Chương 82: MỐI QUAN HỆ PHỨC TẠP 1
Nam An
14/01/2021
Sau khi Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi đi ra ngoài, họ lên xe.
Sau khi lên xe, Hạ Tịch Nghiên nhìn góc nghiêng khuôn mặt Mục Chính Hi.
Anh chỉ căng người, không nói gì.
“Tổng giám đốc Mục, làm vậy có phải không quá tốt không?” Hạ Tịch Nghiên ngập ngừng hỏi.
“Có gì không tốt?”
“Để cô Lăng lại, hai chúng ta rời đi, có phải không quá thích hợp không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Nói thật, nhìn Mục Chính Hi rời đi tuyệt tình như vậy, đứng trên lập trường một người phụ nữ, cô cũng đồng cảm với Lăng Tiêu Tường.
Nghe vậy, Mục Chính Hi nhìn cô: “Cùng nhau về công ty, có gì không thích hợp?”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Được thôi, cô hỏi nhiều rồi.
“Cô ấy lấy đi thẻ diễn thuyết của cô, chẳng lẽ cô không tức giận sao?” Mục Chính Hi nhìn cô hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Giận chứ!”
Tức giận?
Nhưng Mục Chính Hi không nhìn ra vẻ tức giận trên mặt Hạ Tịch Nghiên.
“Nhưng giận dữ thì có ích gì?” Hạ Tịch Nghiên nói: “Chuyện gì nên xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra, tốt hơn hết nên bình tĩnh đón nhận những chuyện xảy ra ngoài ý muốn!”
Nghe cô nói, Mục Chính Hi nhếch khóe miệng.
“Nếu hôm nay cô không giành được quán quân, cô có còn nói được như vậy không?” Anh không tin người phụ nữ này thật sự không tức giận chút nào.
Hạ Tịch Nghiên nghiêm túc nghĩ, quay đầu nhìn Mục Chính Hi: “Thành thật mà nói, nếu không phải vì anh, tôi không nghĩ Lăng Tiêu Tường sẽ làm như vậy!”
“Ý cô là, trách tôi?” Mục Chính Hi nhướng mày hỏi.
“Tôi chỉ nói lý do thực sự!” Xét đến cùng, vẫn là vì Mục Chính Hi.
Nếu không phải vì anh, sao Lăng Tiêu Tường có thể căm ghét cô như vậy.
Nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi câu lên khóe miệng: “Cô Hạ, một cây làm chẳng nên non.”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Cô đột nhiên im lặng.
Không biết tại sao, nhưng khi hai người họ nói về chủ đề này, thì trở nên có chút ám muội.
Thấy Hạ Tịch Nghiên không lên tiếng, Mục Chính Hi câu lên khóe miệng.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Chuyện thẻ diễn thuyết là anh làm sao?” Hạ Tịch Nghiên đột nhiên hỏi.
“Không phải!” Mục Chính Hi lắc đầu.
“Vậy…?”
Không phải đã mất rồi sao?
Tại sao lại ở chỗ Alexia?
“Nice nói thẻ diễn thuyết là trợ lí của Alexia tìm thấy trong toilet!” Mục Chính Hi nói.
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên rất ngạc nhiên.
“Xem ra vị trợ lý này là quý nhân của tôi!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Thực ra, cô không ngờ lại có kết quả như vậy.
Khi đi cô chỉ ôm một thái độ tôn trọng, nhưng cô không ngờ quán quân thực sự là mình.
Nói không vui chính là giả, cuộc thi Tân Duệ sẽ tô thêm màu sắc cho con đường thiết kế của cô, sau này cô sẽ bước đi dễ dàng hơn một chút trên con đường này.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng Mục Chính Hi hơi nhếch lên.
Đúng lúc này, di động của Hạ Tịch Nghiên vang lên.
Hạ Tịch Nghiên lật máy, nhưng khi nhìn thấy ID người gọi, Hạ Tịch Nghiên nhanh chóng che lại.
Động tác nhỏ đó không thoát khỏi tầm mắt của Mục Chính Hi.
Anh chỉ thờ ơ lái xe, không nói gì.
Hạ Tịch Nghiên không muốn trả lời, nhưng điện thoại cô thì lại liên tục reo.
Bất lực, Hạ Tịch Nghiên chỉ có thể bấm nút trả lời.
“Alo…”
“Tịch Nghiên, xin chúc mừng, em đã giành được hạng nhất rồi!” Trên điện thoại, Hạ Kỳ Lâm nói.
