Chương 3
Mạc Nhan
13/07/2013
Sở Tuyền thở phì phì, càng nhớ lại thì càng muốn nôn… >”<
Tiện nghi không chiếm được, ngược lại
còn bị quăng mất mặt kiêm roi da bị đánh gãy… haizzz, ai kêu chính nàng
võ công kém người ta, đánh không lại nên chỉ có thể hậm hực bỏ đi… TT_TT
Cái tên họ Đoàn kia nhất định không
thèm để lại cho nàng mặt mũi mà, ở trước mặt bao nhiêu người khiến nàng
xấu mặt như thế, nếu có cơ hội, nàng nhất định phải lấy lại thể diện mới được…
Rời đi địa phương náo nhiệt, Sở Tuyền
đến một nơi khá hẻo lánh, bởi vì khi tên họ Đoàn kia đánh gãy roi của
nàng, đồng thời cũng cắt qua của nàng quần áo, nàng giờ đây một thân đều đầy tro bụi, vừa chật vật lại vừa lôi thôi, nàng không thể để cho người ta nhìn thấy bộ dáng này mới được… -__-
Haizzz, hình như ông trời cố tình không thuận theo ý nàng hay sao ấy, đột nhiên phía trước lại xuất hiện ra vài bóng người…
Sở Tuyền trong lòng không ngừng kêu khổ, thật sự là oan gia ngõ hẹp a, cư nhiên lại bị bọn họ bắt lại thêm lần nữa… TT_TT
Những người đang vây quanh nàng trước
sau, thật đúng là nhóm Tử La, Thiết tam Hoàn, Hùng Thất cùng với Thạch
Khiêm, nàng vất vả đào tẩu như thế, rốt cục vẫn bị bọn họ tìm được,
hic!!! >0<
Nàng đang định ưỡn ngực, thẳng thắt
lưng, lớn giọng mắng bọn họ một chút để phát tiết giận dữ trong lòng thì đột nhiên Tử La lại dẫn đầu kinh hô: “Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?”
Tử La chạy lên phía trước, sắc mặt kinh hoàng, ngay cả ba người kia vẻ mặt cũng hiện lên khiếp sợ…
Sở Tuyền khó hiểu trừng mắt bọn họ, không rõ vì sao họ lại có biểu tình kỳ cục như vậy???
“Tiểu thư… chẵng lẽ… tiểu thư bị…”
Bị cái gì??? 0_0!
Bọn họ làm gì mà cứ ấp a ấp úng cả nửa ngày như vậy chứ???
Nàng đang muốn mở miệng mắng, bỗng dưng thoáng chốc tỉnh ngộ! Thì ra bọn họ nghĩ lầm nàng… he he, một cái ý
nghĩ nghịch ngợm hiện lên, nàng lập tức xuất ra hai hai giọt nước mắt,
vừa thẹn thùng vừa giấu mặt khóc… ^^=
“Hu hu, ta không muốn sống nữa ~~”
Bốn người kia gương mặt chuyển sang
xanh trắng, quả nhiên đúng như trong lòng bọn họ đoán, tiểu thư Sở Tuyền trong mắt của bọn họ là một bảo bối trân quý, hơn nữa nàng còn là tiểu
muội cưng của thiếu chủ Sở Ân– cao thủ đứng đầu Miêu Cương!!!
Thiết Tam nổi trận lôi đình: “Là tên chết tiệt nào lá gan lớn, lão tử phải đi làm thịt hắn!”
Ba người kia cũng nắm chặt đầu quyền, âm trầm gương mặt, trong lòng hận không thể đem tên đáng chết ấy bầm thây vạn đoạn…
“Đúng vậy, ta sẽ khiến cho hắn không thể nhìn thấy thái dương ngày mai, tiểu thư, tiểu thư hãy mau nói cho ta biết là kẻ nào?”
Sở Tuyền hai tay che mặt lắc đầu: “Các
ngươi đánh không lại hắn đâu, hắn võ công cao cường, lại còn là người có quyền lực cao nhất ở nơi này.”
Tử La không dám tin trừng lớn mắt: “Là đại tướng quân của Hổ Thành – Đoàn Ngự Thạch???”
“Oa oa oa, còn không phải là hắn hay sao???” >0<=
Bốn người bốn mặt nhìn nhau, kinh ngạc
cùng sợ hãi đều biểu hiện một lúc, chẳng phải nghe nói Đoàn tướng quân
là người chính khí nghiêm minh sao, sao lại có thể làm ra loại chuyện
xấu xa này???
