Chương 81
Khánh Vi
13/02/2021
Thiên Di lay nhẹ người Vĩ Phong.
"Vĩ Phong, anh sao vậy?" Cô gọi.
Anh không đáp lời, cứ nằm im bất động với cơ thể nóng ran.
"Vĩ Phong! Dậy đi!"
Cô đẩy anh ra khỏi người mình nhưng lần này cả cơ thể Vĩ Phong không còn chút sức lực nào nữa, cứ thế ngã ra ghế sofa.
[...]
Đây là bác sĩ riêng của những người nhà họ Lục. Thông thường khi sức khoẻ không tốt thì Lục gia cũng không hay tới bệnh viện vì y bác sĩ ở đây thuộc hàng cao tay nhất.
Sau khi thăm khám cẩn thận, vị bác sĩ bước ra khỏi phòng, ghi ghi chép chép gì đó đưa cho y tá rồi quay sang dặn dò Thiên Di.
"Lục thiếu phu nhân, Lục thiếu gia là do làm việc quá sức và căng thẳng kéo dài nên mới sinh bệnh. Thuốc này mỗi ngày uống hai lần sáng tối. Mong Lục thiếu phu nhân thường xuyên quan tâm đến sức khoẻ của Lục tổng." Bác sĩ nhận lấy thuốc đã được kê theo đơn, ông nói.
"Tôi hiểu rồi, thật may là anh ấy không sao." Cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy thật sự có chút sợ hãi và hoảng loạn.
Nói rồi, vị bác sĩ cùng với cô y tá thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Thiên Di bước vào phòng, nhìn thấy Vĩ Phong mặt mày xanh xao nằm trên giường khiến lòng cô dậy nên một suy nghĩ. "Hoá ra Lục tổng phi thường như vậy cũng có lúc thế này."
Cô đứng bên cạnh, nhìn ngắm gương mặt anh. Tuy rằng có phần hơi nhợt nhạt nhưng trông vẫn vô cùng đẹp trai. Đúng là chồng của Lâm Thiên Di có khác. À không, sắp tới đây sẽ trở thành chồng cũ.
"Em cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, làm sao tôi có thể nghỉ ngơi được?" Vĩ Phong mở hờ mi mắt, anh cất giọng trêu ghẹo.
Thiên Di nhăn mặt, xem ra vẫn còn có thể mở miệng. Có lẽ cô đã lo lắng quá mức rồi.
"Tỉnh rồi à?"
"Tôi không sao." Anh cố ngồi dậy, giọng khàn đặc.
"Nè nè, mau nằm xuống đi chứ. Còn nói là không sao, lúc nãy anh vừa mới ngất đi đó." Thiên Di vội đỡ anh nằm xuống, thái độ và hành động rất khẩn trương.
Thật không hiểu vì sao bản thân cô lại như vậy. Chỉ là khi thấy anh như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.
"Em đang lo cho tôi sao?" Vĩ Phong cười cười.
"Không có, chỉ là tôi sắp rời khỏi đây rồi. Nếu anh có mệnh hệ gì, người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi hãm hại chồng cũ."
Cô quay mặt sang hướng khác rồi đáp nhưng thực chất là đang che giấu đi gương mặt đang dần ửng đỏ của mình.
"Tôi lại sợ nếu em rời khỏi đây, tôi lại phải mang tội danh bắt cóc vợ cũ đem về nhà."
Vĩ Phong từ tốn mở miệng, một câu nói nửa thật nửa đùa nhưng lại có chút đau lòng.
[...]
An Nhiên đã khỏi bệnh, cô ngồi trong phòng với thần sắc như đang đắn đo nghĩ ngợi điều gì đó.
Một dãy số quen thuộc hiện lên ở hàng ưu tiên trong danh bạ. Lý An Nhiên cứ mãi nhìn vào những con số lạnh lẽo đó.
Thẩm Tư Thành, cô nhớ anh.
Tay An Nhiên siết chặt lấy chiếc điện thoại, cuối cùng vẫn không có can đảm gọi cho anh. Cô sợ làm phiền đến Tư Thành bởi vì cô biết rõ, công việc của anh chỉ cần lơ đễnh một giây thôi là có thể nằm xuống vĩnh viễn.
Nhưng cô thật sự nhớ anh, vào lúc tưởng chừng như có thể quên được anh thì Tư Thành lại xuất hiện. Dường như anh đều âm thầm theo sau bảo vệ cho An Nhiên. Nhưng giờ đây sự âm thầm đó lại biến thành nỗi nhớ nhung tuyệt vọng. Tại sao Lý An Nhiên này lại đem lòng yêu một người như Thẩm Tư Thành?
Anh là người như thế nào?
[...]
Mấy năm về trước
Lại là một ngày mưa tầm tả tại nơi đất khách quê người. Sớm biết du học nhàm chán đến như vầy thì An Nhiên sẽ nhất quyết không nghe theo lời cha mẹ để rồi giờ đây chìm đắm trong sự cô đơn lạc lõng.
