Chương 54: TĂNG CA VÀO BUỔI TỐI
Nam An
14/01/2021
“Cô Hạ, xin hỏi cuộc hẹn quan trọng hay là công việc quan trọng
hơn?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại cô: “Bây giờ cô không chỉ đại diện cho một mình cô, mà còn đại diện cho danh tiếng của cả Vân Duệ, bởi vậy,
tôi hy vọng cô sẽ làm việc nghiêm túc!”
Nghe anh nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên không biết phải trả lời thế nào.
Trước giờ cô luôn rạch ròi giữa công việc và đời sống, sao qua miệng Mục Chính Hi, lại trở thành không xem trọng công việc rồi!
Hạ Tịch Nghiên nhăn mày nhìn Mục Chính Hi, rồi gật đầu: “Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ ở lại tăng ca!”
Trước đây, cô chưa từng nghe nói phải tăng ca.
Có điều Mục Chính Hi đã nói như vậy rồi, cô còn nói gì được nữa, chỉ đành như vậy mà thôi!
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói thế, Mục Chính Hi nhếch môi, gật đầu: “Ừm, vậy mới đúng chứ, được rồi, ra ngoài đi!”
“Vâng!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, rồi bước ra ngoài.
Cô ấy không hề để ý đến vẻ gian xảo thoáng lướt qua ánh mắt của Mục Chính Hi,
Sau khi ra ngoài, Hạ Tịch Nghiên vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Hạ Kỳ Lâm.
Mới đổ chuông vài tiếng đã có người bắt máy.
“Alo, Tịch Nghiên!” Giọng nói dịu dàng của Hạ Kỳ Lâm vang lên ở đầu dây bên kia.
“Anh cả, xin lỗi anh, e là tối nay em không thể ra rồi!”
“Sao thế?”
“Tối nay em phải tăng ca, bởi vậy không di được!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy thế, Hạ Kỳ Lâm khựng lại, anh lập tức cười bảo: “Không sao đâu, em làm việc đi, đợi khi nào em rảnh thì chúng ta đi!”
“Dạ, được rồi!” Hạ Tịch Nghiên đáp lời: “Vậy em đi làm việc đây!”
“Ừm!”
Thế là, Hạ Tịch Nghiên cúp máy, vào lúc này, thư ký cũng bước đến.
“Cô Hạ, đây là tài liệu mà tổng giám đốc Mục nhờ tôi đưa cho cô!” Thư ký nói dứt lời, bèn ôm một xấp tư liệu đến.
“Được rồi, cảm ơn cô!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, mỉm cười nhận lấy, sau khi nhìn thấy một cuốn tạp chí bên trên, cô mới thấy kinh ngác.
Mục Chính Hi không phải là người mua tạp chí một cách tùy tiện, mấy thứ này đều là hàng giới hạn cả!
Lúc còn ở nước ngoài cô cũng đã từng đọc vài cuốn, nhưng không ngờ cái nào Mục Chính Hi cũng có hết!
Hạ Tịch Nghiên âm thầm cảm thấy kinh ngạc, cô ôm chồng tư liệu đi đến bên bàn làm việc.
Cô là một người rất thích đọc tạp chí, bởi thế, cô ngồi xuống đọc báo, thời gian trôi qua trong vô thức.
Người khác đã tan ca rồi, lúc chỉ còn một mình cô trong công ty, cô vẫn còn đang đọc.
Sau khi xử lý công việc xong, cô đi ra khỏi phòng làm việc, vừa nhìn thấy phòng thiết kế vẫn còn sáng đèn, Hạ Tịch Nghiên vẫn ngồi ở đó, chăm chú đọc cái gì đó.
Quả nhiên không đi đến cuộc hẹn.
Ngoan lắm!
Vừa nghĩ đến đấy, Mục Chính Hi không khỏi nhếch môi, bước chân cũng đi về đó trong vô thức.
“Thế nào? Hay không?” Giọng nói của Mục Chính Hi vang lên trên đỉnh đầu của cô.
Hạ Tịch Nghiên vốn không biết anh đã đến, cô luôn nghĩ rằng nơi này không còn ai nữa, đột nhiên có tiếng nói vang lên, khiến cho cô giật mình ngẩng phắt đầu lên.
Lúc nhìn thấy Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đi lại không có tiếng động à?” Hạ Tịch Nghiên hỏi với vẻ bất mãn, cô khẽ nhíu mày, anh làm cô sợ hết hồn.
Thấy Hạ Tịch Nghiên nhíu mày bất mãn, không ngờ Mục Chính Hi lại cảm thấy cô có vẻ đáng yêu.
“Tại cô đọc chăm chú quá đấy chứ, còn trách tôi đi lại không có tiếng à!” Mục Chính Hi đáp.
Nghe anh nói thế, Hạ Tịch Nghiên cũng không quan tâm, cô tiếp tục lật tạp chí ra xem.
“Hay không!”
“Hay!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
“Mấy cuốn này đều là bản giới hạn hết đấy, không phải ai muốn mua cũng mua được đâu!” Mục Chính Hi nói.
