Chương 82
Khánh Vi
13/02/2021
Giúp việc đem thuốc và cháo lên phòng của Vĩ Phong ban nãy đi xuống rồi nói lại với Thiên Di.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo là muốn cô lên đó với cậu ấy."
Thiên Di vừa uống ngụm nước đã phun hết ra sàn. Ho sặc sụa.
"Cái gì? Cô nhắc lại tôi nghe xem." Cô bình tĩnh, hít thở thật sâu rồi lắng tai nghe lại.
Giúp việc lặp lại một lần nữa không sót chữ nào. Thiên Di nhăn mặt.
"Tại sao tôi phải lên đó chứ?" Cô cảm thấy khó hiểu. Vĩ Phong rốt cuộc đang có ý đồ gì đây?
"Tôi cũng không rõ." Giúp việc đáp.
"Có lẽ thiếu gia muốn vợ mình lên chăm sóc đây mà."
Bên ngoài, vị quản gia bước vào. Đây là lão Trần - một người đã ở bên cạnh chăm sóc Vĩ Phong từ khi anh còn rất nhỏ.
"Tôi không nghĩ vậy đâu Trần quản gia à. Con người anh ta vốn rất khó đoán, hay là đang có ý đồ gì đó?" Thiên Di chống cằm suy nghĩ.
Lão Trần cười lớn rồi đáp lời.
"Thiếu phu nhân đã hiểu lầm rồi. Con người của thiếu gia vốn rất đơn giản. Cậu ấy muốn cô lên đó, có lẽ là đang rất cần cô bên cạnh." Giọng nói của ông thân ôn hoà.
"Anh ta mà là người đơn giản sao? Đơn giản như một mê cung vậy đó!" Thiên Di bật cười với lời nói của quản gia.
Quản gia và cô ngồi xuống bàn ăn, từ từ trò chuyện. Đây là người chăm sóc Vĩ Phong từ nhỏ nên bản tính của anh, lão Trần hiểu rất rõ.
"Thiếu gia của chúng tôi nhìn bề ngoài lạnh lùng chẳng màng đến ai nhưng thật ra cậu ấy lại là một người có bản tính rất tốt." Ông nói.
"Tốt sao? Anh ta như đang muốn giam cầm tôi ở đây mãi mãi vậy." Thiên Di bĩu môi, tỏ ra không đồng ý.
"Những chuyện trước đây...tôi không thể kể cho thiếu phu nhân nghe nhưng có một điều chắn chắn rằng thiếu gia bây giờ thật sự đã thích thiếu phu nhân rồi." Lão Trần nói, giọng điệu không có vẻ gì là đang đùa.
"Thích tôi sao? Anh ta sao có thể thích tôi?" Thiên Di lập tức xua tay phủ nhận. Làm sao chuyện đó có thể xảy ra được.
"Có thể cô không tin nhưng theo tôi thấy thì đúng là như vậy. Nếu không cậu ấy sẽ không giữ cô ở lại."
Nói rồi Trần quản gia xin phép ra ngoài vì còn có vài chuyện phải làm.
Giờ chỉ còn lại một mình Thiên Di trong căn bếp. Cô thẫn thờ suy nghĩ đến lời của lão Trần lúc nãy.
Từ lúc bị mất đi kí ức đến giờ. Thiên Di lúc nào cũng mang cái suy nghĩ rằng Lục Vĩ Phong là một người lạnh lùng, xa cách nhưng sau một quãng thời gian chung sống thì mọi thứ dường như mọi thứ khác xa với những thứ mà cô nghĩ.
Anh có rất nhiều góc khuất, những góc khuất không muốn bộc lộ ra bên ngoài.
[...]
Tiếng bước chân đi vào, Thiên Di sau một lúc đắn đo thì cũng quyết định đem cháo đến cho Vĩ Phong.
Anh đang ngủ sao? Những lúc như vầy trông Vĩ Phong thật ôn nhu và dịu dàng biết bao. Đã có ai bảo với anh rằng gương mặt này đẹp một cách hoàn hảo chưa nhỉ?
Cô đặt bát cháo xuống, ngồi trên một bên giường mà nhìn anh. Nhìn xem, ngay cả lúc ngủ anh cũng đang cau mày. Cái con người này bản tính thật khó đoán.
Hình như anh đang mơ thấy gì đó, biểu cảm sắc mặt thật sinh động. Có vẻ giấc mơ cũng không được vui vẻ.
Bỗng nhiên những thanh âm thều thào cất lên, chất giọng xen lẫn cả sự đau xót và nhớ mong.
"Thanh Kì."
Vĩ Phong gọi.
Thanh Kì sao? Một cái tên Thiên Di chưa từng nghe đến bao giờ nhưng qua cách gọi tên, có lẽ Vĩ Phong và cô gái đó có một mối quan hệ rất đặc biệt. Tim cô như hẫng mất một nhịp, cũng chẳng biết tại sao.
