Chương 55: ĐI ĂN CƠM VỚI TÔI
Nam An
14/01/2021
Nghe thấy thế, Mục Tịch Nghiên ngẩng đầu lên, rồi nở nụ cười: “Thế thì phải cảm ơn tổng giám đốc Mục rồi!”
“Không cần khách sáo đâu!”
“Mà có chuyện thế này, tổng giám đốc Mục, mình có thứ gì hay thì phải mang ra chia sẻ với mọi người, để không đấy cũng chẳng có ích lợi gì, chi bằng lấy ra chia sẻ với nhau, phòng thiết kế cũng có thể tiến bộ!” Hạ Tịch Nghiên cười ha ha.
Nhưng mà vì sao, Mục Chính Hi cứ cảm thấy nụ cười của cô ấy, không chân thật chút nào.
“Cô nói đúng lắm, tiếp nhận ý kiến!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười, không nói gì nữa, cô tiếp tục cúi đầu đọc báo.
“Cô ăn cơm chưa?” Mục Chính Hi hỏi ngay lập tức.
“Tổng giám đốc Mục kêu tăng ca, làm gì có thời gian ăn cơm!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Cô ấy đang oán trách mình à?
“Tôi kêu cô tăng ca, đâu có kêu cô không ăn cơm!” Mục Chính Hi phản bác.
Hạ Tịch Nghiên ngẫm nghĩ một lúc, cô không buồn ngẩng đầu lên, mà mở miệng nói: “Quên rồi!”
“Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm!” Vào lúc này, Mục Chính Hi mở miệng nói.
Không phải Hạ Tịch Nghiên nghe nhầm rồi chứ?
Mời cô ăn cơm hả?
Hạ Tịch Nghiên tự cho rằng, cô còn không dũng cảm được như thế?
“Tôi phải tăng ca!” Cô từ chối một cách lạnh nhạt.
Vào lúc này, Mục Chính Hi nhìn đồng hồ, sắp chín giờ rồi.
“Tôi tuyên bố đã hết giờ tăng ca!” Mục Chính Hi nói rành mạch rõ ràng: “Bây giờ cô đi ăn cơm với tôi!”
Sếp đúng là sếp, nói tăng ca là tăng ca, nói hết giờ là hết giờ.
“Nếu đã hết giờ thì tôi về đây!” Hạ Tịch Nghiên nói, cô không muốn đi ăn với Mục Chính Hi chút nào.
Thấy cô từ chối mình hết lần này đến lần khác, Mục Chính Hi hơi tức giận: “Hạ Tịch Nghiên, có nhân viên nào từ chối cấp trên như cô không? Đi ăn cơm với tôi, không được phép từ chối!”
“Anh theo chủ nghĩa phát xít à?”
“Đúng vậy!”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
“Cho cô hai sự lựa chọn, một là tôi với cô cùng về nhà ăn cơm, cô nấu cho tôi ăn, hai là, đi ăn cơm với tôi!”
“Vậy thì thứ hai đi!”
Mục Chính Hi: “...”
Thế là, anh lườm Hạ Tịch Nghiên một cái, rồi đi trước.
Thấy dáng vẻ ngông nghênh của anh ta, Hạ Tịch Nghiên dọn dẹp đồ đạc một cách bất đắc dĩ, rồi mới đi theo Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi đang đứng đợi thang máy, Hạ Tịch Nghiên đi theo sau lưng anh, cùng bước vào theo.
Sau khi cô đi vào, Mục Chính Hi mới bấm nút.
Thế là, thang máy chậm rãi khép cửa lại, Hạ Tịch Nghiên theo anh vào trong, có thế nào cũng cảm thấy bầu không khí thật quái dị, không biết phải làm thế nào.
Chi đàh đứng im ở đó, không ai lên tiếng.
Mục Chính Hi đứng thẳng lưng, anh chẳng nói gì.
Cuối cùng, khoảng thời gian khó chịu cũng đã trôi qua, cửa thang máy mở rộng, Mục Chính Hi bước ra ngoài trước, Hạ Tịch Nghiên nối gót theo sau anh.
Vừa mới bước vào xe, Mục Chính Hi đã ra lệnh: “Ngồi đằng trước!”
Thế là, bàn tay vừa mở cánh cửa xe sau của Hạ Tịch Nghiên khựng lại.
Cô mở cửa trước một cách bất đắc dĩ, rồi ngồi vào trong.
Mục Chính Hi thắt dây an toàn: “Muốn ăn gì?”
“Tôi ăn chung với anh thôi, tổng giám đốc Mục quyết định là được rồi!” Hạ Tử Hi nói với vẻ lạnh nhạt.
“Ăn chung?”
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi nhướn mày, giọng điệu của Hạ Tịch Nghiên khiến cho anh suy nghĩ lệch đi, thế là, bèn mở lời ngay tức khắc.
“Chắc là nững người đàng hoàng như tổng giám đốc Mục, sẽ không nghĩ nhiều đâu nhỉ!”
“Ai nói tôi đàng hoàng kia chứ?” Mục Chính Hi nghiêng đầu hỏi cô với vẻ đùa cợt.
“Tôi nhìn ra!”
“Vậy để tôi nói cho cô biết, tôi không đàng hoàng một chút nào hết!”
Hạ Tịch Nghiên đã không còn là con nít nữa, sao có thể bị hù dọa một cách dễ dàng như cừu con vậy chứ.