“Điều này… làm sao có thể chứ?”
“Hắn làm gãy roi của ta, rồi lại đem ta đánh cho chấn thương, ta căn bản không thể đánh lại hắn, các ngươi nếu
không tin có thể đi hỏi thăm nha, người của khắp thành này ai ai cũng
đều nhìn thấy, đến lúc đó các ngươi sẽ biết được ta không hề nói sai sự
thật…”
Nói xong, nàng khóc càng thêm lớn giọng: “Oa oa, ta không muốn sống nữa ~~”
Tuy rằng trong lòng bọn họ có hiềm
nghi, nhưng nhìn quần áo tiểu thư bị tàn phá là sự thật, huống chi hai
tộc Hán và Miêu có xung đột, việc này cũng không phải là không có khả
năng…
“Hừ, hắn dám khi dễ tiểu thư, ta chả quan tâm hắn là tướng quân hay hoàng đế, Hùng Thất ta tuyệt đối không tha cho hắn!”
“Ta bị hắn làm bẩn, thân đã không còn toàn bích, ta không có mặt mũi nào để về nữa.”
Trong lòng Tử La hiểu được, lấy bốn
người bọn họ thân thủ, tuyệt đối không phải là đối thủ của Đoàn tướng
quân, tốt nhất là trở về bẩm báo với thiếu chủ.
“Tiểu thư, tiểu thư đừng khổ sở nữa, chúng ta trở về thỉnh thiếu chủ ra mặt đòi công đạo đi.”
Sở Tuyền làm ra vẻ hoảng sợ, hai chân bước rụt lui…
“Ở Miêu Cương ta đã không còn nơi để
sống yên ổn, các ngươi nếu muốn đưa ta trở về, không bằng ngay tại đây
giết chết ta luôn đi, các ngươi muốn bức ta đến tuyệt lộ hay sao?”
Nàng dùng đôi mắt đẹp ngập nước, đáng
thương nhìn chằm chằm vào bọn họ, đôi mắt mang theo quyết tâm “phải chết chứ không về” khiến bọn họ bốn người hốt hoảng, trong khoảng khắc không thể tự chủ…
“Để cho ta rời đi, để ta quên đi thương tâm, để ta một mình suy nghĩ, đợi khi nào ta nghĩ thông, thời gian trôi qua khiến cho đoạn thống khổ này rời khỏi trí nhớ, khi không còn thương tâm nữa, lúc ấy tự nhiên ta sẽ trở về.” (he he ^^=)
Nàng xoay người, đưa lưng về phía bốn người họ, lặng lẽ thè lưỡi cười… ^^=
Lúc này còn không mau mau chạy trốn thì còn đợi đến khi nào nữa… (ha ha ^^=)
Thừa dịp bốn người bọn họ còn chưa thay đổi chủ ý, nàng nhanh chóng co chân chạy, trước khi đi còn cố ý cường
điệu rằng, nếu ai dám đi theo nàng, nàng sẽ lập tức tự sát…
Sở Tuyền gương mặt rưng rưng, vừa ly
khai khuất bóng bọn họ, nàng lập tức dùng tất cả sức lực chạy như điên,
miễn cho bọn họ lâm thời hối hận, muốn mang nàng đem về Miêu Cương…
>0””< Cái này nguy rồi à nha,
chân của nàng đang bị kẹp, roi lại bị chặt đứt, phía trước cùng phía sau đều có địch nhân…
Cũng là tại kinh nghiệm giang hồ của
nàng vẫn chưa đủ nên mới không cẩn thận rơi vào bẫy của địch nhân, hic…
bây giờ làm sao đây … >0”<
Nàng vừa thẹn lại vừa phẫn nộ, hai tay
bé nhỏ ôm lấy cái yếm còn sót lại ở trên người của mình. Không lẽ là do
nàng quạ đen miệng sao, hôm nay thật sự sẽ bị đám tạp nham này nhục nhã
sao?
Không! Cho dù có chết, nàng cũng sẽ tuyệt đối không cho phép bọn chúng nhục nhã chính mình!
Quyết định xong, đôi mắt đẹp hàm chứa
lệ cùng với tia phẫn nộ chuẩn bị tự sát thì lại vì thân ảnh đang lẳng
lặng đứng phía xa xa kia mà sửng sốt.
