Chương 83: MỐI QUAN HỆ PHỨC TẠP 2
Nam An
14/01/2021
“Miễn là việc của em, anh đều nhận được tin tức ngay ấy mà!” Hạ Kỳ Lâm cười nói.
Hạ Tịch Nghiên cũng cười, nhưng cô liếc nhìn Mục Chính Hi, cô thậm chí một câu anh cả cũng không dám gọi: “À, em và Tổng giám đốc Mục đang trên đường về công ty, sau khi đến công ty, em sẽ gọi lại cho anh!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe vậy Hạ Kỳ Lâm sửng sốt, tự nhiên cũng biết Hạ Tịch Nghiên đang ám chỉ cái gì.
“Em ở với Mục Chính Hi sao?”
“Vâng, phải!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
Hạ Kỳ Lâm im lặng vài giây rồi nói: “Được, anh hiểu rồi, chờ cuộc gọi của em!”
“Vâng!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, nhanh chóng cúp máy.
Cúp điện thoại xong, nhìn thấy Mục Chính Hi không có phản ứng, Hạ Tịch Nghiên cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
“Hạ Kỳ Lâm?” Mục Chính Hi đột nhiên nhướng mày hỏi.
“… Vâng!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, chắc chắn Mục Chính Hi không nghe ra cái gì.
“Tin tức của anh ta đến khá nhạy đó!” Dù không nghe ra gì, nhưng Mục Chính Hi có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Còn Tịch Nghiên…
Gọi cũng đủ trìu mến, nghĩ đến đây, khóe miệng Mục Chính Hi không khỏi gợi lên một tia giễu cợt.
“Hẹn hò được bao lâu rồi?” Mục Chính Hi đột nhiên hỏi.
Hạ Tịch Nghiên sửng sốt một chút, không ngờ anh lại hỏi chuyện này.
“Tổng giám đốc Mục, đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể từ chối trả lời không?” Hạ Tịch Nghiên nói, cô không muốn nói nhiều như vậy với Mục Chính Hi.
Chuyện riêng…
Ha…
Toàn thân Mục Chính Hi toát ra khí chất sắc bén.
Hạ Tịch Nghiên đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống mấy độ.
Quả nhiên, Mục Chính Hi không hỏi nữa, nhiệt độ bên trong xe không chỉ giảm, mà tốc độ còn tăng lên!
Xe lái về trước như đang đua…
Tay Hạ Tịch Nghiên lặng lẽ giữ ở một bên, nhìn vẻ mặt u ám của Mục Chính Hi, cuối cùng mở miệng: “Tổng giám đốc Mục, đây không phải cao tốc, không cần phải lái xe nhanh như vậy chứ?”
“Đây là chuyện của tôi!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Nhìn vẻ mặt u ám của Mục Chính Hi, được thôi, Hạ Tịch Nghiên không hỏi thêm nữa.
Tay, nắm chặt một bên, không còn hỏi nữa.
Thế là, không bao lâu, xe đã lao tới công ty, vừa tới nơi, Hạ Tịch Nghiên đã nhanh chóng xuống xe.
“Tổng giám đốc Mục, tôi vào làm việc trước!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi đang ngồi trong xe, nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nghiên, lông mày nhíu lại thật sâu…
Việc Hạ Tịch Nghiên giành quán quân đã truyền đến công ty từ lâu…
Ngay khi Hạ Tịch Nghiên bước vào, tất cả đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế đều tụ tập chúc mừng.
Một số đồng nghiệp thậm chí còn chơi lố mua ruy băng.
Vừa bước vào cô đã rất ngạc nhiên.
“Tịch Nghiên, chúc mừng cô giành quán quân!” Khả Khả bước lên đầu tiên, nói.
Nhìn họ: “Mọi người đều biết rồi à?”
‘Tất nhiên, bắt tin nhanh như chớp!” Khả Khả nói.
Nghe lời Khả Khả nói, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười.
Vào công ty chưa được bao lâu nhưng cô vẫn rất hòa thuận với nhiều nhân viên.
Ít nhất không có kiêu ngạo, nhưng cũng cho người ta một loại khí thế vô hình, không ai dám bắt nạt.
“Hạ Tịch Nghiên, không ngờ vừa mới vào công ty không lâu mà cô đã giành được quán quân cho công ty chúng ta, thật là giỏi!”
“Chỉ là may mắn thôi!” Hạ Tịch Nghiên khiêm tốn nói.
Khiêm tốn luôn là cách tốt nhất để gắn kết mọi người lại gần nhau hơn.
“Đừng khiêm tốn, quán quân mà cô giành được cũng là sự tôn vinh cho công ty chúng ta, Tổng giám đốc Mục chắc chắn sẽ tổ chức một tiệc rượu để ăn mừng, khi đó cô sẽ là điểm nhấn của toàn công ty!” Khả Khả cười nói.