“Tổng giám đốc Mục, xem như anh đã thừa nhận rồi, khi nãy nói vậy chỉ để nịnh anh thôi!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Mục Chính Hi: “...”
“Không cần khách sáo đâu!”
“Mà có chuyện thế này, tổng giám đốc Mục, mình có thứ gì hay thì phải mang ra chia sẻ với mọi người, để không đấy cũng chẳng có ích lợi gì, chi bằng lấy ra chia sẻ với nhau, phòng thiết kế cũng có thể tiến bộ!” Hạ Tịch Nghiên cười ha ha.
Nhưng mà vì sao, Mục Chính Hi cứ cảm thấy nụ cười của cô ấy, không chân thật chút nào.
“Cô nói đúng lắm, tiếp nhận ý kiến!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười, không nói gì nữa, cô tiếp tục cúi đầu đọc báo.
“Cô ăn cơm chưa?” Mục Chính Hi hỏi ngay lập tức.
“Tổng giám đốc Mục kêu tăng ca, làm gì có thời gian ăn cơm!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Cô ấy đang oán trách mình à?
“Tôi kêu cô tăng ca, đâu có kêu cô không ăn cơm!” Mục Chính Hi phản bác.
Hạ Tịch Nghiên ngẫm nghĩ một lúc, cô không buồn ngẩng đầu lên, mà mở miệng nói: “Quên rồi!”
“Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm!” Vào lúc này, Mục Chính Hi mở miệng nói.
Không phải Hạ Tịch Nghiên nghe nhầm rồi chứ?
Mời cô ăn cơm hả?
Hạ Tịch Nghiên tự cho rằng, cô còn không dũng cảm được như thế?
“Tôi phải tăng ca!” Cô từ chối một cách lạnh nhạt.
Vào lúc này, Mục Chính Hi nhìn đồng hồ, sắp chín giờ rồi.
“Tôi tuyên bố đã hết giờ tăng ca!” Mục Chính Hi nói rành mạch rõ ràng: “Bây giờ cô đi ăn cơm với tôi!”
Sếp đúng là sếp, nói tăng ca là tăng ca, nói hết giờ là hết giờ.
“Nếu đã hết giờ thì tôi về đây!” Hạ Tịch Nghiên nói, cô không muốn đi ăn với Mục Chính Hi chút nào.
Thấy cô từ chối mình hết lần này đến lần khác, Mục Chính Hi hơi tức giận: “Hạ Tịch Nghiên, có nhân viên nào từ chối cấp trên như cô không? Đi ăn cơm với tôi, không được phép từ chối!”
“Anh theo chủ nghĩa phát xít à?”
“Đúng vậy!”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
“Cho cô hai sự lựa chọn, một là tôi với cô cùng về nhà ăn cơm, cô nấu cho tôi ăn, hai là, đi ăn cơm với tôi!”
“Vậy thì thứ hai đi!”
Mục Chính Hi: “...”
Thế là, anh lườm Hạ Tịch Nghiên một cái, rồi đi trước.
Thấy dáng vẻ ngông nghênh của anh ta, Hạ Tịch Nghiên dọn dẹp đồ đạc một cách bất đắc dĩ, rồi mới đi theo Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi đang đứng đợi thang máy, Hạ Tịch Nghiên đi theo sau lưng anh, cùng bước vào theo.
Sau khi cô đi vào, Mục Chính Hi mới bấm nút.
Thế là, thang máy chậm rãi khép cửa lại, Hạ Tịch Nghiên theo anh vào trong, có thế nào cũng cảm thấy bầu không khí thật quái dị, không biết phải làm thế nào.
Chi đàh đứng im ở đó, không ai lên tiếng.
Mục Chính Hi đứng thẳng lưng, anh chẳng nói gì.
Cuối cùng, khoảng thời gian khó chịu cũng đã trôi qua, cửa thang máy mở rộng, Mục Chính Hi bước ra ngoài trước, Hạ Tịch Nghiên nối gót theo sau anh.
Vừa mới bước vào xe, Mục Chính Hi đã ra lệnh: “Ngồi đằng trước!”
Thế là, bàn tay vừa mở cánh cửa xe sau của Hạ Tịch Nghiên khựng lại.
Cô mở cửa trước một cách bất đắc dĩ, rồi ngồi vào trong.
Mục Chính Hi thắt dây an toàn: “Muốn ăn gì?”
“Tôi ăn chung với anh thôi, tổng giám đốc Mục quyết định là được rồi!” Hạ Tử Hi nói với vẻ lạnh nhạt.
“Ăn chung?”
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi nhướn mày, giọng điệu của Hạ Tịch Nghiên khiến cho anh suy nghĩ lệch đi, thế là, bèn mở lời ngay tức khắc.
“Chắc là nững người đàng hoàng như tổng giám đốc Mục, sẽ không nghĩ nhiều đâu nhỉ!”
“Ai nói tôi đàng hoàng kia chứ?” Mục Chính Hi nghiêng đầu hỏi cô với vẻ đùa cợt.
“Tôi nhìn ra!”
“Vậy để tôi nói cho cô biết, tôi không đàng hoàng một chút nào hết!”
Hạ Tịch Nghiên đã không còn là con nít nữa, sao có thể bị hù dọa một cách dễ dàng như cừu con vậy chứ.
“Tổng giám đốc Mục, xem như anh đã thừa nhận rồi, khi nãy nói vậy chỉ để nịnh anh thôi!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Mục Chính Hi: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.