Quán bar lấp lánh ánh đèn, tiếng nhạc xập xình nhộn nhịp lấn át cả tiếng mưa to bên ngoài. Ly Vodka trên tay, An Nhiên cũng nhún nhảy theo tiếng nhạc.
Những cô gái Châu Âu với thân hình bốc lửa đang đưa đẩy với những chàng trai của họ. Bầu không khí nóng bừng lên, xung quanh đều là những cặp đôi đang làm những hành động thân mật.
Chướng mắt!
Một người đàn ông cao lớn, trên người đầy ắp những hình xăm lớn nhỏ vẻ mặt vô cùng khó coi. Anh ta đạp mạnh vào chiếc bàn, theo sau là mười mấy tên đàn em đem theo vũ khí. Vừa nhìn vào là biết sắp có chuyện xảy ra.
Anh ta đạp bàn, quát lớn.
"Tụi bây mau lục soát! Nó nhất định vẫn còn ở đây."
Tiếng nhạc sàn vẫn vang lên nhưng không khí không còn náo nhiệt như lúc nãy nữa, các cặp đôi và mọi người có mặt bị doạ cho giật mình mà dừng mọi hoạt động.
Còn An Nhiên thì ngược lại với bọn họ, cô thích thú xoay người lại xem náo nhiệt. Có vẻ như ở đây sắp có một cuộc ẩu đả. Cô cũng nên cảm ơn cái gã xăm kín mặt mày đó vì nhờ hắn ta mà mấy hành động chướng mắt đó đã dừng lại. Nhưng không biết bọn họ đang tìm ai mà trông có vẻ tức giận đến vậy. Xã hội đen thanh trừ lẫn nhau sao?
Một người đàn ông tiến đến ngồi bên cạnh An Nhiên, phục vụ hỏi dùng gì thì anh ta không đáp lời mà cứ cúi gầm mặt giả vờ như đang bấm điện thoại.
"Đã phong toả hết nơi này, nhất định nó vẫn còn ở đây. Phải tìm cho ra thằng Thẩm Tư Thành chết tiệt đó!" Tên cầm đầu lại quát.
An Nhiên nhìn vào người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, cô cười cười tựa lưng lên bàn, ánh mắt vẫn giả vờ như đang xem náo nhiệt.
"Bọn chúng đang tìm anh à?"
Anh ta không đáp, chỉ nhìn về phía cô.
Ánh mắt chết chóc hờ hững ấy, trông rất quen.
"Anh là người hôm trước!" An Nhiên giật mình nhận ra.
"Vĩ Phong, anh sao vậy?" Cô gọi.
Anh không đáp lời, cứ nằm im bất động với cơ thể nóng ran.
"Vĩ Phong! Dậy đi!"
Cô đẩy anh ra khỏi người mình nhưng lần này cả cơ thể Vĩ Phong không còn chút sức lực nào nữa, cứ thế ngã ra ghế sofa.
[...]
Đây là bác sĩ riêng của những người nhà họ Lục. Thông thường khi sức khoẻ không tốt thì Lục gia cũng không hay tới bệnh viện vì y bác sĩ ở đây thuộc hàng cao tay nhất.
Sau khi thăm khám cẩn thận, vị bác sĩ bước ra khỏi phòng, ghi ghi chép chép gì đó đưa cho y tá rồi quay sang dặn dò Thiên Di.
"Lục thiếu phu nhân, Lục thiếu gia là do làm việc quá sức và căng thẳng kéo dài nên mới sinh bệnh. Thuốc này mỗi ngày uống hai lần sáng tối. Mong Lục thiếu phu nhân thường xuyên quan tâm đến sức khoẻ của Lục tổng." Bác sĩ nhận lấy thuốc đã được kê theo đơn, ông nói.
"Tôi hiểu rồi, thật may là anh ấy không sao." Cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy thật sự có chút sợ hãi và hoảng loạn.
Nói rồi, vị bác sĩ cùng với cô y tá thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Thiên Di bước vào phòng, nhìn thấy Vĩ Phong mặt mày xanh xao nằm trên giường khiến lòng cô dậy nên một suy nghĩ. "Hoá ra Lục tổng phi thường như vậy cũng có lúc thế này."
Cô đứng bên cạnh, nhìn ngắm gương mặt anh. Tuy rằng có phần hơi nhợt nhạt nhưng trông vẫn vô cùng đẹp trai. Đúng là chồng của Lâm Thiên Di có khác. À không, sắp tới đây sẽ trở thành chồng cũ.
"Em cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, làm sao tôi có thể nghỉ ngơi được?" Vĩ Phong mở hờ mi mắt, anh cất giọng trêu ghẹo.
Thiên Di nhăn mặt, xem ra vẫn còn có thể mở miệng. Có lẽ cô đã lo lắng quá mức rồi.
"Tỉnh rồi à?"
"Tôi không sao." Anh cố ngồi dậy, giọng khàn đặc.
