Chương 78
Khánh Vi
13/02/2021
Buổi tối, không khí trên bàn ăn trở nên thật ngột ngạt. Cả Vĩ Phong và Thiên Di đều không nói một lời, suốt buổi còn không nhìn nhau lấy một lần.
Cuối cùng, Vĩ Phong là người đứng dậy trước, anh đặt đũa xuống rồi bước lên phòng.
Từ nãy đến giờ trong đầu anh hiện lên rất nhiều câu hỏi, suy nghĩ cũng trở nên rối bời. Tại sao bản thân anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy khi nghe Thiên Di bảo rằng cô muốn rời đi cơ chứ?
Vĩ Phong ở trong phòng, trên tay là chiếc điện thoại anh vẫn hay dùng. Anh nhấn vào một dãy số không tên nhưng bản thân lại biết rõ chủ nhân của nó.
Hồi chuông đầu tiên vừa cất lên thì đầu dây bên kia đã nhấc máy.
"Ồ Vĩ Phong đấy à."
Âm thanh có phần bông đùa cất lên. Thì ra người nhận chính là Khải Hoàng.
"Đột nhiên lại gọi cho tôi, không biết Lục tổng đang muốn gì?"
Khải Hoàng ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi, nhưng thực chất biết rõ anh ta gọi cho mình với lý do gì.
"Rốt cuộc cậu đã nói những gì với Thiên Di?" Thanh âm thể hiện rõ sự tức giận, nhưng Vĩ Phong đang cố nén lại để nghe được câu trả lời từ Khải Hoàng.
"Tôi chỉ nói những gì cần nói."
Khải Hoàng cất giọng, nửa úp nửa mở khiến cho đối phương càng thêm khó chịu.
"Cậu thử động đến một sợi tóc của Thiên Di, tôi sẽ không để yên cho cậu!" Vĩ Phong nói, đây không phải là một lời đe doạ thông thường. Nếu thật sự Khải Hoàng dám động đến Thiên Di, anh sẽ giết chết cậu ấy.
Ở bên kia, Khải Hoàng nhếch mép rồi bắt đầu cười lớn trước câu nói của Vĩ Phong.
"Lục Vĩ Phong à Lục Vĩ Phong, Thiên Di trước kia là người thế nào có lẽ cậu không rõ nhưng tôi đây lại là người hiểu rõ nhất. Từ trước đến nay chưa từng có ai làm tổn thương cô ấy cả. Chỉ có cậu! Chính Lục Vĩ Phong cậu mới là người làm cô ấy đau lòng nhất!"
Khải Hoàng quát lớn, qua loa điện thoại cũng có thể cảm nhận được rằng sắc mặt và tâm trạng của anh thật sự đang rất tệ.
Mặt Vĩ Phong tối sầm lại, anh hơi trơ người sau đó chẳng nói thêm gì nữa.
Khải Hoàng lại tiếp tục. Nhưng lần này trong giọng nói không chỉ có sự tức giận mà còn có cả sự thách thức và ý muốn chiếm hữu.
"Khải Hoàng tôi sẽ giành lại Thiên Di, cô ấy không nên ở bên cạnh một người như cậu!"
Nói rồi, Khải Hoàng tắt máy để lại Vĩ Phong với căn phòng yên tĩnh rộng lớn.
Anh ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh lẽo, tựa lưng vào giường. Vĩ Phong lấy trong ngăn kéo ra một bao thuốc lá thượng hạng và một chiếc bật lửa bằng vàng với những đường chạm khắc tinh tế.
Anh châm lửa, phả ra một làn khói mờ ảo. Mỗi khi tâm trạng rối bời, đây là cách tốt nhất để khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Vĩ Phong suy nghĩ đến những lời nói lúc nãy của Khải Hoàng. Tổn thương sao? Đúng vậy, có lẽ anh ta nói đúng. Vĩ Phong thật sự là một kẻ tồi tệ, nghĩ lại những việc trước kia mình đã làm với Thiên Di, bản thân anh cảm thấy thật có lỗi mặc dù cô bây giờ chẳng nhớ được chuyện của lúc đó.
Ngoài Thanh Kì ra, có lẽ Lâm Thiên Di là người phụ nữ khiến tâm tư Vĩ Phong một lần nữa trở nên rối bời đến như vậy.
Vào lúc này đây, Vĩ Phong đã nhận ra được cảm xúc thật sự của mình hay chỉ đang cảm thấy không nỡ để một "món đồ" đã theo mình lâu nay lại rời bỏ anh?