Nghe thấy thế, Hạ Tịch Nghiên ngẩng đầu lên, rồi nở nụ cười: “Thế thì phải cảm ơn tổng giám đốc Mục rồi!”
Nghe anh nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên không biết phải trả lời thế nào.
Trước giờ cô luôn rạch ròi giữa công việc và đời sống, sao qua miệng Mục Chính Hi, lại trở thành không xem trọng công việc rồi!
Hạ Tịch Nghiên nhăn mày nhìn Mục Chính Hi, rồi gật đầu: “Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ ở lại tăng ca!”
Trước đây, cô chưa từng nghe nói phải tăng ca.
Có điều Mục Chính Hi đã nói như vậy rồi, cô còn nói gì được nữa, chỉ đành như vậy mà thôi!
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói thế, Mục Chính Hi nhếch môi, gật đầu: “Ừm, vậy mới đúng chứ, được rồi, ra ngoài đi!”
“Vâng!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, rồi bước ra ngoài.
Cô ấy không hề để ý đến vẻ gian xảo thoáng lướt qua ánh mắt của Mục Chính Hi,
Sau khi ra ngoài, Hạ Tịch Nghiên vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Hạ Kỳ Lâm.
Mới đổ chuông vài tiếng đã có người bắt máy.
“Alo, Tịch Nghiên!” Giọng nói dịu dàng của Hạ Kỳ Lâm vang lên ở đầu dây bên kia.
“Anh cả, xin lỗi anh, e là tối nay em không thể ra rồi!”
“Sao thế?”
“Tối nay em phải tăng ca, bởi vậy không di được!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy thế, Hạ Kỳ Lâm khựng lại, anh lập tức cười bảo: “Không sao đâu, em làm việc đi, đợi khi nào em rảnh thì chúng ta đi!”
“Dạ, được rồi!” Hạ Tịch Nghiên đáp lời: “Vậy em đi làm việc đây!”
“Ừm!”
Thế là, Hạ Tịch Nghiên cúp máy, vào lúc này, thư ký cũng bước đến.
“Cô Hạ, đây là tài liệu mà tổng giám đốc Mục nhờ tôi đưa cho cô!” Thư ký nói dứt lời, bèn ôm một xấp tư liệu đến.
“Được rồi, cảm ơn cô!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, mỉm cười nhận lấy, sau khi nhìn thấy một cuốn tạp chí bên trên, cô mới thấy kinh ngác.
Mục Chính Hi không phải là người mua tạp chí một cách tùy tiện, mấy thứ này đều là hàng giới hạn cả!
Lúc còn ở nước ngoài cô cũng đã từng đọc vài cuốn, nhưng không ngờ cái nào Mục Chính Hi cũng có hết!
Hạ Tịch Nghiên âm thầm cảm thấy kinh ngạc, cô ôm chồng tư liệu đi đến bên bàn làm việc.
Cô là một người rất thích đọc tạp chí, bởi thế, cô ngồi xuống đọc báo, thời gian trôi qua trong vô thức.
Người khác đã tan ca rồi, lúc chỉ còn một mình cô trong công ty, cô vẫn còn đang đọc.
Sau khi xử lý công việc xong, cô đi ra khỏi phòng làm việc, vừa nhìn thấy phòng thiết kế vẫn còn sáng đèn, Hạ Tịch Nghiên vẫn ngồi ở đó, chăm chú đọc cái gì đó.
Quả nhiên không đi đến cuộc hẹn.
Ngoan lắm!
Vừa nghĩ đến đấy, Mục Chính Hi không khỏi nhếch môi, bước chân cũng đi về đó trong vô thức.
“Thế nào? Hay không?” Giọng nói của Mục Chính Hi vang lên trên đỉnh đầu của cô.
Hạ Tịch Nghiên vốn không biết anh đã đến, cô luôn nghĩ rằng nơi này không còn ai nữa, đột nhiên có tiếng nói vang lên, khiến cho cô giật mình ngẩng phắt đầu lên.
Lúc nhìn thấy Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đi lại không có tiếng động à?” Hạ Tịch Nghiên hỏi với vẻ bất mãn, cô khẽ nhíu mày, anh làm cô sợ hết hồn.
Thấy Hạ Tịch Nghiên nhíu mày bất mãn, không ngờ Mục Chính Hi lại cảm thấy cô có vẻ đáng yêu.
“Tại cô đọc chăm chú quá đấy chứ, còn trách tôi đi lại không có tiếng à!” Mục Chính Hi đáp.
Nghe anh nói thế, Hạ Tịch Nghiên cũng không quan tâm, cô tiếp tục lật tạp chí ra xem.
“Hay không!”
“Hay!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
“Mấy cuốn này đều là bản giới hạn hết đấy, không phải ai muốn mua cũng mua được đâu!” Mục Chính Hi nói.
Nghe thấy thế, Hạ Tịch Nghiên ngẩng đầu lên, rồi nở nụ cười: “Thế thì phải cảm ơn tổng giám đốc Mục rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.