"Nè nè, mau nằm xuống đi chứ. Còn nói là không sao, lúc nãy anh vừa mới ngất đi đó." Thiên Di vội đỡ anh nằm xuống, thái độ và hành động rất khẩn trương.
Thật không hiểu vì sao bản thân cô lại như vậy. Chỉ là khi thấy anh như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.
"Em đang lo cho tôi sao?" Vĩ Phong cười cười.
"Không có, chỉ là tôi sắp rời khỏi đây rồi. Nếu anh có mệnh hệ gì, người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi hãm hại chồng cũ."
Cô quay mặt sang hướng khác rồi đáp nhưng thực chất là đang che giấu đi gương mặt đang dần ửng đỏ của mình.
"Tôi lại sợ nếu em rời khỏi đây, tôi lại phải mang tội danh bắt cóc vợ cũ đem về nhà."
Vĩ Phong từ tốn mở miệng, một câu nói nửa thật nửa đùa nhưng lại có chút đau lòng.
[...]
An Nhiên đã khỏi bệnh, cô ngồi trong phòng với thần sắc như đang đắn đo nghĩ ngợi điều gì đó.
Một dãy số quen thuộc hiện lên ở hàng ưu tiên trong danh bạ. Lý An Nhiên cứ mãi nhìn vào những con số lạnh lẽo đó.
Thẩm Tư Thành, cô nhớ anh.
Tay An Nhiên siết chặt lấy chiếc điện thoại, cuối cùng vẫn không có can đảm gọi cho anh. Cô sợ làm phiền đến Tư Thành bởi vì cô biết rõ, công việc của anh chỉ cần lơ đễnh một giây thôi là có thể nằm xuống vĩnh viễn.
Nhưng cô thật sự nhớ anh, vào lúc tưởng chừng như có thể quên được anh thì Tư Thành lại xuất hiện. Dường như anh đều âm thầm theo sau bảo vệ cho An Nhiên. Nhưng giờ đây sự âm thầm đó lại biến thành nỗi nhớ nhung tuyệt vọng. Tại sao Lý An Nhiên này lại đem lòng yêu một người như Thẩm Tư Thành?
Anh là người như thế nào?
[...]
Mấy năm về trước
Lại là một ngày mưa tầm tả tại nơi đất khách quê người. Sớm biết du học nhàm chán đến như vầy thì An Nhiên sẽ nhất quyết không nghe theo lời cha mẹ để rồi giờ đây chìm đắm trong sự cô đơn lạc lõng.
Quán bar lấp lánh ánh đèn, tiếng nhạc xập xình nhộn nhịp lấn át cả tiếng mưa to bên ngoài. Ly Vodka trên tay, An Nhiên cũng nhún nhảy theo tiếng nhạc.
Những cô gái Châu Âu với thân hình bốc lửa đang đưa đẩy với những chàng trai của họ. Bầu không khí nóng bừng lên, xung quanh đều là những cặp đôi đang làm những hành động thân mật.
Chướng mắt!
Một người đàn ông cao lớn, trên người đầy ắp những hình xăm lớn nhỏ vẻ mặt vô cùng khó coi. Anh ta đạp mạnh vào chiếc bàn, theo sau là mười mấy tên đàn em đem theo vũ khí. Vừa nhìn vào là biết sắp có chuyện xảy ra.
Anh ta đạp bàn, quát lớn.
"Tụi bây mau lục soát! Nó nhất định vẫn còn ở đây."
Tiếng nhạc sàn vẫn vang lên nhưng không khí không còn náo nhiệt như lúc nãy nữa, các cặp đôi và mọi người có mặt bị doạ cho giật mình mà dừng mọi hoạt động.
Còn An Nhiên thì ngược lại với bọn họ, cô thích thú xoay người lại xem náo nhiệt. Có vẻ như ở đây sắp có một cuộc ẩu đả. Cô cũng nên cảm ơn cái gã xăm kín mặt mày đó vì nhờ hắn ta mà mấy hành động chướng mắt đó đã dừng lại. Nhưng không biết bọn họ đang tìm ai mà trông có vẻ tức giận đến vậy. Xã hội đen thanh trừ lẫn nhau sao?
Một người đàn ông tiến đến ngồi bên cạnh An Nhiên, phục vụ hỏi dùng gì thì anh ta không đáp lời mà cứ cúi gầm mặt giả vờ như đang bấm điện thoại.
"Đã phong toả hết nơi này, nhất định nó vẫn còn ở đây. Phải tìm cho ra thằng Thẩm Tư Thành chết tiệt đó!" Tên cầm đầu lại quát.
An Nhiên nhìn vào người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, cô cười cười tựa lưng lên bàn, ánh mắt vẫn giả vờ như đang xem náo nhiệt.
"Bọn chúng đang tìm anh à?"
Anh ta không đáp, chỉ nhìn về phía cô.
Ánh mắt chết chóc hờ hững ấy, trông rất quen.
"Anh là người hôm trước!" An Nhiên giật mình nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.