"Chuyện đó để khi khác."
Vĩ Phong đang muốn né tránh yêu cầu đó, anh không nhìn cô nữa mà ánh mắt khi ấy lại trở nên mờ đục như tồn tại một lớp sương mù dày đặc.
Nói rồi, Vĩ Phong đứng dậy bước ra bên ngoài.
Trước khi anh mở cửa, Thiên Di ở bên trong lại một lần nữa trở nên thất thần.
"Điều kiện hai năm mà tôi đã kí, e rằng tôi sẽ không thể hoàn thành nó."
Cô vẫn nói với chất giọng đều đều nhưng từng lời từng chữ phát ra lại khiến trái tim của một người nào đó như vừa bị đâm một nhát.
Anh quay lưng về phía cô, động tác mở cửa bỗng nhiên khựng lại.
"Em nói vậy là có ý gì?"
"Tôi sẽ rời khỏi đây trước lúc đó." Cô đáp một cách kiên quyết.
Thần sắc Thiên Di đã ổn định trở lại, trong lòng cô hiện đang tồn tại một cảm giác không tên đối với người bên cạnh. Sự tin tưởng len lói qua từng tế bào, nhưng một cảm giác u tối và mờ mịt cũng từ đó mà bắt đầu.
Vĩ Phong bên ngoài nhìn vào tưởng chừng như đang tập trung lái xe nhưng thực chất mọi sự tập trung của anh dường như dồn hết vào Thiên Di. Ánh mắt của anh thỉnh thoảng cứ nhìn xem cô như thế nào.
Lúc nãy Thiên Di liệu đã mơ thấy điều gì, sao cô lại sợ hãi đến vậy? Vĩ Phong thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì vì không muốn làm cô kích động. Đã bao lâu rồi mới thấy được sự dịu dàng và quan tâm hết mực của anh đối với một người vậy nhỉ?
Chẳng mấy chốc Lục gia đã hiện lên ngay trước mắt, một ngôi biệt thự khang trang lộng lẫy.
Chiếc xe chạy vào cánh cổng đen được chạm khắc tinh tế. Ngay lập tức bên trong quản gia và các giúp việc chạy ra mở ô ra che cho hai người.
Thiên Di và Vĩ Phong bước xuống xe, cô đi phía trước, anh phía sau. Từ lúc đó thì cả hai chẳng nói lời nào với nhau nữa.
Cùng với không khí đầu mùa se se lạnh, Lục gia rộng lớn càng trở nên ảm đạm. Trận mưa lúc nãy đã làm đổ ngã những bông hoa hướng dương mà cô chăm sóc khi còn là Thiên Di của lúc trước.
Mưa bên ngoài dần vơi đi bớt, những tầng mây đen dày đặc cũng thưa dần.
Thiên Di mặc trên người chiếc đầm ngủ đơn giản mà ngồi bần thần bên cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài như đang thu mình lại sau trận mưa ban nãy.
Trời cũng đã nhá nhem tối, cơn mưa khiến cho không khí về đêm trở nên lạnh lẽo hơn so với những ngày trước.
Vĩ Phong mở cửa phòng bước vào, đây là nơi anh thường hay đến để đọc sách và thỉnh thoảng là xem xét về tình hình công ti. Không giống như thư phòng, nơi đây đem lại cho Vĩ Phong cảm giác bình yên và thư thái.
Hôm nay Thiên Di cũng có mặt ở đây, chắc chắn là không đến để cùng anh đọc sách.
Vĩ Phong tiến tới từ phía sau, khoác lên vai cô chiếc áo len mỏng nhẹ.
Thiên Di quay sang nhìn anh nhưng ánh mắt lại xa xăm vô tận. Được một chốc thì cô lại tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Vĩ Phong ngồi xuống bên cạnh Thiên Di, anh đặt tách cafe nóng xuống bàn rồi tập trung vào những tập tài liệu báo cáo của Lục thị. Cả hai như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Thật không ngờ chính Thiên Di lại là người lên tiếng trước.
"Vĩ Phong, anh không muốn hỏi tôi điều gì sao?" Cô hỏi một câu hỏi thật mơ hồ, chất giọng nhàn nhạt như thiếu mất đi sức sống.
Anh nhướng mày lên, không nhìn cô bằng vẻ khó hiểu. Trong đáy mắt của Vĩ Phong, dường như anh biết hết tất cả những gì Thiên Di đang suy nghĩ.
"Vậy em nghĩ tôi sẽ hỏi em những gì?" Vĩ Phong bỏ những tập hồ sơ xuống bàn, anh vắt chéo hai chân, đặt tay lên đầu gối. Tư thế ung dung mà cất giọng.
"Anh biết những chuyện trước kia, đúng chứ?" Thiên Di ngồi đối diện anh, mắt đối mắt.
"Tôi biết." Vĩ Phong đáp, thanh âm trầm thấp vang lên như lấp đầy cả căn phòng rộng lớn.
"Tại sao?"
"Tại sao anh không cho tôi biết về quá khứ của mình, rốt cuộc tôi đã gặp phải những chuyện gì?"
Càng nói, thanh âm cô phát ra càng trở nên thấp hơn nữa. Đó là thanh âm của sự bất lực và sợ hãi.
"Khải Hoàng đã nói với em những gì?"
Anh hỏi, chất giọng trở nên nghiêm túc và đề phòng hơn nhiều so với lúc nãy. Có lẽ mỗi khi nhắc đến cái tên này thì Vĩ Phong đều tỏ ra rất khó chịu.
Cô hít một hơi thật sâu, sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì cuối cùng Thiên Di cũng đã đưa ra được quyết định có nên nói cho Vĩ Phong biết hay không.
"Anh ta chẳng nói gì cả." Cuối cùng cô cũng quyết định giữ kín chuyện này.
Cảm xúc của Thiên Di thật lẫn lộn. Lúc thì là sự tin tưởng tuyệt đối, lúc lại là sự đề phòng và nghi ngờ đối với Vĩ Phong.
"Vậy à." Vĩ Phong nhìn cô, cười nhạt rồi đáp.
"Hôm nay tôi muốn anh cho tôi được biết biết quãng thời gian hai năm tôi sống ở đây rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì."
Lần này, sự tồn tại và giọng nói của cô hiện lên thật mãnh liệt. Không phải sự ngang bướng của Thiên Di năm mười tám tuổi, càng không phải vẻ dịu dàng nhẫn nhịn của Thiên Di năm hai mươi lăm tuổi. Dường như cô thật sự đã thay đổi.
"Chuyện đó để khi khác."
Vĩ Phong đang muốn né tránh yêu cầu đó, anh không nhìn cô nữa mà ánh mắt khi ấy lại trở nên mờ đục như tồn tại một lớp sương mù dày đặc.
Nói rồi, Vĩ Phong đứng dậy bước ra bên ngoài.
Trước khi anh mở cửa, Thiên Di ở bên trong lại một lần nữa trở nên thất thần.
"Điều kiện hai năm mà tôi đã kí, e rằng tôi sẽ không thể hoàn thành nó."
Cô vẫn nói với chất giọng đều đều nhưng từng lời từng chữ phát ra lại khiến trái tim của một người nào đó như vừa bị đâm một nhát.
Anh quay lưng về phía cô, động tác mở cửa bỗng nhiên khựng lại.
"Em nói vậy là có ý gì?"
"Tôi sẽ rời khỏi đây trước lúc đó." Cô đáp một cách kiên quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.