Cuối cùng cô quyết định lay lay cánh tay của anh để gọi Vĩ Phong dậy.
Anh từ từ mở mắt, đã lâu rồi giấc mơ về người đó mới xuất hiện. Vĩ Phong nhìn sang bên cạnh thấy Thiên Di đang nhìn mình với ánh mắt kì quặc. Không lẽ lúc nãy anh có nói mớ câu gì sao?
"Ngồi dậy ăn chút gì đi." Cô nói.
Đầu óc của Vĩ Phong lúc này vẫn còn chút choáng váng, giấc mơ lúc nãy như lấy đi hết sức lực còn sót lại của anh. Có lẽ Vĩ Phong đang thật sự rất mệt mỏi.
Anh cố gượng dậy, hơi thở khó nhọc. Không ngờ Vĩ Phong anh cũng có ngày để Thiên Di nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này.
Bàn tay cô nhẹ nhàng luồn ra sau rồi đặt lên lưng anh. Thiên Di đỡ Vĩ Phong ngồi dậy trong sự ngạc nhiên của chính anh.
"Anh có thể tự ăn không?" Thiên Di hỏi, cô giơ bát cháo lên.
Vĩ Phong lắc đầu, trong lòng dậy lên một cảm giác hạnh phúc đến khó tả. Hoá ra dựa dẫm vào người phụ nữ của mình có cảm giác như vầy sao.
Thiên Di lườm anh một cái nhưng cũng lẳng lặng múc từng muỗng cháo đút cho anh. Từ trước đến nay đây có lẽ là người đàn ông đầu tiên mà cô đối xử dịu dàng đến như vậy. Lâm Thiên Di cao ngạo trước kia đi dạo chơi ở đâu rồi?
Thiên Di vừa đút thức ăn cho Vĩ Phong, vừa lầm bầm.
"Lúc nào cũng tự làm khổ bản thân mình, sao lúc nào anh cũng ôm hết mọi công việc lớn nhỏ vào người vậy?"
Tuy phàn nàn như vậy nhưng cô hiểu, anh là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nên chuyện bận trăm công ngàn việc là lẽ đương nhiên. Nhưng Thiên Di vẫn không hiểu tại sao bản thân mình lại thấy khó chịu đến như vậy.
Vĩ Phong nhìn vẻ mặt không vui của cô, bấc giác mỉm cười rồi cất giọng trầm ấm.
"Lúc này, tôi thật muốn hôn em một cái."
"Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo là muốn cô lên đó với cậu ấy."
Thiên Di vừa uống ngụm nước đã phun hết ra sàn. Ho sặc sụa.
"Cái gì? Cô nhắc lại tôi nghe xem." Cô bình tĩnh, hít thở thật sâu rồi lắng tai nghe lại.
Giúp việc lặp lại một lần nữa không sót chữ nào. Thiên Di nhăn mặt.
"Tại sao tôi phải lên đó chứ?" Cô cảm thấy khó hiểu. Vĩ Phong rốt cuộc đang có ý đồ gì đây?
"Tôi cũng không rõ." Giúp việc đáp.
"Có lẽ thiếu gia muốn vợ mình lên chăm sóc đây mà."
Bên ngoài, vị quản gia bước vào. Đây là lão Trần - một người đã ở bên cạnh chăm sóc Vĩ Phong từ khi anh còn rất nhỏ.
"Tôi không nghĩ vậy đâu Trần quản gia à. Con người anh ta vốn rất khó đoán, hay là đang có ý đồ gì đó?" Thiên Di chống cằm suy nghĩ.
Lão Trần cười lớn rồi đáp lời.
"Thiếu phu nhân đã hiểu lầm rồi. Con người của thiếu gia vốn rất đơn giản. Cậu ấy muốn cô lên đó, có lẽ là đang rất cần cô bên cạnh." Giọng nói của ông thân ôn hoà.
"Anh ta mà là người đơn giản sao? Đơn giản như một mê cung vậy đó!" Thiên Di bật cười với lời nói của quản gia.
Quản gia và cô ngồi xuống bàn ăn, từ từ trò chuyện. Đây là người chăm sóc Vĩ Phong từ nhỏ nên bản tính của anh, lão Trần hiểu rất rõ.
"Thiếu gia của chúng tôi nhìn bề ngoài lạnh lùng chẳng màng đến ai nhưng thật ra cậu ấy lại là một người có bản tính rất tốt." Ông nói.
"Tốt sao? Anh ta như đang muốn giam cầm tôi ở đây mãi mãi vậy." Thiên Di bĩu môi, tỏ ra không đồng ý.
"Những chuyện trước đây...tôi không thể kể cho thiếu phu nhân nghe nhưng có một điều chắn chắn rằng thiếu gia bây giờ thật sự đã thích thiếu phu nhân rồi." Lão Trần nói, giọng điệu không có vẻ gì là đang đùa.