Hạ Tịch Nghiên cũng cười, nhưng cô liếc nhìn Mục Chính Hi, cô thậm chí một câu anh cả cũng không dám gọi: “À, em và Tổng giám đốc Mục đang trên đường về công ty, sau khi đến công ty, em sẽ gọi lại cho anh!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe vậy Hạ Kỳ Lâm sửng sốt, tự nhiên cũng biết Hạ Tịch Nghiên đang ám chỉ cái gì.
“Em ở với Mục Chính Hi sao?”
“Vâng, phải!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
Hạ Kỳ Lâm im lặng vài giây rồi nói: “Được, anh hiểu rồi, chờ cuộc gọi của em!”
“Vâng!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, nhanh chóng cúp máy.
Cúp điện thoại xong, nhìn thấy Mục Chính Hi không có phản ứng, Hạ Tịch Nghiên cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
“Hạ Kỳ Lâm?” Mục Chính Hi đột nhiên nhướng mày hỏi.
“… Vâng!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, chắc chắn Mục Chính Hi không nghe ra cái gì.
“Tin tức của anh ta đến khá nhạy đó!” Dù không nghe ra gì, nhưng Mục Chính Hi có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Còn Tịch Nghiên…
Gọi cũng đủ trìu mến, nghĩ đến đây, khóe miệng Mục Chính Hi không khỏi gợi lên một tia giễu cợt.
“Hẹn hò được bao lâu rồi?” Mục Chính Hi đột nhiên hỏi.
Hạ Tịch Nghiên sửng sốt một chút, không ngờ anh lại hỏi chuyện này.
“Tổng giám đốc Mục, đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể từ chối trả lời không?” Hạ Tịch Nghiên nói, cô không muốn nói nhiều như vậy với Mục Chính Hi.
Chuyện riêng…
Ha…
Toàn thân Mục Chính Hi toát ra khí chất sắc bén.
Hạ Tịch Nghiên đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống mấy độ.
Quả nhiên, Mục Chính Hi không hỏi nữa, nhiệt độ bên trong xe không chỉ giảm, mà tốc độ còn tăng lên!
Xe lái về trước như đang đua…
Tay Hạ Tịch Nghiên lặng lẽ giữ ở một bên, nhìn vẻ mặt u ám của Mục Chính Hi, cuối cùng mở miệng: “Tổng giám đốc Mục, đây không phải cao tốc, không cần phải lái xe nhanh như vậy chứ?”
“Đây là chuyện của tôi!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Nhìn vẻ mặt u ám của Mục Chính Hi, được thôi, Hạ Tịch Nghiên không hỏi thêm nữa.
Tay, nắm chặt một bên, không còn hỏi nữa.
Thế là, không bao lâu, xe đã lao tới công ty, vừa tới nơi, Hạ Tịch Nghiên đã nhanh chóng xuống xe.
“Tổng giám đốc Mục, tôi vào làm việc trước!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi đang ngồi trong xe, nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nghiên, lông mày nhíu lại thật sâu…
Việc Hạ Tịch Nghiên giành quán quân đã truyền đến công ty từ lâu…
Ngay khi Hạ Tịch Nghiên bước vào, tất cả đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế đều tụ tập chúc mừng.
Một số đồng nghiệp thậm chí còn chơi lố mua ruy băng.
Vừa bước vào cô đã rất ngạc nhiên.
“Tịch Nghiên, chúc mừng cô giành quán quân!” Khả Khả bước lên đầu tiên, nói.
Nhìn họ: “Mọi người đều biết rồi à?”
‘Tất nhiên, bắt tin nhanh như chớp!” Khả Khả nói.
Nghe lời Khả Khả nói, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười.
Vào công ty chưa được bao lâu nhưng cô vẫn rất hòa thuận với nhiều nhân viên.
Ít nhất không có kiêu ngạo, nhưng cũng cho người ta một loại khí thế vô hình, không ai dám bắt nạt.
“Hạ Tịch Nghiên, không ngờ vừa mới vào công ty không lâu mà cô đã giành được quán quân cho công ty chúng ta, thật là giỏi!”
“Chỉ là may mắn thôi!” Hạ Tịch Nghiên khiêm tốn nói.
Khiêm tốn luôn là cách tốt nhất để gắn kết mọi người lại gần nhau hơn.
“Đừng khiêm tốn, quán quân mà cô giành được cũng là sự tôn vinh cho công ty chúng ta, Tổng giám đốc Mục chắc chắn sẽ tổ chức một tiệc rượu để ăn mừng, khi đó cô sẽ là điểm nhấn của toàn công ty!” Khả Khả cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.