Mọi tiếng cười thoáng chốc đình chỉ,
cũng đồng thời ngừng tay, mười con mắt kinh ngạc vì phát hiện một gã nam tử không biết từ khi nào đã lẳng lặng đứng yên bên cạnh họ, chỉ cách
bọn chúng khoảng mười bước chân…
Ngọn gió nhè nhẹ thổi loạn quần áo của
hắn, vành nón thuỷ chung vẫn buông xuống khiến cho người ta không nhìn
rõ được diện mạo, tuy rằng hắn vẫn yên lặng đứng một chỗ, nhưng lại
khiến cho người ta cảm giác được có một cỗ nội lực mãnh liệt vô hình
đang bao vây…
Nam tử mặc áo bào tro đứng sừng sững
bất động, giống hệt như một pho tượng đá ngàn năm đang từ từ tản ra một
bầu không khí âm trầm.
Là hắn sao? Thật tốt quá, trời đã giúp nàng rồi! ^0^
Sở Tuyền chuyển buồn thành vui, lớn tiếng mệnh lệnh: “Nè, ngươi mau đến cứu ta đi!”
Đại hồ tử hướng đồng bọn nháy mắt, năm
đại đao nguyên bản vốn đang đặt trên gáy của nàng rời đi, hướng đến đối
phương vừa mới đến hung hăng uy hiếp.
“Tiểu tử, tốt nhất là ngươi đừng nên xen vào việc của người khác.”
Sa Vô Kỵ vẫn đứng bất động như cũ xem
như không nghe thấy gì, năm tên kia liếc mắt một cái ăn ý, đột nhiên có
một tên cầm đại đao hướng đến Sa Vô Kỵ bổ tới lại bị hắn dùng tay chặn
lại, dễ dàng cứ như chặn một con dao nhỏ.
Những kẻ khác nhìn thấy thế thì thất
kinh, trong lòng không còn dám khinh thường nam nhân đang đứng trước mặt nữa mà chuyển sang trạng thái đề phòng…
Sở Tuyền còn đang lo lắng hắn một người không thể đánh lại năm tên hung hãn kia, bây giờ lại thấy được thân thủ của hắn cư nhiên rất cao, lòng càng thêm khoái trá… ^0^
“Đem mấy cái tên xú gia hoả này giáo huấn cho ta, một tên cũng không được buông tha.”
Đại hồ tử quát: “Mọi người cùng tiến
lên!” Mấy cây đại đao còn lại cùng hướng về Sa Vô Kỵ bổ đến, cho dù
người này có ba đầu sáu tay cũng không thể ngăn trở cùng một lúc nhiều
kẻ địch như thế.
Nhưng nay cả tay áo của đối phương bọn
chúng còn chưa thể động vào thì đột nhiên cả năm tên đều như bị mê muội, điên cuồng kêu la.
“A! Cái gì cắn ta?”
“Có cái gì tiến vào lỗ tai của ta!”
“Mông của ta sao lại đau quá thế này.”
“Tránh ra! Tránh ra!”
Thậm chí còn có kẻ ôm hai chân, gào
thét điên cuồng như người điên, miệng bật ra những lời mà người ta không thể nào hiểu: “Ăn luôn… ăn luôn… ăn luôn… đánh…”
Năm tên đại hán vừa rồi còn quát tháo
đe doạ thì giờ đây quăng lại đại đao, điên cuồng la hét chạy trốn, bộ
dáng giống hệt như bị quỷ rượt đuổi, chỉ trong phút chốc bọn chúng bỏ
chạy trối chết không còn tăm hơi, nhưng tiếng la hét khóc thét thì vẫn
còn quanh quẩn bên tai.
Tình huống này khiến cho Sở Tuyền vừa
xem vừa há hốc mồm, nàng quay đầu lại trừng mắt tên nam nhân vẫn đang
trầm mặc không nói gì kia, cả người hắn cứ như tản ra khí thế vừa âm
trầm vừa thần bí, làm cho người ta không thể hiểu là hắn dùng phương
pháp gì khiến cho mấy tên kia sợ tới mức tè ra quần, chỉ lo đào tẩu trối chết như thế, ngay cả đại đao cũng không thèm mang theo.
Xử lý xong mấy tên kia, vành nón vẫn che thấp kia từ từ hướng Sở Tuyền nhìn lại…
Giờ phút này, trên người nàng chỉ có duy nhất cái yếm, nàng còn đang phải dùng tay để che, giữ cho nó không rơi xuống.