[...]
Thiên Di nằm trong phòng cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cô đang suy nghĩ về những lời lúc nãy mình đã nói với Vĩ Phong. Liệu có phải đúng đắn khi cô quyết định nói những lời này với anh? Nhưng cũng lạ thật, từ khi nào cô lại quan tâm đến cảm xúc của tên mặt lạnh đó nhiều đến vậy chứ? Nghĩ lại những gì gần đây cô đối đãi với Vĩ Phong, tuy rằng đã lấy cái cớ là phải lấy lòng anh ta để còn mau chóng rời khỏi cái "nhà tù hai năm" nhưng những việc cô làm mục đích thật sự có phải là để rời xa anh hay không?
Vĩ Phong là một người rất thẳng tính là đặc biệt rất lạnh lùng. Đó là ấn tượng đầu tiên lúc cô gặp anh ở bệnh viện. Anh không kiên nể gì mà trực tiếp nói với một người mất trí nhớ như Thiên Di là bản thân chẳng có chút tình cảm gì với cô, đây chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Nhưng sau khi tiếp xúc với Vĩ Phong, cô biết được rằng hoá ra người như anh cũng thật dịu dàng, đáng tin tưởng và rất đáng thương. Bên ngoài là sự hào nhoáng nhưng bên trong lại là một con người cô đơn trầm lặng. Để đạt được thành công như hôm nay, anh đã phải cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần người bình thường.
Những suy nghĩ này là của Thiên Di năm mười tám tuổi. Liệu rằng có phải vì nhìn thấu được những hình ảnh này của Vĩ Phong mà cô của năm hai mươi lăm tuổi mới muốn ở bên cạnh anh đến vậy?
Cô thu mình lại trong chăn, cố gắng không suy nghĩ đến những chuyện đó nữa nhưng đầu óc cứ không ngừng nghĩ đến bóng lưng lạc lõng của Vĩ Phong lúc nãy.
Rốt cuộc mối quan hệ hiện tại của hai người là gì? Vợ chồng? Tất nhiên là không phải vì chính miệng Vĩ Phong đã nói rằng anh không yêu cô. Nói chính xác hơn, đây là một mối quan hệ mà người nào xiêu lòng trước chính là người phải chịu đau khổ.
Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu?
Cuối cùng, Vĩ Phong là người đứng dậy trước, anh đặt đũa xuống rồi bước lên phòng.
Từ nãy đến giờ trong đầu anh hiện lên rất nhiều câu hỏi, suy nghĩ cũng trở nên rối bời. Tại sao bản thân anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy khi nghe Thiên Di bảo rằng cô muốn rời đi cơ chứ?
Vĩ Phong ở trong phòng, trên tay là chiếc điện thoại anh vẫn hay dùng. Anh nhấn vào một dãy số không tên nhưng bản thân lại biết rõ chủ nhân của nó.
Hồi chuông đầu tiên vừa cất lên thì đầu dây bên kia đã nhấc máy.
"Ồ Vĩ Phong đấy à."
Âm thanh có phần bông đùa cất lên. Thì ra người nhận chính là Khải Hoàng.
"Đột nhiên lại gọi cho tôi, không biết Lục tổng đang muốn gì?"
Khải Hoàng ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi, nhưng thực chất biết rõ anh ta gọi cho mình với lý do gì.
"Rốt cuộc cậu đã nói những gì với Thiên Di?" Thanh âm thể hiện rõ sự tức giận, nhưng Vĩ Phong đang cố nén lại để nghe được câu trả lời từ Khải Hoàng.
"Tôi chỉ nói những gì cần nói."
Khải Hoàng cất giọng, nửa úp nửa mở khiến cho đối phương càng thêm khó chịu.
"Cậu thử động đến một sợi tóc của Thiên Di, tôi sẽ không để yên cho cậu!" Vĩ Phong nói, đây không phải là một lời đe doạ thông thường. Nếu thật sự Khải Hoàng dám động đến Thiên Di, anh sẽ giết chết cậu ấy.
Ở bên kia, Khải Hoàng nhếch mép rồi bắt đầu cười lớn trước câu nói của Vĩ Phong.