“Nhanh như vậy anh đã biết rồi sao?” Hạ Tịch Nghiên kinh ngạc hỏi.
Sau khi lên xe, Hạ Tịch Nghiên nhìn góc nghiêng khuôn mặt Mục Chính Hi.
Anh chỉ căng người, không nói gì.
“Tổng giám đốc Mục, làm vậy có phải không quá tốt không?” Hạ Tịch Nghiên ngập ngừng hỏi.
“Có gì không tốt?”
“Để cô Lăng lại, hai chúng ta rời đi, có phải không quá thích hợp không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Nói thật, nhìn Mục Chính Hi rời đi tuyệt tình như vậy, đứng trên lập trường một người phụ nữ, cô cũng đồng cảm với Lăng Tiêu Tường.
Nghe vậy, Mục Chính Hi nhìn cô: “Cùng nhau về công ty, có gì không thích hợp?”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Được thôi, cô hỏi nhiều rồi.
“Cô ấy lấy đi thẻ diễn thuyết của cô, chẳng lẽ cô không tức giận sao?” Mục Chính Hi nhìn cô hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Giận chứ!”
Tức giận?
Nhưng Mục Chính Hi không nhìn ra vẻ tức giận trên mặt Hạ Tịch Nghiên.
“Nhưng giận dữ thì có ích gì?” Hạ Tịch Nghiên nói: “Chuyện gì nên xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra, tốt hơn hết nên bình tĩnh đón nhận những chuyện xảy ra ngoài ý muốn!”
Nghe cô nói, Mục Chính Hi nhếch khóe miệng.
“Nếu hôm nay cô không giành được quán quân, cô có còn nói được như vậy không?” Anh không tin người phụ nữ này thật sự không tức giận chút nào.
Hạ Tịch Nghiên nghiêm túc nghĩ, quay đầu nhìn Mục Chính Hi: “Thành thật mà nói, nếu không phải vì anh, tôi không nghĩ Lăng Tiêu Tường sẽ làm như vậy!”
“Ý cô là, trách tôi?” Mục Chính Hi nhướng mày hỏi.
“Tôi chỉ nói lý do thực sự!” Xét đến cùng, vẫn là vì Mục Chính Hi.
Nếu không phải vì anh, sao Lăng Tiêu Tường có thể căm ghét cô như vậy.
Nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi câu lên khóe miệng: “Cô Hạ, một cây làm chẳng nên non.”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Cô đột nhiên im lặng.
Không biết tại sao, nhưng khi hai người họ nói về chủ đề này, thì trở nên có chút ám muội.
Thấy Hạ Tịch Nghiên không lên tiếng, Mục Chính Hi câu lên khóe miệng.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Chuyện thẻ diễn thuyết là anh làm sao?” Hạ Tịch Nghiên đột nhiên hỏi.
“Không phải!” Mục Chính Hi lắc đầu.
“Vậy…?”
Không phải đã mất rồi sao?
Tại sao lại ở chỗ Alexia?
“Nice nói thẻ diễn thuyết là trợ lí của Alexia tìm thấy trong toilet!” Mục Chính Hi nói.
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên rất ngạc nhiên.
“Xem ra vị trợ lý này là quý nhân của tôi!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Thực ra, cô không ngờ lại có kết quả như vậy.
Khi đi cô chỉ ôm một thái độ tôn trọng, nhưng cô không ngờ quán quân thực sự là mình.
Nói không vui chính là giả, cuộc thi Tân Duệ sẽ tô thêm màu sắc cho con đường thiết kế của cô, sau này cô sẽ bước đi dễ dàng hơn một chút trên con đường này.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng Mục Chính Hi hơi nhếch lên.
Đúng lúc này, di động của Hạ Tịch Nghiên vang lên.
Hạ Tịch Nghiên lật máy, nhưng khi nhìn thấy ID người gọi, Hạ Tịch Nghiên nhanh chóng che lại.
Động tác nhỏ đó không thoát khỏi tầm mắt của Mục Chính Hi.
Anh chỉ thờ ơ lái xe, không nói gì.
Hạ Tịch Nghiên không muốn trả lời, nhưng điện thoại cô thì lại liên tục reo.
Bất lực, Hạ Tịch Nghiên chỉ có thể bấm nút trả lời.
“Alo…”
“Tịch Nghiên, xin chúc mừng, em đã giành được hạng nhất rồi!” Trên điện thoại, Hạ Kỳ Lâm nói.
“Nhanh như vậy anh đã biết rồi sao?” Hạ Tịch Nghiên kinh ngạc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.