Da thịt trắng nõn nà như tuyết, sợi tóc tán loạn tung bay khiến cho nàng càng thêm thập phần xinh đẹp, Sa Vô Kỵ nhìn nàng đến ngẩn ngơ làm cho gương mặt nàng ửng hồng thẹn thùng…
Bỗng nhiên, một chiếc giầy được quăng rất chuẩn xác vào mặt hắn.
“Nhìn cái gì chứ! Không cho phép nhìn, tránh ra!” >”<=
Trên gương mặt nghiêm nghị hiện rõ vết giày, hắn chậm rãi xoay người tránh ra.
Phía sau lại bay đến một chiếc giày khác, hung hăng đập trúng cái ót của hắn.
“Ngươi đi đâu chứ, định thấy chết không cứu à?”
“……”
Thấy chết mà không cứu??? Vậy chứ vừa rồi ai đã cứu nàng??? =.=!
Thấy hắn vẫn đứng bất động, SởTuyền nổi nóng.
“Ngốc, ngươi vẫn không thèm lấy áo choàng cởi ra đưa cho ta phủ sao?”
Bóng dáng cao lớn vẫn đứng lặng một lát rồi mới có hành động, hắn yên lặng cởi ra áo choàng khoác lên người của nàng.
“Mau giúp ta gỡ cái bẫy thú chết tiệt này ra đi, đau quá à.”
Nhìn nàng vì đau đớn mà sắc mặt tái
nhợt, hắn không tiếng động ngồi xổm xuống coi, bẫy thú ở mắc cá chân,
bánh răng găm sâu vào da thịt dính đầy máu đỏ tươi…
Hắn vươn tay vặn bung chiếc bẫy làm nàng đau đến muốn khóc thét.
“Sao ngươi không nhẹ tay một chút chứ, đau muốn chết.”
Tay nhỏ bé nắm thành quyền hướng trong
ngực của hắn mà đánh, kỳ thật nàng cũng không phải là muốn đánh hắn,
nhưng thật sự là nàng rất đau lại không muốn giống một nữ nhân vô dụng
chỉ biết khóc la, cho nên đành tìm chuyện khác để phát tiết.
Từng trận đau đớn truyền đến, nàng cố
gắng nén lệ, cắn răng không khóc ra ngoài, chỉ có đau đớn từng ấy thôi
mà đã la hét kêu cha gọi mẹ thì quả thật rất mất mặt, còn gì nói đến khí phách giang hồ nữa?
Nàng cắn răng, hít sâu một hơi, dung
toàn bộ sức lực để đứng lên, nhưng bất quá chỉ mới dung một ít lực,
miệng vết thương lại đánh úp đến một trận đau đớn khiến cho nàng phải ai oán ra khỏi miệng.
Nàng thiệt ảo não, vết thương sẽ không ảnh hưởng đến gân cốt chứ? TT_TT
Này, nguy rồi, không được, nàng đành phải chiếm tiện nghi của tên kia thôi!
“Nè, ôm ta trở lại khách sạn đi!” Nàng
nghĩ hắn chính là thủ hạ mà đại ca đã phái tới, mà đã là thủ hạ thì
đương nhiên sai bảo hắn.
Sa Vô Kỵ cũng không cự tuyệt, vươn tay ôm thân hình mềm mại vào trong ngực.
“Ta cảnh cáo ngươi nha, không được động vào định phương không được chạm, nếu ngươi để ta phát hiện ngươi ăn đậu hủ của ta, coi chừng ta……” Mới nói được một nữa nàng bỗng nhiên im bặt, vừa nãy mới cảnh cáo hắn không được loạn chạm vào người nàng thì giờ
đây, tay nàng lại đang ôm chặt cổ của hắn.
Tuấn dung không dễ dàng thay đổi cảm xúc kia giờ đây bỗng dưng ngẩn ra, vì nàng đột nhiên hành động ngoài ý liệu của hắn.
Nàng ở trong lòng hắn không hề giãy dụa mà lại nhu thuận y như con mèo nhỏ, chủ động hướng khuỷu tay của hắn ôm lấy, đem thân mình mềm mại dán sát vào trong vòm ngực cứng rắn của hắn.
Đang lúc hắn nghi hoặc thì bên tai lại truyền ra giọng nàng thúc giục.