"Thích tôi sao? Anh ta sao có thể thích tôi?" Thiên Di lập tức xua tay phủ nhận. Làm sao chuyện đó có thể xảy ra được.
"Có thể cô không tin nhưng theo tôi thấy thì đúng là như vậy. Nếu không cậu ấy sẽ không giữ cô ở lại."
Nói rồi Trần quản gia xin phép ra ngoài vì còn có vài chuyện phải làm.
Giờ chỉ còn lại một mình Thiên Di trong căn bếp. Cô thẫn thờ suy nghĩ đến lời của lão Trần lúc nãy.
Từ lúc bị mất đi kí ức đến giờ. Thiên Di lúc nào cũng mang cái suy nghĩ rằng Lục Vĩ Phong là một người lạnh lùng, xa cách nhưng sau một quãng thời gian chung sống thì mọi thứ dường như mọi thứ khác xa với những thứ mà cô nghĩ.
Anh có rất nhiều góc khuất, những góc khuất không muốn bộc lộ ra bên ngoài.
[...]
Tiếng bước chân đi vào, Thiên Di sau một lúc đắn đo thì cũng quyết định đem cháo đến cho Vĩ Phong.
Anh đang ngủ sao? Những lúc như vầy trông Vĩ Phong thật ôn nhu và dịu dàng biết bao. Đã có ai bảo với anh rằng gương mặt này đẹp một cách hoàn hảo chưa nhỉ?
Cô đặt bát cháo xuống, ngồi trên một bên giường mà nhìn anh. Nhìn xem, ngay cả lúc ngủ anh cũng đang cau mày. Cái con người này bản tính thật khó đoán.
Hình như anh đang mơ thấy gì đó, biểu cảm sắc mặt thật sinh động. Có vẻ giấc mơ cũng không được vui vẻ.
Bỗng nhiên những thanh âm thều thào cất lên, chất giọng xen lẫn cả sự đau xót và nhớ mong.
"Thanh Kì."
Vĩ Phong gọi.
Thanh Kì sao? Một cái tên Thiên Di chưa từng nghe đến bao giờ nhưng qua cách gọi tên, có lẽ Vĩ Phong và cô gái đó có một mối quan hệ rất đặc biệt. Tim cô như hẫng mất một nhịp, cũng chẳng biết tại sao.
Cuối cùng cô quyết định lay lay cánh tay của anh để gọi Vĩ Phong dậy.
Anh từ từ mở mắt, đã lâu rồi giấc mơ về người đó mới xuất hiện. Vĩ Phong nhìn sang bên cạnh thấy Thiên Di đang nhìn mình với ánh mắt kì quặc. Không lẽ lúc nãy anh có nói mớ câu gì sao?
"Ngồi dậy ăn chút gì đi." Cô nói.
Đầu óc của Vĩ Phong lúc này vẫn còn chút choáng váng, giấc mơ lúc nãy như lấy đi hết sức lực còn sót lại của anh. Có lẽ Vĩ Phong đang thật sự rất mệt mỏi.
Anh cố gượng dậy, hơi thở khó nhọc. Không ngờ Vĩ Phong anh cũng có ngày để Thiên Di nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này.
Bàn tay cô nhẹ nhàng luồn ra sau rồi đặt lên lưng anh. Thiên Di đỡ Vĩ Phong ngồi dậy trong sự ngạc nhiên của chính anh.
"Anh có thể tự ăn không?" Thiên Di hỏi, cô giơ bát cháo lên.
Vĩ Phong lắc đầu, trong lòng dậy lên một cảm giác hạnh phúc đến khó tả. Hoá ra dựa dẫm vào người phụ nữ của mình có cảm giác như vầy sao.
Thiên Di lườm anh một cái nhưng cũng lẳng lặng múc từng muỗng cháo đút cho anh. Từ trước đến nay đây có lẽ là người đàn ông đầu tiên mà cô đối xử dịu dàng đến như vậy. Lâm Thiên Di cao ngạo trước kia đi dạo chơi ở đâu rồi?
Thiên Di vừa đút thức ăn cho Vĩ Phong, vừa lầm bầm.
"Lúc nào cũng tự làm khổ bản thân mình, sao lúc nào anh cũng ôm hết mọi công việc lớn nhỏ vào người vậy?"
Tuy phàn nàn như vậy nhưng cô hiểu, anh là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nên chuyện bận trăm công ngàn việc là lẽ đương nhiên. Nhưng Thiên Di vẫn không hiểu tại sao bản thân mình lại thấy khó chịu đến như vậy.
Vĩ Phong nhìn vẻ mặt không vui của cô, bấc giác mỉm cười rồi cất giọng trầm ấm.
"Lúc này, tôi thật muốn hôn em một cái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.