"Lục Vĩ Phong à Lục Vĩ Phong, Thiên Di trước kia là người thế nào có lẽ cậu không rõ nhưng tôi đây lại là người hiểu rõ nhất. Từ trước đến nay chưa từng có ai làm tổn thương cô ấy cả. Chỉ có cậu! Chính Lục Vĩ Phong cậu mới là người làm cô ấy đau lòng nhất!"
Khải Hoàng quát lớn, qua loa điện thoại cũng có thể cảm nhận được rằng sắc mặt và tâm trạng của anh thật sự đang rất tệ.
Mặt Vĩ Phong tối sầm lại, anh hơi trơ người sau đó chẳng nói thêm gì nữa.
Khải Hoàng lại tiếp tục. Nhưng lần này trong giọng nói không chỉ có sự tức giận mà còn có cả sự thách thức và ý muốn chiếm hữu.
"Khải Hoàng tôi sẽ giành lại Thiên Di, cô ấy không nên ở bên cạnh một người như cậu!"
Nói rồi, Khải Hoàng tắt máy để lại Vĩ Phong với căn phòng yên tĩnh rộng lớn.
Anh ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh lẽo, tựa lưng vào giường. Vĩ Phong lấy trong ngăn kéo ra một bao thuốc lá thượng hạng và một chiếc bật lửa bằng vàng với những đường chạm khắc tinh tế.
Anh châm lửa, phả ra một làn khói mờ ảo. Mỗi khi tâm trạng rối bời, đây là cách tốt nhất để khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Vĩ Phong suy nghĩ đến những lời nói lúc nãy của Khải Hoàng. Tổn thương sao? Đúng vậy, có lẽ anh ta nói đúng. Vĩ Phong thật sự là một kẻ tồi tệ, nghĩ lại những việc trước kia mình đã làm với Thiên Di, bản thân anh cảm thấy thật có lỗi mặc dù cô bây giờ chẳng nhớ được chuyện của lúc đó.
Ngoài Thanh Kì ra, có lẽ Lâm Thiên Di là người phụ nữ khiến tâm tư Vĩ Phong một lần nữa trở nên rối bời đến như vậy.
Vào lúc này đây, Vĩ Phong đã nhận ra được cảm xúc thật sự của mình hay chỉ đang cảm thấy không nỡ để một "món đồ" đã theo mình lâu nay lại rời bỏ anh?
[...]
Thiên Di nằm trong phòng cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cô đang suy nghĩ về những lời lúc nãy mình đã nói với Vĩ Phong. Liệu có phải đúng đắn khi cô quyết định nói những lời này với anh? Nhưng cũng lạ thật, từ khi nào cô lại quan tâm đến cảm xúc của tên mặt lạnh đó nhiều đến vậy chứ? Nghĩ lại những gì gần đây cô đối đãi với Vĩ Phong, tuy rằng đã lấy cái cớ là phải lấy lòng anh ta để còn mau chóng rời khỏi cái "nhà tù hai năm" nhưng những việc cô làm mục đích thật sự có phải là để rời xa anh hay không?
Vĩ Phong là một người rất thẳng tính là đặc biệt rất lạnh lùng. Đó là ấn tượng đầu tiên lúc cô gặp anh ở bệnh viện. Anh không kiên nể gì mà trực tiếp nói với một người mất trí nhớ như Thiên Di là bản thân chẳng có chút tình cảm gì với cô, đây chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Nhưng sau khi tiếp xúc với Vĩ Phong, cô biết được rằng hoá ra người như anh cũng thật dịu dàng, đáng tin tưởng và rất đáng thương. Bên ngoài là sự hào nhoáng nhưng bên trong lại là một con người cô đơn trầm lặng. Để đạt được thành công như hôm nay, anh đã phải cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần người bình thường.
Những suy nghĩ này là của Thiên Di năm mười tám tuổi. Liệu rằng có phải vì nhìn thấu được những hình ảnh này của Vĩ Phong mà cô của năm hai mươi lăm tuổi mới muốn ở bên cạnh anh đến vậy?
Cô thu mình lại trong chăn, cố gắng không suy nghĩ đến những chuyện đó nữa nhưng đầu óc cứ không ngừng nghĩ đến bóng lưng lạc lõng của Vĩ Phong lúc nãy.
Rốt cuộc mối quan hệ hiện tại của hai người là gì? Vợ chồng? Tất nhiên là không phải vì chính miệng Vĩ Phong đã nói rằng anh không yêu cô. Nói chính xác hơn, đây là một mối quan hệ mà người nào xiêu lòng trước chính là người phải chịu đau khổ.
Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.