“Có người đến. Nhanh, mau đi thôi, đừng làm cho người ta nhận ra ta.”
Nàng dù sao cũng là một khuê nữ, cũng
có thời điểm sẽ thẹn thùng vì bộ dáng của mình lúc này rất chật vật, vài tiếng trước nàng còn giống một nữ hiệp bình thường, uy phong lẫm liệt
giáo huấn mấy tên vũ phu ỷ thế hiếp người, bây giờ nếu lại bị ngườ ta
phát hiện xiêm y của nàng bị phá, mái tóc thì tán loạn thì mặt mũi hướng chỗ nào đây?
Không! Cho dù có đánh chết nàng cũng tuyệt đối không để cho người ta thấy bộ dáng uất ức lúc này!
Mày rậm nhíu lại, nhìn người đẹp đang
run rẩy trong lòng, giờ hắn biết được, nàng cũng có lúc nhu nhược, hắn
đem áo choàng kéo cao, nàng lại vùi mặt vào cổ khiến hơi thở ấm phà nhẹ
vào gáy của hắn…
Ôm thân thể mềm mại trong lòng, Sa Vô Kỵ nhất thời thất thần.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ: “Ngươi còn phát ngốc cái gì? Đi nhanh mau lên! Nếu khiến cho người ta nhận ra ta, ngươi sẽ không yên với ta đâu!”
Con ngươi đen hiện lên một chút sâu thẳm, hắn kéo thấp vành nón, đem nàng ôm sát vào ngực rồi phóng đi rất nhanh.
………..
Trở lại khách sạn, sau khi đã vào
phòng, lúc này Sở Tuyền không cần phải lo lắng có người nhìn thấy bộ
dáng chật vật của nàng, cho nên khi được đem đặt lên giường, Sở Tuyền
lập tức kiêu ngạo hạ lệnh đuổi khách.
“ Ngươi có thể đi được rồi.”
Nàng nghĩ rằng mình đã nói rất rõ ràng, đối phương hẳn là cũng nên tránh đi, nhưng nào ngờ hắn lại tháo xuống
bội đao bên hông đặt lên bàn, gỡ nón ra rồi ngồi xuống chiếc ghế trước
mặt nàng.
Thẳng đến lúc này đây nàng mới thấy rõ
được diện mạo của hắn. Gương mặt có ngũ quan thâm thuý, mày rậm, đôi mắt sáng như chim ưng hàm chứa một cỗ khí thế đến khiếp người, đường cong
đôi môi như được điêu khắc từ đá, khắc hoạ rõ một tính cách cương nghị.
Sở tuyền trừng mắt hắn, hai tay nhỏ bé tự giác thu nhanh áo choàng, đem áo quấn thân mình thật chặt, miệng hỏi thẳng hắn.
“Ngươi định làm gì?”
“Đưa cái chân bị thương ra đây!”
A! Thì ra hắn không có câm điếc nha.
“Sao chứ?”
“Để ta nhìn vết thương của ngươi.”
“Không cần quan tâm đến ta, ta nói ngươi có thể đi được rồi, chân ta bị thương không lien quan đến ngươi… á… ngươi làm gì…”
Người này thật to gan, chưa được nàng
cho phép mà đã dám chạm vào chân của nàng a! Chẳng nhưng hắn đem chân
của nàng nâng lên cao, mà tay còn dám kép ống quần của nàng nữa, nàng
tức giận, sống chết giãy giụa.
Sa Vô Kỵ mày rậm nhăn lại: “Đừng nhúc nhích.”
Sở Tuyền đánh ra một quyền, ý đồ ngăn
hắn khinh bạc nhưng lại bị hắn dùng một tay hoá giải, vừa hoá giải lực
đạo thì một quyền khác lại hướng hắn huy đến nhưng cũng không ích lợi
gì, đều bị hắn dễ dàng hoá giải, mỗi một quyền nàng đánh ra, uy lực đều
uy vũ sinh phong, nhưng bất luận như thế nào đối phương chỉ cần dùng một tay là có thể đỡ được, ngay cả nửa cây lông tơ của người ta nàng cũng
không chạm vào được nói chi là ngăn trở.
Phát hiện hắn vẫn thẳng tắp bất động
nhìn mình, nàng không khỏi buồn bực, phát hiện ánh mắt của hắn dường như có gì không đúng, Sở Tuyền hồ nghi cúi đầu, trên người nàng chỉ có cái
yếm đơn bạc, che dấu không được cơ thể trắng nõn lung linh những đường
cong.
Thì ra nãy giờ một phen lộn xộn, cho nên áo choàng sớm rơi xuống, khiến “xuân sắc” lộ ra hơn phân nửa…
“A!” Nàng bối rối kéo áo choàng lên che khuất cơ thể, gương mặt phần hồng ửng đỏ như con tôm luộc… >”<
Còn đánh đấm cái gì nữa chứ? Chẳng những đánh không lại hắn mà ngược lại còn bồi luôn “cảnh xuân” cho hắn nhìn.
Sở Tuyền không dám lộn xộn nữa, chỉ có
thể xấu hổ và giận dữ cắn môi, tuỳ ý đối phương kèm hai bên chân của
nàng đặt ở trên đùi hắn.
Bàn tay to ngăm đen đem ống quần của
nàng cuốn lên, lộ ra vết thương do bẫy thú gây ra, vết thương đến bây
giờ vẫn còn chảy ra máu tươi khiến cho mày kiếm của hắn nhăn lại.
Hắn nhẹ nhàng giúp nàng chà lau sạch sẽ miệng vết thương, rồi lấy một cái chai màu tím trong thắt lưng, mở nắp
chai thuốc, đem bột trắng đổ lên miệng vết thương.
Bột phấn màu trắng cạhm vào miệng vết
thương, lúc đầu có chút đau nhói, nhưng không bao lâu sau nàng cảm nhận
được vết thương giảm đau rất nhiều, máu cũng dần dần ngưng kết không còn chảy nữa, ssu đó hắn liền giúp nàng dung băng vải băng lại vết thương.
Khi hắn bận rộn xử lý miệng vết thương, Sở Tuyền cũng vụng trộm đánh giá hắn.
Bề ngoài hắn là một nam nhân lạnh lùng
tục tằng, nhưng động tác lại rất ôn nhu, nhớ lại vừa rồi hắn xử lý mấy
tên vô lại kia chứng tỏ võ công tự hồ rất cao, nàng chắc chắn đánh không lại hắn, mà bây giờ chân còn bị thương, vậy phải làm sao bây giờ đây???
Người này thoạt nhìn không dễ dàng lừa
đảo giống như Tử La tỷ tỷ, nhất định không dễ dàng thương lượng đâu,
nhưng mà nàng cũng không muốn bị mang về Miêu Cương nha. >0<
Trước khi tìm được Cổ Vương, nàng tuyệt đối không để hắn nắm cổ lôi về, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp mới được…
Suy nghĩ… nàng bắt đầu vì tình cảnh của mình mà lo lắng…
Sa Vô Kỵ sau khi cột chắc băng vải, liền đem chân của nàng thả lại trên giường, không nói một câu đã xoay người đi.
“Đợi chút đã!”
Thân ảnh cao lớn dừng lại, chờ nghe nàng còn có chuyện gì nhưng vẫn không quay đầu.
“Ta không muốn trở về Miêu Cương, ngươi đừng đem ta quay về có được không?”
Nàng đoán rằng, nam nhân này sáng mai
sẽ cưỡng chế đem nàng về giao cho đại ca. Chính bản thân nàng có thể đào tẩu, nhưng giờ đây chân đang bị thương, vết thương phạm đến gân mạch,
nàng hiểu rõ mình không thể tự đào thoát, đành phải nghĩ biện pháp
thuyết phục người này.
“Nếu ta bị đem trở về, ta sẽ bị buộc
phải gả cho người mà ta không thích… ta thật vất vả mới trốn đi được, ta tuyệt đối không thể trở về, ngươi đã cứu ta, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn ta bị ép gả đến Bắc Thái, đúng không?” Sở Tuyền mềm giọng cầu xin, hy vọng hắn mềm lòng.
Hắn vẫn thuỷ chung đưa lưng về phía nàng, trầm thấp mở miệng: “Cô nương cầu sai người!”
“Có phải ngươi lo lắng đại ca sẽ trách
tội đúng không? Yên tâm đi, đây là bí mật của chúng ta, ta sẽ không để
cho đại ca biết, ngươi chỉ cần làm bộ tìm không thấy ta là được rồi!”
Thấy chưa, nàng cũng vì hắn suy nghĩ chứ bộ, đâu có làm cho hắn khó xửa đâu… >0<
“Không được!”
Thấy hắn vẫn thờ ơ, Sở Tuyền nóng nảy.
“Bằng không ta sẽ cho ngươi bạc, ngươi
muốn bao nhiêu, ra giá đi, ta sẽ đưa.” Trả tiền là được phải không? Chỉ
cần hắn mở miệng ra giá, bạc không là vấn đề.
Sa Vô Kỵ trả lời, cũng chỉ là ngắn gọn vài chữ.
“Thứ lỗi, khó lòng nghe lệnh!”
Á! Người này quả thật không thương lượng được nha. >”<
Mềm nhẹ hắn cũng không xiêu lòng, lấy
tiền dụ dỗ cũng không kết quả, nè, nàng nhưng là Sở Tuyền nha, ở Miêu
thành có ai mà dám không để mặt mũi cho nàng? Tuy rằng nàng không như
đại ca uy vũ khiếp người, nhưng cũng không phải dễ chọc đâu!
“Uy… đứng lại đã!” Mắt nhìn thấy hắn
muốn đi ra cửa, nàng vội vàng nhảy xuống giường, dùng cái chân không bị
thương nhảy nhảy đến chỗ hắn, nhảy nhảy … vấp một cái, Sở Tuyền “á” một
tiếng, cơ thể bị mất đà lao về phía trước…
Nhìn thấy “con thỏ” không chịu an phận sắp bị “hôn” sàn nhà, một bàn tay to chụp tới, đem nàng ôm vào trong khuỷu tay…
Người vừa mới được cứu lại thừa dịp này ôm chặt lấy người ta không buông ra, một đôi mắt to ngập nước ngước lên nhìn hắn với vẻ ngây thơ vô tội…
“Ta thật sự không muốn trở về, càng
không muốn bị gả cho người mà ta không thích, ta thà cả đời không lấy
chồng! Ngươi có biết không, bất kỳ cô nương nào cũng hi vọng được gả cho nam nhân mình thích, nam nhân ấy phải có bản lĩnh để bảo hộ cho mình,
tựa như… ngươi.”
Sở Tuyền ánh mắt nhu tình, bán tay nhẹ
nhàng xoa khuôn mặt của hắn, nàng lớn mật khiêu khích hắn, tuỳ ý áo
choàng đen trên người chảy xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn mê người…
Con ngươi đen nhìn chằm chằm vào nàng, hiện lên chút huỳnh quang…
Chậc, xem hắn nhìn nàng không chuyển
mắt, Sở Tuyền càng thêm tin tưởng, đến nước này thì nàng đành phải hi
sinh, sử dụng “mỹ nhân kế” thôi… >”<
Khuôn mặt nàng ửng đỏ, ngón tay thon
lớn mật khiêu khích đường cong các giác quan trên mặt hắn, gương mặt
nàng từ từ tiến sát đến hắn, hơi thở của nàng càng lúc cũng phà vào gần
mặt của Sa Vô Kỵ…
“Ngươi đả cứu ta, hành động anh dũng này khiến cho ta rất cảm động, ta rất thích các anh hùng…”
Nàng hít sâu một hơi, âm thầm hạ quyết tâm, cắn răng, cố lấy dũng khí dâng lên đôi môi của mình.
Cánh môi mềm chạm vào môi hắn, hắn cảm nhận được môi nàng nóng ấm, nàng… hôn hắn…
Sa Vô Kỵ rung động, đôi mắt đen vẫn
chằm chằm nhìn nàng như cũ, không có cự tuyệt, tuỳ ý để cánh môi mềm kia khiêu khích trên môi mình…
Nhẹ nhàng hoà lẫn với ôn nhu, đôi môi
nàng vừa mềm vừa thơm ngát, thật là khiến cho người ta mất hồn, ánh mắt
lạnh băng vì nàng mà từ từ dâng lên một ngọn lửa nóng.
Haizzz… nàng là chó cùng đường rồi nên mới đành sắc dụ hắn. =.=
Tốt xấu gì thì nàng cũng là mỹ nữ số
một số hai của Miêu Cương nha, muốn dụ hắn quả thật không là vấn đề, chỉ cần đối phương mềm lòng là được rồi, trước tiên cứ thuyết phục hắn để
yên ổn qua khỏi đêm nay đã, vượt được cửa ải này rồi tính biện pháp trốn sau. >””<
“Ngươi nói chuyện một chút nha!” Nàng đang vội muốn chết đó…
Sa Vô Kỵ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm
khó mà lường được, giống như cũng muốn nhìn đến chỗ sâu trong linh hồn
của nàng, một lát sau hắn mới mở miệng chậm rãi nói: “Nàng muốn ta…
không đưa nàng trở về?”
“Đúng a, ta không cần trở về, tuyệt đối không quay về.” Sở Tuyền dùng sức gật đầu, không hề phát hiện lời nói
của hắn có hàm nghĩa khác.
Sa Vô Kỵ lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, sau đó gật đầu.
“Ta đáp ứng nàng.”
“Là ngươi nói đó nha! Nếu đại ca lại
phái những người khác tới bắt ta, ngươi cũng phải nghĩ biện pháp ngăn
cản, không thể để những người đó mang ta đi!”
“Được.”
“Một lời đã định, nào, nghoéo tay.”
Vì sợ đối phương hối hận, nàng vươn ngón út, cùng với ngón út của hắn ngoắc ngoắc.
“Nha, hứa rồi đó, sẽ phải giữa đúng lời nói, ai không tuân thủ, nếu là nam thì cả đời không lấy được vợ, là nữ
thì gả không đến trượng phu, đồng ý!” Nàng còn thật sự in ngón tay cái
của mình vào ngón cái của hắn, làm một con dấu chắc chắn.
“Đã nghoéo tay thì không thể thay đổi nha!”
He he he… Thật tốt quá!!! ^0^=
Người này tuy rằng vẻ mặt và bộ dạng vô cùng bí hiểm lại không dễ chọc, nhưng không ngờ lại dễ ứng phó như vậy
a, sắc dụ một chút mà đã liền quỳ rối dưới váy của nàng rồi…
Sa Vô Kỵ nhìn cằm chằm gương mặt đang đắc ý tươi cười kia của nàng, ánh mắt lạnh lùng lại một lần nữa dấy lên một phen hoả…
“Ta đồng ý, nhưng không phải như vậy.”
Nàng ngừng cười, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Không phải như vậy thì là như thế nào?”
Hắn không trả lời, mà là vươn tay ôm
cái gáy của nàng, đem gương mặt của nàng hướng lại phía mình, khiến cho
hai đôi môi giao thiếp với nhau. Lần này không giống như lần trước chỉ
hôn cho có lệ, lần này hắn giống như một ngọn lửa hoạt nhập vào trong
miệng của nàng, dây dưa hưởng thụ vị ngọt ngào của nàng, hạ lạc một cái
hôn thật nồng nhiệt…
Đây mới là điều mà hắn muốn, cũng chính là điều kiện trao đổi.
Sự tình phát sinh quá nhanh khiến cho Sở Tuyền rung động đến không biết làm sao.
Hắn lời lẽ bá đạo, làm càn xâm lược
hướng nàng đòi lấy vừa mãnh liệt vừa cố chấp, bị hắn nồng nhiệt hôn
khiến nàng quên luôn hô hấp.
Bị hôn không thể giãy dụa, tâm ý hoảng loạn lại không thể chống cự.
Sau một lúc lâu, hắn rốt cục buông tha
cho môi của nàng, đôi mắt đen không còn lạnh lùng, bây giờ lại giống như môi của nàng, hừng hực lửa nóng…
Bàn tay hắn nâng lên cằm của nàng, muốn nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, miệng nói rõ ràng từng chữ.”
“Sa Vô Kỵ – đó là tên của ta.”
Những lời này dường như có ẩn chứa hàm
nghĩa, như là một biểu thị công khai, vừa nãy nàng bị hắn hôn khiến cho
hỗn loạn nên không kịp suy nghĩ, chỉ có thể mở miệng thì thào.
“Sa Vô Kỵ…”
Nghe nàng gọi tên của hắn, con ngươi đen sâu thẳm không thấy được đáy hiện lên vừa lòng.
Hắn đ đến bên giường, đem nàng đặt nằm
trên giường, bàn tay giúp nàng kéo áo choàng lên đắm ấp, mà nàng thì vẫn cứ như cũ, vẫn chưa thể hoàn hồn khỏi cái hôn lúc nãy…
Hắn cúi thấp người, hơi thở nóng rực chậm rãi phà vào tai của nàng, giọng nói trầm thấp bình tĩnh, ưng thuận lời hứa hẹn.
“Bắt đầu từ giờ phút này, không ai có thể đến gần mang nàng đi, trừ phi ta chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.